Hắn ôm lấy cô, cô có thể cảm nhận được sức hắn cầm cánh tay của cô ngày một mạnh hơn.
Cô lặng lẽ ôm lấy hắn, để mặc hắn ôm cô thật mạnh, cô cũng không nghe thấy mùi thuốc lá trên người hắn, cô có thể đoán được, lúc nãy hắn đã đi tắm.
Trong thế giới yên tĩnh kia, cô có thể tinh tường nghe thấy tiếng tim hắn đang đập.
Một nhịp lại một nhịp, có tiết tấu, cũng có sự mạnh mẽ.
Cô không giả bộ ngủ nổi nữa, giả vờ như bị hắn đánh thức, cô giật giật thân thể, giơ tay lên, ôm thêm chặt.
Hắn di môi đến tai cô, giọng nói thanh đạm lại pha lẫn một chút áy náy: “Đánh thức em sao?”
“Ừ” Tần Chỉ Ái làm nũng đáp, sau đó lại ngước lên nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh hiểu ý của cô, biết cô muốn hôn, liền tìm môi cô, ngậm lấy.
Hôn một lúc lâu, hắn mới buông cô ra.
Lúc hôn xong, Tần Chỉ Ái vẫn còn nhắm hai mắt lại, trong phòng ngủ yên tĩnh đến nỗi khiến cô lo lắng, Cố Dư Sinh lại chẳng có chút phản ứng gì, cô có chút ngạc nhiên, không nhịn được mở mắt ra, ngay lập tức liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy đen kịt của Cố Dư Sinh.
Hắn đang nhìn cô, lẳng lặng nhìn cô thật sâu.
Giống như là muốn đem hình ảnh của cô khắc sâu vào trong tâm khảm.
Lúc cô bị hắn nhìn như vậy, tim lại không chịu được mà từ từ tăng nhịp, tầm mắt của cô bắt đầu trở nên bối rối, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm cô như vậy.
Hơi thở của Tần Chỉ Ái bỗng nhiên rối loạn, cuối cùng cô thật sự muốn đưa tay lên che tầm mắt của hắn nhưng cô chỉ vừa giơ tay lên, Cố Dư Sinh đã bắt lấy cổ tay cô, để bên tai cô.
Tần Chỉ Ái cắn môi dưới, thật sự không chịu nổi, nhỏ giọng nói: “Dư Sinh, anh đừng nhìn em như…”
Chữ “vậy” Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh vốn luôn trầm mặc bỗng nhiên lại lên tiếng: “Tiểu Ái.”
Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, nhưng vẫn chờ hắn nói tiếp.
Qua khoảng mười mấy câu, bờ môi đẹp đẽ của hắn mới chuyển động tiếp: “Tiểu Ái, anh có một chuyện muốn cầu xin em.”
“Dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng đừng rời xa anh.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, nhưng nước mắt của cô liền dâng lên.
Nghe những câu nói cảm động mà hắn nói với Cố lão gia, đau lòng nhìn hắn đứng dưới nhà trắng đêm hút thuốc, giờ phút này, xúc động trong lòng Tần Chỉ Ái lại càng dâng trào.
Nước mắt như con sông vỡ đê, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể ngăn lại.
Hắn còn chưa phản ứng kịp, lại nhấc tay lên lau nước mắt của cô, cô lại càng khóc dữ hơn, khóc ra tiếng.
Cô nghĩ là do cô mang thai nên dễ xúc động như vậy.
Hắn nhìn thấy cô khóc như vậy, bất đắc dĩ hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Vẫn hôn đến khi cô ngừng khóc, hắn mới giơ tay lên, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc bết dính trên gò má cô, từ từ vuốt ve, sau đó dùng ngón cái, sượt qua hai gò má cô: “Đồng ý với anh, có được không?”
Cô biết, hắn chỉ lo lắng cô sẽ rời đi.
Cô khẽ gật đầu, trả lời một chữ “Được”, lại không kiềm được nước mắt.
Dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau không rời.
Đây là đoạn tình cảm không dừng được của chúng ta từ trẻ đến giờ, kiên trì không dừng lại, tôn trọng tình yêu duy nhất của chính mình.