Má Trương dọn dẹp xong phòng ngủ của Cố Dư Sinh, lúc chạy đến gác chứa đồ cũ, đồ trên đó đều bị Cố Dư Sinh lật tung lên, không còn ngăn nắp nổi như lúc đầu.
“Thiếu gia, cuối cùng là cậu muốn tìm cái gì mà lật như…”
Lời của má Trương chỉ nói được một nửa, Cố Dư Sinh tìm đồ trong vali bỗng nhiên lại yên tĩnh lại.
Má Trương vẫn chưa nhận thấy được sự khác thường của hắn, sau đó thấy hắn không nhúc nhích mới phản ứng lại, lên tiếng gọi: “Thiếu gia?”
Cố Dư Sinh vẫn không nói gì, bình tĩnh, nhìn chằm chằm trong vali một lúc lâu, mới từ từ đưa tay cầm những đồ vật đó ra.
Đó là một tấm ảnh chừng hai tấc.
Đã qua nhiều năm, tướng mạo cũng đã thay đổi nhiều nhưng chỉ cần nhìn thấy Cố Dư Sinh liền nhận ra người học sinh nữ trong hình mặc đồng phục, đang cười khẽ rất đáng yêu chính là Tần Chỉ Ái.
Sau lưng bức ảnh còn có dấu vết của keo dính.
Vì vậy, bức hình này là hắn tháo ra từ một hồ sơ nào đó sao?
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm bức hình một lúc lâu, mới ngồi xổm xuống, tiếp tục tìm kiếm bên trong vali.
Có mấy lá thư tình dưới bằng vài tư liệu vật lý vứt trên mặt đất.
Lúc cấp ba, cô lén đưa thư tình cho hắn sao?
Hắn nhớ tới mình lúc đó một là không nhận thư tình, hai là trực tiếp ném thư vào thùng rác trước mặt người gửi…
Bởi vì tò mò, Cố Dư Sinh tiện tay mở một bức thư, lấy ra giấy viết thư rực rỡ sắc màu, đập vào mắt dĩ nhiên là cái tên Tần Chỉ Ái.
Mà dưới giấy viết thư lại đề người gửi là “Năm ba lớp hai, Vương Nhất Xuyên.”
Đây là thư tình người khác đưa cho Tần Chỉ Ái, sao lại ở trong tay hắn?
Cố Dư Sinh càng nheo mày, hắn mở hết những lá thư còn lại ra, lá thứ hai cũng vậy, nhưng người gửi lại không giống nhau, nhưng đều là viết cho Tần Chỉ Ái.
Trong đó còn một tờ giấy mà hắn biết, người này chính là người hai ngày trước hắn còn đi nhậu chung… thì ra hồi cấp ba hắn cũng đã từng theo đuổi Tần Chỉ Ái.
Bỏ lại những lá thư tình kia, Cố Dư Sinh lại tiếp tục đào bới trong vali, tìm thấy một hộp quà tinh xảo.
Dù hộp quà xem ra có chút cổ xưa, nhưng mà vẫn được bảo quản rất tốt.
Bên trong là một hộp nhạc, nhiều năm trước rất lưu hành loại quà này, không đắt lắm, hình như khoảng vài chục tệ.
Bên cạnh hộp nhạc còn có một tấm thiệp, trên đó có dòng chữ đẹp đẽ ngay ngắn, hắn không nhận ra nét chữ nhưng cũng may trên đó có tên tuổi: “Ngô Hạo, chúc Anh Sinh nhật vui vẻ, Tần Chỉ Ái.”
Đây là quà Tần Chỉ Ái tặng sinh nhật cho Ngô Hạo? Tại sao hắn lại giữ ở đây?
Cố Dư Sinh đặt hộp nhạc xuống, tiếp tục lục tung lên.
Thì ra bên trong không chỉ có một chiếc hộp nhạc mà còn có một… có điều bên trong lại là một món đồ trang sức khá xa xỉ… là một sợi dây chuyền mặt thủy tinh hình giọt nước, trên đó còn có hai chữ Tiểu Ái.
Cũng còn may, trong hộp này cũng có thiệp, dù không có ký tên nhưng hắn cũng có thể biết là ai viết, đó là nét chữ của hắn.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tiểu Ái? Tần Chỉ Ái? Năm đó hắn mua quà sinh nhật cho Tần Chỉ Ái sao? Nhưng tại sao không đưa mà lại để ở đây?
Không biết, có phải là nhìn thấy dòng chữ ‘Tiểu Làm Tình xin lỗi’ trên tờ tiền không, hắn vẫn có gắng hết sức tìm kiếm manh mối, đầu của hắn ngày một nghi hoặc, bỗng nhiên trở nên hơi đau.