“Ừ.” Cố Dư Sinh đáp lại cô.
Cô nghe thấy hắn đáp xong, nước mắt liền rơi xuống, không thể kiềm chế: “Dư Sinh, khi đó anh lỡ hẹn hai lần, em không trách anh, sau đó anh quên em, em không trách anh, sau đó anh lại cho em số điện thoại giả, em cũng không hề oán trách, khi đó em không trách anh, bây giờ lại càng không thể trách anh rồi… Người khác nói em không tiền đồ cũng được, nhưng em sẽ chỉ vì anh mà không tiền đồ, em đồng ý, em chấp nhận,…”
Cố Dư Sinh nghe được những lời này, lại cảm thấy nhưng trong lòng bị cắt ra, đau dữ dội.
Lúc hắn ở bên cạnh cô, cô khóc, hắn còn có thể ôm cô vò lòng, có thể dỗ dành cô, có thể lau nước mắt cho cô, nhưng ở một khoảng cách xa như vầy, hắn không thể làm gì được.
Cố Dư Sinh vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, mới nghĩ ra một câu có thể dỗ cô: “Tiểu Ái, ngoài lúc em khóc lóc cầu xin anh trên giường, những lúc khác khi em khóc, anh đều không thích.”
Tần Chỉ Ái đang khóc, nghe thấy như vậy liền hoàn toàn không còn cảm động gì nữa: “Chán ghét! Anh lưu manh!”
Cố Dư Sinh bị giọng nói ngây thơ của cô khiến hắn có chút kích động, hắn cắn thuốc, lại muốn chọc cô giống như lúc còn trẻ: “Ông xã làm vài chuyện lưu manh với bà xã là chuyện thường tình, anh còn có thể làm những chuyện lưu manh hơn nữa, em có muốn thử không?”
“Anh…” Tần Chỉ Ái cạn lời, cách điện thoại thậm chí Cố Dư Sinh còn có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng của cô.
Lúc còn trẻ, hắn cực kỳ thích nhìn thấy cô ngượng ngùng, bây giờ vẫn là bộ dáng đó luôn khiến hắn động lòng.
Cố Dư Sinh cười, sau một lát, hắn chợt nhớ đến một chuyện, liền nói: “Tiểu Ái, kết hôn lâu như vậy rồi, em vẫn chưa gọi anh là ông xã lần nào đó.”
Còn chưa biết khi hắn còn sống… có thể nghe thấy hay không……… dừng một chút, Cố Dư Sinh lại nói: “Tiểu Ái, gọi anh là ông xã một lần đi…”
Đầu dây bên kia yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại có một tiếng gọi mềm mại vang lên: “Ông xã.”
Hai chữ như một ngọn gió ấm áp thổi vào trong tâm khảm của hắn, để ngón tay cầm thuốc của hắn run lên bần bật, sau đó hắn mới ừ một cái, sau đó lại nói: “Không còn sớm nữa, em mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” cô còn chưa nói chuyện đủ với hắn, nhưng cũng phải để hắn nghỉ ngơi chứ: “Anh ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.” Cố Dư Sinh đợi Tần Chỉ Ái cúp máy xong, mới cúp máy.
Đúng trong gió, hắn hút nửa điếu thuốc, cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn cho Tần Chỉ Ái: “Yêu em.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, lại nghĩ một chút, lại gửi thêm mấy chữ: “Bà xã của anh.”
Không có ai trả lời, chắc là cô đã ngủ rồi.
Cố Dư Sinh cất điện thoại di động, tựa vào cột đèn, hút hết thuốc, sau đó mới đi vào bệnh viện.
Ra khỏi bệnh viện, mắt của hắn bỗng nhiên giật mạnh một cái, hắn bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh trăng tròn ở cuối chân trời, có một loại dự cảm không tốt trong lòng.
Mong rằng đó chỉ là ảo giác.
Cố Dư Sinh đứng yên một lúc, thu lại tầm mắt, mới đi đến trước xe, mở cửa lên xe, chạy ra khỏi bệnh viện.