Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 549: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (19)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Sân sau của hội sở không một bóng người, thậm chí ngay cả đèn đường cũng không có.

Dựa vào ánh đèn chiếu từ những khung cửa sổ, Tần Chỉ Ái thấy lối ra có một chiếc xe màu đen không có biển số.

Nhân viên phục vụ kia kèm hai bên cô, có thể là hắn sợ người ta phát hiện, cầm ống tiêm chống phía sau, thúc giục cô nhanh lên một chút.

Vì cô tham gia cuộc họp thường niên nên cố ý mang đôi giày tám phân, ở hậu viện của hội trường chỉ dùng thạch phô, giày cao gót giẫm lên thật sự rất khó đi, lúc nam nhân viên đó thiếu kiên nhẫn đẩy cô, Tần Chỉ Ái làm rơi một chiếc giày.

Cô đến nhà vệ sinh không cầm túi, không mang điện thoại di động, trên người chẳng có gì, một phương tiện để cầu cứu cũng không có.

Vì vậy lúc làm rơi giày, Tần Chỉ Ái thấy người đó không phát hiện, liền không lên tiếng, giả bộ khập khiễng vì giày cao gót, cố gắng đi về phía trước.

Đi tới trước xe, nhân viên phục vụ mở cửa xe, động tác đẩy cô rất mạnh, sau đó liền đóng cửa ngồi cạnh ghế tài xế, rồi nói với tài xế: “Nhanh.”

Tiếng nói của hắn kết thúc, xe lao ra rất nhanh.

Lúc Tần Chỉ Ái bị người kia đẩy lên xe, cả người hầu như nằm nhoài phía sau xe, tài xế tăng tốc, thân thể cô lay động mạnh một cái, mới chống yên xe, ngồi dậy, sau đó cô mới nhìn rõ người đàn ông lái xe có một vết sẹo uốn lượn khiến cô cảm thấy e sợ.

Tần Chỉ Ái thật sự không nghĩ ra, sao bọn họ lại bắt cóc cô.

Cô xuất thân bình thường, lại không có thù oán với ai.

Cô có hỏi hai người phía trước nhưng họ giống như bị câm vậy, trước sau cũng chẳng nói gì.

Vùng ngoại thành vốn ít xe, xe chạy dọc theo đường nhỏ, chạy vội khoảng 10 phút, hai bên đường đã trở thành đồng ruộng, đừng nói là bóng người, nhà cửa cũng không thể nhìn thấy.

Tần Chỉ Ái không nhận ra họ đi hướng nào, cũng không biết phải đi bao lâu nữa, cuối cùng có thể nhìn thấy một tòa nhà lầu.

Hình như là một tiểu khu, Tần Chỉ Ái còn chưa kịp nhìn tiểu khu tên gì, xe liền quẹo trái, lái đến trước cửa một biệt thự hai tầng.

Tiếng thắng xe gấp đến chói tai, cửa ghế phụ lại được mở ra, người đàn ông mặc quần áo nhân viên phục vụ nhảy xuống, mở cửa sau, không thương hoa tiếc ngọc chút nào kéo cô ra khỏi xe, cầm cánh tay của cô kéo cô đến cửa biệt thự.

Người đàn ông lái xe cũng xuống xe, đi đến trước cửa, dùng sức đóng cửa.

Rất nhanh, bên trong có một tiếng nói của đàn ông ồ ồ: “Đến rồi.”

Sau đó, cửa mở ra, Tần Chỉ Ái bị người ta đẩy vào, cô chân có chân không giày, thân thể bất ổn, liền té nhào trên đất.

Biệt thự không được trang trí, xi măng  lổm chổm khiến cánh tay cô bị trầy đau đớn.

Cô âm thầm cắn răng, thừa dịp những người đàn ông kia không chú ý đá chiếc giày còn lại ra khỏi cửa.

Cô cũng không chắc bỏ lại hai chiếc giày có tác dụng gì không nhưng một chút hy vọng cô cũng phải nắm lấy, có còn hơn không, ít nhất cũng là một tia hy vọng, không phải sao?

Người mặc đồ nhân viên phục vụ và tài xế vào nhà xong, cửa biệt thự lại nặng nề đóng lại, sau đó trên đỉnh đầu Tần Chỉ Ái lại có những tiếng chỉ huy: “Ngươi, chuẩn bị máy quay cho tốt đi, còn ngươi, đưa cô ta đến ghế salon, cởi quần áo cô ta ra!” 

Chọn tập
Bình luận
× sticky