Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh rống một tiếng liền phát run lên, cổ họng cũng không dám nói thêm lời nào nữa.
Cố Dư Sinh từ từ quay đầu, đôi mắt đỏ lên nhìn về phía sợi dây chuyền trên cổ Tần Chỉ Ái.
Vẻ mặt hắn rất đáng sợ, ánh mắt hầm hập lửa giận, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên bứt đứt sợi dây chuyền đó.
Tần Chỉ Ái có chút bỡ ngỡ, cô biết khi hắn điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm, liền giơ tay lên bịt kín cổ lại.
Hành động của cô giống như đang cho hắn một cái tát tai vang dội, tàn nhẫn hạ xuống mặt Cố Dư Sinh.
Cô sợ hắn làm hư sợi dây chuyền kia sao, vì vậy nên hắn chỉ mới quay đầu liếc mắt nhìn, chưa hề làm gì thì cô đã bảo vệ như báu vật?
Trong nháy mắt, hình ảnh của cô và người đàn ông kia ở khu giải trí ở thành phố S, nhất thời trong não hắn giống như cô một luồng điện xẹt qua.
Cô thân mật với người đàn ông kia như thế nào, cười tươi như hoa với người đàn ông kia ra sao…
Hắn dùng nhiều tâm ý lấy cho cô nhìu tai đeo như vậy, cũng không đổi được cái ôm của cô, nụ cười và vui vẻ mà cô đã dành cho người đàn ông kia.
Hắn suốt đêm dùng một số tiền lớn như vậy mua dây chuyền cho cô, nhưng một cái liếc mắt cô cũng không cần, lại đeo một sợi dây chuyền không đáng giá kia…
Những chênh lệch rõ ràng này khiến cho ánh lửa trong mắt Cố Dư Sinh ngày một lớn, đốt cháy toàn bộ nhẫn nại và bao dung của hắn.
Được thôi, nếu cô cho rằng hắn sẽ phá hủy sợi dây chuyền kia, hắn liền bứt đứt cho cô xem!!
Hắn nhìn chằm chằm bàn tay che sợi dây chuyền của cô không chớp mắt, từ từ đi về phía cô.
Hắn tinh tường nhìn thấy ánh mắt đầy phòng bị và sợ hãi của cô, thậm chí khi hắn đến chỗ cô, cô càng hoang mang lùi về phía sau, phản ứng của cô như vậy lại càng làm cho hắn tức giận, hắn tàn nhẫn giơ tay lên, bắt lấy bờ vai của cô, sau đó thô bạo kéo bàn tay đang che sợi dây chuyền của cô, thô bạo nắm sợi dây chuyền của cô bứt xuống, sau đó không hề nương tay ném đi.
Dây chuyền lao trong không trung, rơi vào một hồ nước đang bắn những bọt nước tung tóe.
Mọi người đứng xung quanh đều bị hành động này của Cố Dư Sinh làm cho không dám thở mạnh.
Quản gia và Lục Bán Thành ngồi gần đó cũng đều đứng lên.
Hành động trong chớp mắt này làm cho Tần Chỉ Ái ngơ ngẩn một hồi, mới từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của Cố Dư Sinh.
Mắt của cô hồng hồng, mang theo một sự phẫn nộ, thù hận, Cố Dư Sinh cũng không thấy rõ, vì có một tầng nước mỏng bao phủ.
Toàn thân cô run lên, âm thanh run run: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi và người kia chỉ là bạn, không giống như anh nghĩ!”
Nói xong, cô dùng sức hất tay của hắn ra, chạy về phía hồ nước.
Cô không hề cởi giày đã nhảy xuống hồ, khom người, liền sờ tìm trong nước.
Sợi dây chuyền này dù có không đáng giá đối với Cố Dư Sinh đi chăng nữa, nhưng đối với Tần Gia Ngôn mà nói, đó là tiền lương dạy kèm hai tháng trời.