Là ai chứ? Là ai uy hiếp cô?
Tần Chỉ Ái hoang mang suy nghĩ hai vòng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cái tên: Lương Đậu Khấu.
Người muốn cô rời khỏi Hối thị, chỉ có một mình cô ta.
Chính xác mà nói, cô ta muốn cô rời khỏi Cố Dư Sinh.
Không, cũng không đúng, mà là những chuyện này hẳn là do người của Chu Tịnh làm.
Cô cũng hiểu Lương Đậu Khấu, cô ta và Tưởng Tiêm Tiêm như thế, cho dù trêu qua ghẹo lại cũng chưa hề muốn xuống tay nặng như vậy… Chỉ có người quản lý Chu Tịnh kia, chỉ có người thông minh như Chu Tịnh.
Chẳng trách lần trước Lương Đậu Khấu đến Hối thị, không ép cô đi được, lại bị Cố Dư Sinh làm dữ, lại không có động tĩnh gì nữa.
Cô có chút buồn bực, đó cũng không phải là tính cách từ trước đến nay của Lương Đậu Khấu, thì ra… cô còn có những toan tính khác.
Tuy rằng cô nhiều lần bị uy hiếp liền có thể báo cảnh sát, nhưng lại không có bằng chứng gì cả.
Hai lần trước có người lén nhắc nhở cô, lần này chỉ dùng điện thoại di động của cô gửi tin nhắn, đưa cho cảnh sát, có khi nào họ lại nghĩ cô điên rồi không?
Có thể các cô ta có tiền có thế, cô không phải là đối thủ của họ.
Lần trước cô bị bắt cóc, cũng may là được cứu, nếu như có lần nữa thì phải làm sao đây? Quan trọng hơn là lại liên lụy đến mẹ và em trai…
Không được, cô tuyệt đối không thể để bị tập kích bất ngờ như vậy nữa, những chuyện như vậy lúc nào cũng có thể đổ ập lên đầu mẹ và em trai của cô.
……
Ngày đầu tiên Tần Chỉ Ái đến Hối thị biết cấp trên của cô là Cố Dư Sinh, cô đã định kết thúc đợt thực tập này sẽ không tiếp tục ký hợp đồng, xem ra thêm chuyện lần này nữa, cô thật sự không thể làm nhân viên chính thức ở Hối thị rồi.
Mấy ngày nay cũng đã đến ngày kết thúc đợt thực tập rồi.
Đêm đó nhìn tin nhắn trong điện thoại di động của mình xong, Tần Chỉ Ái ngồi đến nửa đêm, nghĩ rằng mình phải rời khỏi Hối thị nhưng cũng chẳng muốn đi khỏi Bắc Kinh.
Cũng không ngờ ba ngày sao lại cô chuyện làm cô không thể không rời khỏi Bắc Kinh.
…..
Ngày hôm sau Tần Chỉ Ái nhìn thấy tin nhắn Tiểu Vương nói cô ký hợp đồng chính thức với Hối thị.
Cô đã quyết định kỹ càng, cũng không xem những điều khoản trên hợp đồng, liền xin lỗi Tiểu Vương nói cô muốn rời khỏi Hối thị.
Tiểu Vương rất bất ngờ, hỏi cô rất nhiều vấn đề.
“Là lương quá thấp phải không? Hay là ở Hối thị có chỗ nào chưa đủ tốt?”
“Hay là cô cảm thấy thư ký không phải là công việc đúng chuyên ngành của mình?”
“Vẫn là cô có một lựa chọn công việc tốt hơn phải không?”
Tần Chỉ Ái đều lắc đầu phủ nhận những nhận định của Tiểu Vương, cho cậu ấy đáp án: cô muốn dùng thời gian rảnh tập trung viết luận văn tốt nghiệp cho tốt.
Cô kiên quyết như vậy khiến Tiểu Vương phải gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.
Cũng không biết Cố Dư Sinh nói gì trong điện thoại, sau khi Tiểu Vương cúp máy, sau đó nói với Tần Chỉ Ái: “Cố tổng nói cô có muốn nghỉ việc đi chăng nữa cũng phải chờ đến khi anh ấy tìm được thư ký mới.”
“Mặt khác Cố tổng muốn cô cầm lại hợp đồng này suy nghĩ kỹ lại một chút.”
Nói lại những ý của Cố Dư Sinh xong, Tiểu Vương lại nói thêm hai câu: “Cố tổng nói cũng đúng, giờ cũng đã là cuối năm rồi, không phải là thời điểm thích hợp để tuyển người mới, vì vậy thư ký Tần, trong khi chờ đợi, cô suy nghĩ kỹ một chút, đương nhiên nếu như cô có thêm yêu cầu gì khác, cũng có thể nói ra, tôi có thể nói lại với Cố tổng.”