Hai ngày trước Cố lão gia bị cảm, mỗi ngày bác sĩ Hạ đều đến châm cứu cho ông, lúc đó Cố Dư Sinh còn sợ sức khỏe của ông không tốt, không ngờ đến ngày mừng thọ ông, lúc đến nhà cũ, Cố lão gia đã cười tủm tỉm ngồi trên ghế salon, mặc bộ quần áo đã chuẩn bị cho ông mấy ngày trước để mặc vào dịp này, dưới sự chỉ đạo của má Trương, ông đang làm một số quy trình chúc may mắn cát tường.
Có thể là do sinh nhật, tâm tình của Cố lão gia rất tốt, lúc nhìn đến Tần Chỉ Ái mặc dù vẫn xem cô như không tồn tại nhưng cũng không tắt nụ cười trên môi.
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lần lượt đưa cho ông những món quà đã được lựa chọn tỉ mỉ, cẩn thận.
Cố lão gia tự mình nhận quà của Cố Dư Sinh, mở ra là một cây đào được làm bằng ngọc, óng ánh long lanh, nhìn là biết hàng thượng đẳng.
Má Trương ở bên cạnh cũng không nhịn được mà tán dương vài câu khiến Cố Dư Sinh cười đến nỗi không ngậm được mồm.
Đợi đến khi má Trương để quà của Cố Dư Sinh qua một bên, Tần Chỉ Ái mới đưa quà của mình cho ông.
Ông không nhận, nhưng lại không nói là sẽ không nhận, chỉ là quay về phía má Trương gật đầu một cái.
Tần Chỉ Ái liền đưa quà cho má Trương, nói: “Chúc ông sinh nhật vui vẻ.”
Khuôn mặt tươi cười của Cố lão gia liếc qua mặt Tần Chỉ Ái vẫn không nói gì, chỉ “hừ” một tiếng, sau đó liền giục má Trương chuẩn bị một chút, đến khách sạn Bắc Kinh.
……
Lúc Cố lão gia, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đến khách sạn Bắc Kinh đã có vài người đến bắt đầu lục tục chào hỏi.
Cố lão gia được má Trương dìu, liền đứng ngay trước cửa tiếp khách, thân là cháu trai, Cố Dư Sinh cũng đứng cạnh ông chào khách, tuy rằng đến nay Cố lão gia vẫn chưa chịu thừa nhận Tần Chỉ Ái là cháu dâu nhưng Cố Dư Sinh vẫn kéo tay Tần Chỉ Ái đứng cạnh hắn.
Cũng không ít người nhìn thấy mối quan hệ của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, cũng lắm miệng hỏi một câu: “Cố lão tiên sinh, vị này là cháu dâu sao?”
Lúc này, Cố Dư Sinh luôn cướp lời nói: “Là vợ của tôi.”
Có thể là Cố lão gia không muốn đôi co trước mặt người ngoài với Cố Dư Sinh, cũng không phủ nhận, chỉ nhiệt tình đón khách.
……
Cố gia ở Kinh thành là danh gia vọng tộc, Cố Dư Sinh làm càng ngày càng lớn, không biết bao nhiêu người muốn gầy dựng mối quan hệ với Cố gia, từ sau khi cha mẹ của Cố Dư Sinh mất đến nay Cố gia cũng ít khi làm những bữa tiệc long trọng như thế này, lúc này thật vất vả mới có thể được tham dự đại thọ tám mươi tuổi của Cố lão tiên sinh, toàn bộ những người có mặt mũi trong kinh thành, dù là có thư mời hay không có thư mời đều có thể vào, thậm chí còn có người từ những thành phố khác lặng lội tới.
Đại thọ của Cố lão gia vốn là một bữa tiệc vui, người đến sao có thể bị đẩy ra khỏi cửa, vì vậy lại phải lấy thêm mấy chục bàn, tiệc rượu chen lấn mà vui vẻ.
Cố lão gia thích nghe kinh kịch, Cố Dư Sinh liền cố ý mời ban nhạc tốt nhất kinh thành đến hát cho ông nghe, trình diễn ca khúc “Ma Cô hiến thọ” rất đặc sắc.
A a a a khiến bầu không khí nhàn nhã mà cổ điển…