Tần Chỉ Ái ngồi trong phòng làm việc đến ba giờ rưỡi mới từ từ lái xe, trở về biệt thự.
Tần Chỉ Ái vào nhà, lúc khom người thay dép lê đạ nhìn thấy dép lê của Cố Dư Sinh không có ở đây, cô có chút bất ngờ nhíu mày, đứng thẳng người đi vào nhà.
Mới vừa quay vào, cô đã nhìn thấy quản gia bưng café, hình như chuẩn bị bưng lên lầu.
Quản gia nghe được tiếng động liền ngừng bước: “Tiểu thư, cô đã về?”
Tần Chỉ Ái cười, thuận miệng hỏi nghi ngờ của mình lúc cô thay giày: “Cố Dư Sinh, anh ấy cả ngày cũng đi ra ngoài sao?”
“thiếu gia có ra ngoài, vừa mới về.”
Tần Chỉ Ái “Ơ” một tiếng, cũng chuẩn bị lên lầu, mới vừa bước một bậc thang, liền nhìn thấy café trên tay quản gia, liền dừng bước, lại hỏi: “Café của Cố Dư Sinh sao?”
“Vâng” quản gia đứng lại, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, lại nói: “Lúc thiếu gia làm việc thích uống café, cho nửa muỗng đường, một ít sữa bột, nhưng buổi sáng thì cậu ấy thích uống trà hơn, những loại như làPhổNhĩ, Bạch trà, trà xanh cũng được, nhưng thiếu gia thích nhất là uống hồng trà…”
Quản gia sao lại nói cho cô biết những điều này? Là muốn cô nhớ để sau này có thể chuẩn bị cho hắn sao?
Chỉ tiếc, cô vào biệt thự lâu như vậy, biết cũng đã muộn, cô nhớ kỹ thì còn có tác dụng gì nữa…
Nếu là trước đây, Tần Chỉ Ái nhất định sẽ âm thầm ghi vào trong tâm khảm, sau đó vì hắn thích mà làm, thấy hắn hài lòng thì vui mừng, nhưng bây giờ cô càng nghe, đáy lòng lại càng chua xót, khổ sở, liền cắt ngang lời của quản gia: “Đưa café cho tôi đi.”
Quản gia mong cô và thiếu gia có thể yêu thương nhau, nghe như vậy liền lập tức đưa cho Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái sợ café uống nguội không tốt, liền không về phòng thay đồ mà nhanh chóng đi đến thư phòng.
Cửa bị hư, cô chỉ mới gõ cửa đã khiến nó mở ra một khe hở.
Sau một lúc, bên trong lại có tiếng: “Vào đi.”
Tần Chỉ Ái lúc này mới mở cửa, đi vào.
Trước bàn làm việc trống rỗng không có một bóng người.
Cô bưng khay, đi vào trong hai bước mới nhìn thấy Cố Dư Sinh đang đứng ở ban công.
Hắn hoàn toàn không quan tâm người vừa đi vào, đưa lưng về phía thư phòng, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ, không ngừng hút thuốc.
Tần Chỉ Ái đi tới đặt café trên bàn, lại thấy hắn hút xong một điếu thuốc, lại tìm một điếu mới.
Sao lại hút ghê như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì khiến tâm tình của hắn không tốt sao?
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, do dự một chút, lại nói: “Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cố Dư Sinh bỗng dừng lại, trong chốc lát hắn mới từ từ xoay người, kinh ngạc nhìn về phía Tần Chỉ Ái: “Sao lại là em?”
“Em định lên lầu thì thấy quản gia cầm café sắp bưng lên cho anh, nên em thuận tay cầm lên thôi.” Tần Chỉ Ái nói xong, chỉ chỉ đầu ngón tay của Cố Dư Sinh, lại nhẹ giọng lặp lại: “Đừng hút.”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, bình tĩnh nhìn Tần Chỉ Ái mấy giây, liền cất bật lửa, lúc hắn đi về phía cô, lại nhớ cô không thích mùi thuốc lá, liền xoay nửa người mở cửa sổ ra.
Đi tới trước bàn đọc sách, Cố Dư Sinh bưng café lên, khẽ mím môi một cái, sau đó liền ngước mắt hỏi: “Sao về sớm vậy?”