Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 172: Ngươi thử động đến cô ấy xem (2)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

“Báo cái gì mà báo, không phải chỉ là một buổi tối không về sao? Lớn người như vậy cũng không thể chết bên ngoài được!” Cố Dư Sinh vừa đi qua tủ liền tức giận lấy một món đồ sứ bên trong tủ, ném xuống đất, tạo ra một tiếng “Rầm” thật lớn, hắn giận phừng phừng quát: “Ai cũng đừng tìm cô ấy cho tôi, đi rồi vĩnh viễn cũng đừng trở về, bà lên lầu, dọn hết đống đồ của cô ta, ném ra khỏi nhà cho tôi, ném hết!”

Nói xong, Cố Dư Sinh liền nghiến răng nghiến lợi chống nạnh, đi quanh phòng khách hai vòng, sau đó liền đi đến cửa, sau khi đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến điều gì, liền quay lại chửi quản gia một câu: “Còn nữa, mật khẩu cửa nhà cũng sửa lại cho tôi!”

Sau đó liền tàn nhẫn đóng sầm cửa, lên xe.

Cố Dư Sinh khởi động xe vẫn không nhịn được, lấy điện thoại di động gọi cho 110, lúc vừa mới chuẩn bị nói, hắn lại nhớ tới muốn báo mất tích cũng phải sau 24 giờ không thấy nạn nhân.

Cô đi như vậy, thật sự không gặp nguy hiểm gì chứ?

Hắn không xác định, cuối cùng liền đạp chân ga, lại từ từ đi quanh đường phố tìm.

Lúc hắn đi qua một quán bar, nhìn thấy một cô gái uống say khướt, bị một người đàn ông dìu về khách sạn.

Cô gái kia dáng người giống Tần Chỉ Ái đến mấy phần, Cố Dư Sinh giống như phản xạ có điều kiện dừng ven đường, cửa xe còn chưa đóng đã vọt tới, kéo cô gái kia vào trong ngực của mình.

“Anh làm gì vậy!” Người đàn ông dắt cô gái kia nổi giận: “Anh là ai mà lại muốn cướp vợ của tôi hả?”

Người đàn ông đó vừa nói vừa giành người phụ nữ kia từ trong lồng ngực Cố Dư Sinh giật về, sau đó bảo vệ cô, mặt phòng bị nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, lúc này mới nhận ra mình nhìn lầm người, lui về phía sau hai bước, quay về xe, lại tiếp tục lái xe, từ từ chạy trên đường lớn, đợi đến khi hắn về nhà, đã là sáu giờ sáng, trời đã sáng choang.

Quản gia một đêm không ngủ, đang chuẩn bị bữa ăn sáng, nghe tiếng cửa mở liền cầm muôi đi ra bếp: “Cố tiên sinh, bây giờ cậu có muốn ăn chút gì không?”

Ăn cái gì? Bây giờ là lúc bàn chuyện ăn cơm sao?

Cố Dư Sinh khoát tay vs quản gia một cái, lần này cũng chẳng thèm tức giận, hắn ngồi trên ghế salon nhìn chằm chằm bên ngoài một lúc lâu, liền cầm điện thoại bắt đầu gọi.

Mặc kệ, hắn gọi điện thoại cho Lục Bán Thành, tuy rất không thích Lục Bán Thành và cô ở gần nhau nhưng lúc này thật sự hy vọng có thể tìm cô ở chỗ của Lục Bán Thành, hoặc là cô có liên lạc gì với Lục Bán Thành cũng được.

Nhưng người kia còn đang ngái ngủ bắt máy, nghe hỏi về Lương Đậu Khấu, lại sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới hỏi lại một câu: “Làm sao em biết a? Tiểu Khấu của anh tìm không thấy anh tìm em làm gì? Liên quan gì tới em?”

Hắn cho rằng Lục Bán Thành là người có thể có tin tức của cô nhưng cuối cùng cô cũng không liên lạc với người kia, cô còn có thể đi đâu?

Chọn tập
Bình luận