“Anh gấp cái gì? Có phải anh cũng không muốn nói đến những chuyện em vừa mới nói này hay sao? Có phải là không tìm được đáp án hay không? Vậy hiện tại để em nói cho anh biết đáp án, Sinh ca, đây là anh đang ghen, muốn tranh thủ tình cảm, anh muốn khiến cho trong lòng cô ấy, cảm thấy được người đàn ông kia không thể sánh bằng anh! Nếu anh thật sự không thèm để ý đến cô ấy, đã chạm qua cơ thể của cô ấy, thì cần gì anh phải để ý xem dưới đáy lòng cô ấy có cảm thấy người đàn ông kia tốt hay không?”
“Còn nữa, lúc cô ấy cô bị bọn lưu manh bắt cóc, vì sao anh lại bị thương? Là vì cứu cô ấy đi? Nếu anh không thích cô ấy, thì bọn lưu manh có xuống tay với cô ấy, một đao chém chết cô ấy, thì cũng đâu ảnh hưởng đến anh? Thân thủ đó của anh, ai có thể thương tổn được anh? Không phải là anh muốn che chở cô ấy, cho nên mới để mình bị thương sao? Vì sao anh lại muốn che chở cô ấy? Lúc ấy sao anh không nghĩ tới, mình có thể xảy ra chuyện gì hay không? Còn, còn nữa, sợi dây chuyền kia, vì sao anh lại đi tìm sợi dây chuyền kia suốt một đêm? Không phải là anh sợ cô ấy bởi vì sợi dây chuyền này, mà từ nay về sau hận anh sao?”
Cố Dư Sinh bị Lục Bán Thành quát lớn, lần này ngay cả tức giận cũng đều không tức được.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Bán Thành một hồi lâu, vẻ mặt vốn tức giận, ngược lại dần dần bình tĩnh lại, hắn chậm rãi tựa trở lại ghế ngồi, lại đưa điếu thuốc tới bên miệng, dùng lực rít một hơi, trong nháy mắt mùi khói tràn đầy khoang miệng hắn, hắn ngửa đầu, nhìn về phía trần nhà chậm rãi phun làn khói trắng đục như sương ra ngoài, cách làn sương khói lượn lờ đó, dưới đáy lòng hắn suy nghĩ lại một lần những lời Lục Bán Thành đã nói, sau đó cũng hỏi mình một câu, thật sự như hắn nói sao, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với cơ thể cô ấy sao?
Về phương diện kia, cô không biết phối hợp với hắn, từ lúc bắt đầu đã không ngừng vùng vẫy, nhưng sức lực cô không lại hắn, luôn luôn dễ dàng bị hắn khống chế chặt chẽ, mà lúc đó cô cũng không lên tiếng cầu xin hắn, cứ như thể đã chấp nhận mệnh lệnh, không nhúc nhích nằm ở dưới người hắn, thừa nhận sự xâm chiếm của hắn.
Mặc kệ hắn làm tổn thương cô, nhưng cô vẫn khiến cho hắn cảm thấy, dáng vẻ cô vô cùng an tĩnh, không hề phát ra một tiếng động nào, thậm chí là tiếng rên rỉ nhỏ nhất – cũng chưa từng nghe qua.
Lúc thức dậy cô cũng không khác biệt như vậy, cứ như một đầu gỗ, nói đúng là, cho dù như vậy, hắn luôn luôn từ trên cơ thể cô có được thoả mãn thoải mái đến mức tận cùng
Kỳ thật lúc hắn vừa mới nói những lời này, thì dưới đáy lòng đã rất rõ ràng, từ đầu hắn không chỉ vì cơ thể cô mà cảm thấy nhiều hứng thú, mới chạm cô… Hắn chỉ muốn viện cớ che dấu đi, che dấu… Che dấu…
Đầu ngón tay cầm điếu thuốc của Cố Dư Sinh run lên, ẩn ẩn như hiểu được, dáng vẻ mình vừa mới giả bộ chẳng hề để ý như thế, nói ngả ngớn như vậy, là vì che dấu điều gì.
Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh bình tĩnh lại, cũng bình tĩnh lại nói: “Sinh ca, chúng ta nói đến giả thiết đi, ví dụ anh mất đi cô ấy.”
Mất đi cô ấy? Từ nay về sau trong sinh mệnh của hắn, không còn có sự tồn tại của cô… Cố Dư Sinh biết đây chỉ là một ví dụ, nói đúng hơn là từ lúc ví dụ này hiện ra trong đầu hắn, thì lòng hắn vẫn lại không thể khống chế được mà quặn đau một cái, mà điếu thuốc nằm giữa ngón tay hắn, đã rơi xuống trên bàn.
“Rốt cuộc anh muốn tự lừa mình dối người tới khi nào?” Lục Bán Thành cầm điếu thuốc lên, đưa cho Cố Dư Sinh bị thất thố: “Anh sớm đã thích cô ấy rồi, không phải sao? Thích đến, vốn không dám tưởng tượng dáng vẻ của mình lúc cô ấy rời khỏi, không phải sao?”
Cố Dư Sinh không nói, nhận lấy điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu trên đất, rực rỡ đến chói mắt.
Hắn vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn hồi lâu, dưới đáy lòng trong đầu mới từ từ hiện ra một ý niệm: Thì ra, đây là thích…
…