Nhưng nếu hắn để người đàn ông bị thương ở bụng lại thì một mình hắn cũng dư sức.
Lục Bán Thành bị người đàn ông kia đánh, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, hắn vất vả quay đầu, nhìn về phía Hứa Ôn Noãn còn đang hôn mê, khoảnh khắc đó trong mắt hắn liền tràn ngập chân tình.
Vốn nghĩ sau khi mình đến Mỹ cũng không quay về nữa nhưng không ngờ tối hôm nay lại xảy ra những biến cố lớn như vậy rồi.
Vốn cho rằng sau khi hắn về Mỹ, từ đó về sau hắn và cô mỗi người sống trên một đất nước khác nhau, không còn gặp lại, không ngờ, lại sắp biến thành sinh ly… tử biệt…
Hắn không cam lòng, cũng không có gì hắn muốn làm, chỉ là có chút tiếc nuối, cho đến nay hắn vẫn chưa thể yêu cô một cách đường đường chính chính, chỉ có thể lén lén lút lút làm mọi chuyện phía sau lưng cô.
Có điều như vậy cũng tốt vô cùng, nếu như đêm nay hắn có chuyện gì bất trắc, cô sẽ không biết được, sẽ không khó chịu…
So với việc khiến cô áy náy sống tiếp, chi bằng làm một số chuyện khiến cô sống ung dung tự tại.
Khóe môi nhuốm máu của hắn như có một tia cười yếu ớt, một giây sau, hắn liền thu lại tầm mắt, cả người hắn như bị đánh tan vỡ một giây sau lại bỗng nhiên như sống lại, cả người có sức mạnh vô cùng lớn, đột nhiên đứng lên, đẩy người đàn ông đang không ngừng đánh mình ra, sau đó đẩy cửa sổ phía trước, dựa vào lực của hắn, cả hai người đều lộn ra ngoài cửa, rơi xuống dòng sông lạnh lẽo.
Lục Bán Thành sợ người đàn ông kia bò lên bờ, lại trở vào trong nhà xưởng, liền bóp chặt cổ hắn ta.
Theo bản năng sinh tồn, người đàn ông kia đá chân lung tung, đá lên vết thương trên đùi hắn, khiến hắn đau thấu xương, nhưng hắn thấy người đàn ông đó còn ý thức nên vẫn chưa thể buông ông ta ra, mãi đến khi sức mạnh của hắn ta yếu dần, thân thể bắt đầu chìm xuống, lúc này Lục Bán Thành mới từ từ buông lỏng cổ của hắn.
Trong mơ mơ hồ hồ, Lục Bán Thành hình như nghe thấy có tiếng bấm còi xe.
Là Ngô Hạo chạy đến sao? Ôn Noãn được cứu rồi, đúng không?
Một nỗi lòng cứ như vậy buông lỏng, Lục Bán Thành như không còn chút sức lực nào, trôi theo dòng chảy của sông.
–
Xen còn chưa dừng lại ổn định, Ngô Hạo liền rút ra đèn pin, đẩy cửa xe, nhảy xuống.
Dọc đường hẹp quanh co, chạy thẳng đến nhà xưởng cũ bỏ hoang, nhìn thấy nhà xưởng sáng đèn, Ngô Hạo nhanh chóng chạy đến, sau đó giơ đèn pin, đạp cửa vào đầy cảnh giác.
Những uy hiếp và nguy hiểm trong dự đoán của hắn đều không có.
Chỉ có một người đàn ông nằm nhoài trên mặt đất không nhúc nhích, còn có một người đàn ông khác ôm bụng, loạng chà loạng choạng đứng lên, còn Hứa Ôn Noãn đang nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Chuyện gì vậy?
Ngô Hạo nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh cả nhà xưởng.
Là ai đã đến được hắn cứu Ôn Noãn sao?
Chính là lúc Ngô Hạo đang suy nghĩ, người đàn ông bị thương ở bụng bỗng nhiên loạng chà loạng choạng đứng lên, lấy một con dao trong túi đâm về phía Hứa Ôn Noãn.
Ngô Hạo nhảy lên theo phản xạ có điều kiện, lúc hắn ngẩng đầu lên, lúc chuẩn bị đạp người đàn ông đó, bỗng nhiên động tác của hắn dừng lại một chút, sau đó liền té lên người Hứa Ôn Noãn, dùng vai chặn lưỡi dao lại.
Ngô Hạo đau đến nỗi thở ra một hơi, sau đó liền đứng lên, ôm vai, giơ chân lên, đạp người đàn ông đó lăn bò trên đất.