“Cố phu nhân?” Lục Bán Thành nói lại, sau một lát mới hiểu ra được, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, sau đó lại nhìn Lục tiểu thư mở miệng xác nhận: “Lương Đậu Khấu?”
“Đúng, là Lương tiểu thư.” Lục tiểu thư khẽ gật đầu một cái, lại nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng đáng Lương Đậu Khấu, lại lên tiếng hỏi: “Cố tiên sinh đưa phu nhân về nhà rồi lại tới nhanh như vậy sao?”
“Không phải chứ, Trương phu nhân, cô xác định là Lương Đậu Khấu sao? Anh Sinh cả buổi trưa đều ở lại đây, chưa hề rời khỏi đâu.” Lục Bán Thành bị Lục tiểu thư làm cho mơ hồ.
“A? Cố Tổng không đi đón Cố phu nhân sao? Vậy làm sao Cố phu nhân có thể về được?” Lần này đến lượt Lục tiểu thư giật mình.
Lục Bán Thành càng nghe càng hồ đồ: “Lương Đậu Khấu sao lại không về được? Xảy ra chuyện gì?”
“Buổi chiều chúng tôi ở hội quán suối nước nóng ở Bắc Giao Cố phu nhân không lái xe tới, lúc mọi người về hết thì trời mưa to, cô ấy nói Cố tiên sinh sẽ đến đón, lúc tôi đi, Cố phu nhân còn chưa đi, vì vậy nên tôi thấy Cố tiên sinh ở đây, cho rằng Cố tiên sinh đã chở Cố phu nhân tới đây. Thì ra Cố tổng không đi đón cô ấy, mưa to như vậy, ngoại thành chắc chắn không thể gọi xe, cũng không biết bây giờ Cố phu nhân có về chưa?”
Cố Dư Sinh nghe hết tất cả những điều Lục Bán Thành và Lục tiểu thư nói, nhưng trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều hoàn toàn không chút nao núng, bình tĩnh giống như người4 trong cuộc hội thoại của hai người họ không hề có quan hệ gì với hắn.
Lục tiểu thư thấy biểu hiện của Cố Dư Sinh như vậy, vốn định tiếp tục nói gì đó nhưng lại bị Lục Bán Thành ra hiệu, cô mới ngậm miệng lại, sau đó đứng bên cạnh đợi một lúc, nhìn Cố Dư Sinh trước sau đều không có bất kỳ phản ứng gì, vốn muốn nói hai câu, nhưng sau đó lại nghĩ đây là chuyện nhà người khác, không hơi sức đâu mà lo, liền thở dài một hơi quay đi.
Ngoài cửa cuồng phong bão táp, sấm chớp đùng đùng vang lên.
Sau khi đánh xong một ván, Lục Bán Thành nghiêng đầu nhìn Cố Dư Sinh một cái.
Cố Dư Sinh không nói gì, giơ điện thoại di động lên, không biết đang làm gì, mặt mày lãnh đạm không hề có một chút lo âu căng thẳng nào.
Lục Bán Thành giật môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng im lặng.
Lại một ván mới, xáo bài chia bài xong, một tia sét xẹt qua, chiếu sáng đêm tối, sau đó lại là một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Lục Bán Thành nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh đang châm một điếu thuốc mới, nhịn không được nói: “Có muốn gọi điện cho cô ấy, hỏi cô ấy đã về nhà an toàn chưa không?”