Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 1030: Kết cục + Sách mới tháng tư (10)

Tác giả: Diệp Phi Dạ
Chọn tập

Hắn và cô dùng hết toàn tâm toàn ý hôn đối phương, hôn rất lâu, sau đó mới lưu luyến không rời buông ra.

Hứa Ôn Noãn còn đang từ từ mở mắt ra, Lục Bán Thành đã mở con ngươi đen kịt thâm thúy nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình thâm mà cô đọc không hiểu.

Vì vừa hôn quá nồng nhiệt, hơi thở của hắn có chút bất ổn, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô không chớp, nhìn một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần từ nụ hôn kia, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa gò má trắng nõn của cô, cực kỳ để tâm: “Ôn Noãn, ngoại trừ việc không ở bên cạnh em, chuyện gì anh cũng có thể làm cho em được, anh không phải không muốn em, mà là anh không có tư cách để ở bên cạnh em nữa.”

“Vậy cũng là anh không muốn em rồi…” nếu hai năm trước Hứa Ôn Noãn bị Ngô Hạo phản bội, nhưng bây giờ lại không giống như vậy, đã đến lúc cô nên dũng cảm theo đuổi tình yêu của cuộc đời mình, duyên phận của cô và Lục Bán Thành, coi như hắn đã đi được 99 bước rồi, chẳng lẽ bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng mà cô cũng bước không qua? Nếu hắn nói hắn không thể chăm sóc cho cô, không sao, cô chăm sóc cho hắn thì được rồi, nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn lại nhìn đôi mắt của Lục Bán Thành, càng kiên quyết hơn lúc nãy: “…Em giao mình cho anh, chỉ cần anh tiếp nhận là được rồi.”

Lục Bán Thành liền căng thẳng, chẳng những không thuyết phục cô nổi nữa mà những lời hắn muốn nói tiếp cũng không thể nào nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Ôn Noãn, tương lai, một ngày nào đó, em sẽ hối hận vì quyết định này.”

Lục Bán Thành lại im lặng.

Trong lòng hắn đang tự nhủ thầm, không muốn nghe tiếp nữa, tiếp tục nghe, hắn nhất định sẽ bị cô mê hoặc, bỏ vũ khí đầu hàng.

Nhưng giọng nói của cô lại giống như đang làm phép vậy, dù hắn có trốn tránh như thế nào vẫn thấm nhuần vào lòng hắn.

“Lục Bán Thành, anh cũng biết, em trừ bản thân mình cũng không có gì có thể cho anh, chỉ có thể làm duy nhất một chuyện, chính là cả cuộc đời này không rời xa anh nữa.”

Ba năm sau

Ba năm dài đến 1000 ngày đêm, từ ngày hôm đó Hứa Ôn Noãn chưa từng gặp lại Ngô Hạo lần nào. Cô cũng không nghĩ đến hắn, có lúc tình cờ đi ngang qua nhà hắn, hoặc công ty hắn, Hứa Ôn Noãn còn ngạc nhiên trong cuộc sống của cô từng có một người trên là Ngô Hạo tồn tại sao.

Lần cuối cùng cô nghe được tin tức của Ngô Hạo chính là từ ba năm trước, sự nghiệp của Ngô Hạo đang không ngừng phát triển nhưng không hiểu sao hắn lại bán hết toàn bộ cổ phần công ty, còn đổi thành một số tiền mặt lớn, biến thành một đại gia ẩn dật, trong một đêm hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người ở Bắc Kinh, không có ai biết hắn làm gì, đi đâu.

Mùa hạ đến, sinh nhật của Tần Chỉ Ái cũng đến theo.

Hứa Ôn Noãn cố ý tìm một ngày đẹp trời trước sinh nhật của Tần Chỉ Ái nửa tháng đến trung tâm thương mại mua quà cho cô.

Vòng tới vòng lui, bận rộn hai tiếng đồng hồ, Hứa Ôn Noãn cuối cùng cũng chọn một sợi dây chuyền tặng cho Hứa Ôn Noãn.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng, Hứa Ôn Noãn đi đến trước quầy thu ngân, lúc trả tiền, liền nhìn thấy một doanh nhân trẻ của năm kéo theo một người đàn ông mang giày da, vừa nói vừa cười đi đến trước mặt cô.

Cho dù đã ba năm không gặp nhưng Hứa Ôn Noãn liền có thể nhận ra người đàn ông kia dễ như ăn cháo, đó là Ngô Hạo đã bốc hơi từ rất lâu trước đây.

Người cũ gặp lại, cho dù những ân oán trước kia có giũ sạch rồi, vẫn khiến Hứa Ôn Noãn bước chậm lại một chút.

Trả lời câu hỏi của cô bé đi chung với hắn xong, Ngô Hạo nhận ra ánh nhìn của Hứa Ôn Noãn, liền ngẩng đầu lên, nhìn lại cô..

Biểu hiện của Ngô Hạo hoàn toàn không có chút thay đổi nào, ngay cả ánh mắt cũng chẳng có chút gợn sóng nào.

‘A Hạo, bộ Lam Bảo Thạch Đồ này đẹp hơn bộ ở cửa hàng bên kia, em mua bộ này được không?” cô bé kia chưa nhận ra được ánh mắt của Ngô Hạo, kéo cánh tay hắn, dò hỏi ý kiến.

Nghe thấy giọng nói của cô, một giây sau Ngô Hạo liền thu lại tầm mắt, quay đầu, nhìn ánh mắt của cô bé kia, muốn gì được đó nói: “Anh không có ý kiến, em thích là được rồi!”

Cô bé nghe thấy Ngô Hạo trả lời như vậy liền cười sáng lạn, nhón chân hôn lên gò má của Ngô Hạo một cái.

Chọn tập
Bình luận