Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy những lời vừa rồi Lục Bán Thành làm cho cô rất bất ngờ!
Cô lại càng không nghĩ tới, Lục Bán Thành sắp kể tiếp theo mới làm cho cô thật sự bất ngờ.
“Cô bé đóng thế đó vừa đi, anh thật sự rất lo lắng cho Anh Sinh, anh hồi đó hầu như đều phải dính lấy anh ấy, kết quả em biết không? Tiểu Ái, Anh Sinh mỗi ngày đều có vẻ rất bình thường, ăn cơm, đi làm, xã giao… tất cả mọi thứ đều bình thường… thậm chí ở trên bàn ăn còn giỡn chơi, còn hát theo yêu cầu của người khác…”
“Bình thường giống như là cô bé đóng thế kia chưa bao giờ đi vào thế giới của hắn…
“Anh nhìn thấy anh ấy bình thường như vậy thì rất yên tâm, mãi đến một ngày Anh Sinh ăn tối xong, anh chuẩn bị về nhà nhưng lại nghĩ đến mình đang giữ một tài liệu quan trọng mà hôm sau anh ấy cần, liền quay trở lại, kết quả…”
“…Anh Sinh không làm việc mà đang nghe nhạc, lúc đó anh còn nghĩ sao anh ấy lại nhàn nhã thoải mái như vậy, nhưng mà em biết không? chờ đến khi anh đến cửa, anh mới biết, anh sai rồi, anh ấy không hề nhàn hạ thoải mái, mà anh ấy đang khóc…”
Lục Bán Thành nói tới đó lại tìm một điếu thuốc, châm lửa, một đại gia như hắn khi nói đến chuyện cũ lại cảm thấy rối tinh rối mù.
Tần Chỉ Ái mang thai, nhưng thấy trước mặt mình có người hút thuốc cũng không dám lên tiếng ngăn cản Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành chỉ hút nửa điếu, lại nặng nề dập thuốc, mới nói tiếp: “Hơn nữa bài hát anh ấy nghe là bài mà cô bé đóng thế kia trước khi đi đã hát cho anh ấy nghe… cũng là bài anh ấy đã hát khi người ta đề nghị anh ấy hát, đó cũng là một trong số ít những bài anh ấy nhớ tên, là “Đích” … thậm chí lời bài hát cũng nhớ.
Có thể là đề tài này quá ưu thương, Lục Bán Thành cắn thuốc còn hừ hai cái rất rõ ràng: “Thế giới của em vì anh mà thay đổi từng ngày, nhưng cũng vì vậy mà phải trả giá…”
Hắn hừ một lúc xong, Lục Bán Thành nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, yên lặng nhả khói một lúc, không quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái, lại tiếp tục nói: “…đêm đó anh còn lén theo dõi Anh Sinh, nhìn thấy anh ấy đến một quãng trường mà trước đây bọn anh thường đến, ở đó có một hồ nguyện ước, anh ấy ném tiền xu vào hồ, tiều tụy ước nguyện, đêm đó gió rất lớn, anh mở cửa ra cũng có thể nghe rõ anh ấy nói gì…”
“Anh ấy nói, cầu xin ông trời, đưa cô ấy về bên cạnh con…”
Tần Chỉ Ái từ đầu đến cuối cũng chưa nói gì, Lục Bán Thành cầm đũa ung dung thong thả ăn cơm.
Bộ dạng kia, thong thả giống như đó là chuyện của người khác, mình là người ngoài cuộc, không liên quan gì đến mình.
Cơm trong miệng đầy, hắn nhai xong, lại nuốt xuống.
Rõ ràng buổi tối hắn chưa ăn gì, nhưng lúc này trong bụng lại giống như vừa mới nuốt một bàn đầy sơn hào hải vị vậy, phình to, tràn đầy.
Lục Bán Thành không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này thế nào, chỉ biết trong lòng hắn cứ lăn lộn nhưng cảm giác khó chịu, không biết cuối cùng đã lăn lộn bao nhiêu lần, cuối cùng cô cũng đã hình dung ra được hình ảnh lúc đó.
Hình ảnh Cố Dư Sinh hát “Đích”. Hình ảnh Cố Dư Sinh rơi lệ, hình ảnh hắn chắp tay chân thành cầu nguyện trước hồ nguyện ước, thủ thỉ rằng: “Cầu xin trời ông trời, đưa cô ấy về bên cạnh con…”
“Tiểu Ái, em có biết không? Anh Sinh từ đầu năm ngoái phải rời khỏi Bắc Kinh là vì anh ấy bị ép hôn gấp…”