Gọi nhân viên phục vụ tính tiền, Cố lão gia được má Trương dìu bước rất chậm ra khỏi quán trà.
Má Trương kéo cửa ra: “Lão gia, lên xe đi.”
Cố lão gia chống gậy, đứng bên cạnh xe một lúc lâu, không nhúc nhích.
Một đêm khuya mùa hạ, gió lồng lộng thổi tới, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, khiến Cố lão gia tỉnh táo lại một chút, giật giật đôi con ngươi vẩn đục, khom người chui vào trong xe.
Má Trương nhìn thẳng phía trước, trầm mặc không lên tiếng mà lái xe.
Lúc đợi đèn đó, má Trương nhìn qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn Cố lão gia, lão gia không nhìn bà nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của bà, nhẹ thở dài một hơi, mở miệng nói câu đầu tiên sau khi gặp người kia: “Thì ra con bé không chỉ đơn giản làm ra vụ tai nạn kia, mà khi Dư Sinh dẫn vợ nó đi khám thai lại muốn làm ra một vụ tai nạn va vào người phụ nữ kia để cô ta sẩy thai.”
Cố lão gia đã mở miệng, má Trương lúc này mới dám nói: “Đúng vậy a, cô ấy sao có thể làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy… Lão gia, ông nói xem, cô ấy làm nhiều chuyện như vậy, ngài lại đối xử tốt với cô ta như vậy, sao cô ấy lại có thể làm những chuyện như vậy được chứ?”
Cố lão gia không lên tiếng, có thể là ngồi ở bên ngoài quá lâu, ông lúc này mới giơ tay lên nắm lại thành đấm che miệng ho khan.
Đợi đến khi ông ho xong, má Trương vừa lái xe vừa hỏi: “Lão gia, lúc trước những bức hình kia của Tần tiểu thư có phải là Lương tiểu thư muốn làm hại cô ấy nên mới đưa cho ngài không? Cô ấy làm nhiều chuyện hại Tần tiểu thư như vậy, ngài nghĩ những bức hình kia của Tần tiểu thư có phải là do cô ta làm không?”
“Không đơn giản như vậy, video mà cô ta đưa cho chúng ta cũng là do chính cô ta quay…” Cố lão gia nói xong lại đột nhiên ho lên.
“Lão gia, ngài thế nào rồi? Sao lại ho nhiều như vậy? Có phải không khỏe không?”
“Không có gì.” Cố lão gia giơ tay lên, vỗ vỗ ngực.
“Có muốn tôi gọi bác sĩ khám cho ngài không?”
“Không cần phải lo…” lại là vài tiếng ho của ông vang lên.
……..
Tuy rằng thời gian gần nhất Cố Dư Sinh và Ngô Hạo không có qua lại nhưng sinh nhật của ông hắn cũng đã tới.
Bất quá trong một buổi tiệc trọng đại như vậy, chỉ đến đưa một một món quà, sau đó sững sờ một lát lại rời đi.
Lúc ra khỏi khách sạn, hắn còn chưa đến cạnh xe đã bị Tưởng Tiêm Tiêm theo sát phía sau gọi lại: “Ngô Hạo.”
Ngô Hạo giậm chân, quay người liếc mắt nhìn một cái.
“Sao anh không trả lời tin nhắn của em?” Tưởng Tiêm Tiêm oán giận hỏi.
Hắn và cô đứng đối diện cửa lớn khách sạn, thỉnh thoảng lại có người quen qua lại, Ngô Hạo liền quay người đi vào bãi đậu xe đợi đến khi Tưởng Tiêm Tiêm đuổi theo, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, không trả lời câu hỏi của cô ta mà lại hỏi: “Không phải cô uống thuốc rồi sao?”
“Em…” Tưởng Tiêm Tiêm bị nói như vậy, liền dừng lại một lát, cô mới nói: “…Ngô Hạo, em thật sự không muốn lừa gạt anh, em….”