Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 47: Đấu pháp (thượng)

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: hungprods

Xích, Trí đồng ý cách phân chia

Vũ, Nam đấu pháp tiên phong trận.

======================

“Có lẽ thật sự là như thế.” Lão già tóc bạc thở dài một hơi, hiển nhiên cũng không muốn nói về vấn đề này thêm nữa.

Lúc này, đoàn người đã tiến vào trong nhà đá, đi theo một cầu thang đá nghiêng xuống lòng đất, chậm rãi bước xuống phía dưới.

Liễu Minh luôn theo sát Chu Xích, cũng đang không ngừng đánh giá bốn phía.

Toàn bộ cầu thang đều được xây bằng đá xanh, hơn nữa cách mỗi một đoạn lại cắm nghiêng trên vách đá một đế đèn làm bằng đá, chiếu sáng khu vực xung quanh.

Khi bọn hắn xuống sâu dưới mặt đất tầm ba mươi trượng, phía trước bỗng nhiên sáng bừng lên, một đại sảnh thông thoáng xuất hiện trước mắt.

Bốn phương tám hướng sảnh này đều có những cánh cửa đá bị tàn phá nặng nề đang mở sẵn, không biết đi thông tới chỗ nào.

Thanh niên dẫn đường phía trước lại không do dự quành sang trái, tiến vào trong một thông đạo.

Nhưng khi đoàn người chưa đi được bao xa, phía trước lại xuất hiện một đại sảnh giống hệt như vậy, cũng có các thông đạo tương ứng ở các hướng khác nhau.

Nơi đây chắc hẳn là một mê cung loại nhỏ dưới đất được một người nào đó tạo ra.

Nhưng tên đệ tử Cửu Khiếu Sơn dẫn đường kia hiển nhiên đã thăm dò hết tất cả mọi chỗ từ lâu rồi, gã liên tục dẫn đám người Liễu Minh quành trái, rẽ phải, sau đó không lâu sau đã xuất hiện trước một cánh cửa đồng màu đỏ tím.

Chu Xích và Chung sư cô vừa thấy cánh cửa đồng này, sắc mặt cả hai đều hơi đổi một chút.

“Kéttt …” một tiếng.

Cánh cửa đồng vốn đang đóng chặt, được hai đệ tử Cửu Khiếu Sơn ra sức đẩy, chậm rãi mở ra.

Nhìn dáng vẻ cố gắng hết sức của bọn gã, xem ra cánh cửa đồng này phải nặng tới ngàn cân.

Cánh cửa đồng vừa mới mở ra, một luồng khí nóng rát lập tức cuồn cuộn thổi ra, khiến cho đám đệ tử Man Quỷ Tông giật nảy lên.

Mà Chu Xích sau khi cảm ứng được luồng khí nóng rực cũng nhướng mày, nhưng sau một khắc liền không chút do dự đi vào trong với đạo cô.

Liễu Minh theo sát hai người, sau khi đi qua cánh cửa đồng mới quan sát qua mọi nơi một lần, trên mặt hiện lên chút thần sắc giật mình.

Trước mắt là một động quật dưới mặt đất lớn tầm vài mẫu, khắp nơi trên mặt đất đều là phiến đá màu xanh, bốn phía có thể thấy thấp thoáng một ít Linh Thạch màu đỏ nhạt, ở chính giữa là một cây màu đỏ hồng cao hơn trượng, phía trên kết đầy những quả màu xanh biếc to cỡ nắm đấm, đếm qua chừng hơn ba mươi quả.

Cả cây đều được bao trọn trong một màn sáng màu lam nhạt, nhưng bùn đất trong phạm vi mấy trượng xung quanh gốc cây rõ ràng lại liên tục tuôn ra những dòng khí cực nóng, khiến cho mọi người trong động quật cảm thấy như đang ở bên cạnh một cái lò lửa lớn.

Nhưng không kể là Chu Xích hay là đạo cô họ Chung, mắt thấy cảnh này đều không lộ vẻ bất ngờ.

Mà Chu Xích sau khi nhìn chằm chằm vào cái cây kia một hồi lâu, liền chậm rãi nói:

“Xem ra dự đoán lúc trước quả không sai, không lâu sau khi Linh quả chín chính là ngày Địa Hỏa phía dưới phun trào. Thật sự đáng tiếc cho cây Linh thụ này, nếu không chỉ cần nhiều hơn mấy năm nữa là có thể thu được thêm một lần Thiên Quỳnh Quả nữa.”

“Nếu không phải chúng ta đều nhận ra điều đó, ta và ngươi đều sẽ không dễ dàng buông tha cho Linh thụ này. Đâu còn có lúc khách khí phân chia Linh quả như ngày hôm nay.” Đại Trí cười tủm tỉm nói.

“Một khi Địa Hỏa phun trào, đảo Phục Giao này cũng sẽ không còn tồn tại nữa, mà Linh thụ đã ở đây nhiều năm như vậy, một khi không có Địa Hỏa tẩm bổ linh căn sẽ lập tức héo rũ thành tro. Còn có cái gì mà tranh đoạt nữa! Thôi được rồi, ta vừa đếm được trên cây có tổng cộng ba mươi quả, số lượng giống hệt lúc trước, không thiếu một quả. Bây giờ sẽ thảo luận chuyện tỷ thí đấu pháp.” Đạo cô họ Chung mở miệng.

“Chuyện đệ tử của chúng ta tỷ thí đấu pháp đương nhiên không cần quá phức tạp. Như vậy đi, nếu đã có ba mươi ba Linh quả, vậy sẽ chia làm ba phần, mỗi phần đều có mười quả, do người thắng trận tự mình hái xuống, sao nào? Đương nhiên đây chỉ là tỷ thí, nếu trong lúc đấu pháp xuất hiện chuyện đệ tử một bên có khả năng trọng thương hoặc mất mạng, ta và ngươi đều có thể ra tay ngăn trở. Tuy nhiên một khi ra tay cũng tương đương với việc thừa nhận môn hạ đệ tử đã thất bại trong tỷ thí.” Lão giả đội mộc quan rất ít nói chuyện cũng mở miệng nói.

“Đại Thượng đạo hữu xem ra đã suy tính rất chu toàn, Chu mỗ cũng không có ý kiến gì thêm. Nhưng hai vị cũng đã đồng ý sẽ không cho đệ tử sử dụng Khôi Lỗi đẳng cấp cao, một khi xuất hiện đệ tử quý tông sử dụng cơ quan Khôi Lỗi từ cấp ba trở lên, cũng coi như thua cuộc.” Ánh mắt Chu Xích lóe lên, nói.

“Điều này đương nhiên không có vấn đề.” Đại Trí lập tức đồng ý.

Vì vậy sau khi hai người lại thương lượng vài câu, lão giả đội mộc quan giẫm mạnh một chân xuống đất, mũi chân đột nhiên ngập sâu vào trong đất vài tấc, sau đó thân hình khẽ chuyển động tạo thành những tàn ảnh trong khu vực xung quanh, khi lão dừng lại thì một vòng tròn lớn gần mẫu cũng xuất hiện cùng lúc trên mặt đất.

Một màn này khiến cho trong lòng đám người Liễu Minh hoảng sợ không thôi.

Mặt mũi lão giả này đầy nếp nhăn, già nua dị thường, nhưng hai chân dường như không phải là máu thịt bình thường.

“Tốt rồi, người chủ động nhận thua, bị đánh bay khỏi vòng, mất năng lực hành động đều tính là thua! Hiện giờ một đệ tử của mỗi bên có thể tiến vào trong vòng.” Lão giả đội mộc quan bước ra ngoài vòng tròn, sau đó đờ đẫn nói.

Mà khi lão vừa dứt lời, một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi lập tức bước ra từ trong đám đệ tử Cửu Khiếu Sơn, bên hông treo một cái túi da màu vàng, mái tóc tết bảy tám lọn tóc nhỏ, hai mắt trong veo, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, dáng vẻ cực kỳ tinh nghịch.

“Vu Thành, nha đầu kia cũng là Linh Đồ sơ kỳ, ngươi lên trước thử xem.” Chu Xích nhìn dáng vẻ thiếu nữ, lúc này liền gọi đích danh Vu Thành.

Lúc này cũng không phải là thời điểm sử dụng tâm kế, nếu không ngay từ đầu bọn họ đã phái đệ tử Linh Đồ trung kỳ như Tiêu Phong hoặc Liễu Minh, mặc dù tám chín phần mười trận đầu có thể giành chiến thắng, nhưng cũng tương đương vơi việc buông bỏ hai trận phía sau, chuyện này không những bôi nhọ thanh danh mà còn chẳng được lợi lộc gì, đương nhiên không phải là chuyện mà Chu Xích và đạo cô họ Chung muốn thấy.

Vu Thành đáp ứng một tiếng, sau đó bước ra ngoài với vẻ mặt hưng phấn, vừa mới đi vào vòng tròn khí tức trên người đã tăng vọt lên, bên ngoài cơ thể bỗng nhiên xuất hiện một tầng sáng màu vàng.

Thiếu nữ đối diện thấy vậy, hé miệng cười cười, sau đó một tay bỗng nhiên đảo qua cái eo nhỏ nhắn rồi ném ra ngoài một quả cầu tròn vo màu vàng.

Sau một hồi âm thanh ‘lách cách’, quả cầu màu vàng vừa chạm đất đã mau chóng biến lớn, sau một chốc đã biến thành một con rắn lớn màu đen dài chừng sáu xích, từ những đoạn thân hình đen bóng và lớp vảy phát ra ánh sáng màu xanh lạnh lẽo, xem ra đây chính là một con Khôi Lỗi Thú.

“Đi!”

Một tay thiếu nữ bấm niệm pháp quyết, tay kia điểm nhẹ lên trán mình, sau đó miệng quát một tiếng.

“Vút” một tiếng.

Cái đuôi Khôi Lỗi Thú chỉ hung hăng đập mạnh xuống đất một cái, cả thân hình nó đã như một mũi tên rời cung bắn thẳng về phía đối diện.

“Tới tốt lắm!”

Vu Thành sau khi được đám người nho sinh chỉ điểm qua một thời gian ngắn, đã không quá xa lạ với Khôi Lỗi Thú, thấy vậy cũng không sợ hãi chút nào, trái lại thân thể chỉ hơi cúi xuống, một tay đột nhiên vỗ mạnh xuống mặt đất, lúc này trên cánh tay có linh văn màu vàng lóe lên.

Một tiếng trầm đục vang lên, một khối đá xanh cực lớn dưới sàn nhà nổi lên, sau đó đột nhiên dựng đứng, hóa thành một bức tường đá chắn trước người thiếu niên tóc đỏ.

Thiếu nữ thấy vậy, sắc mặt hơi biến đổi, song con rắn màu đen kia lại không tránh không né đâm thẳng lên trên bức tường đá.

“Ầm”, bức tường đá lập tức nát vụn ra, hóa thành một đám bụi mù tràn ngập không gian, con rắn màu đen kia cũng bị bắn ngược lại, rơi “bịch” xuống mặt đất.

Nhưng khi con Khôi Lỗi Thú này vừa rơi xuống mặt đất, nó bỗng nhiên há cái miệng phun ra một chùm hàn mang.

Nhìn kỹ thì rõ ràng chúng là chững cây châm bạc nhỏ như lông trâu, dùng tốc độ khó có thể tin được xuyên qua lớp bụi, “phập phập” mấy tiếng, dường như chúng đã găm vào vật gì đó.

Thiếu nữ nghe được tiếng này, miệng mỉm cười, pháp quyết trong tay biến đổi, đang định điều khiển Khôi Lỗi Thú tiếp tục phát động tấn công, nhưng bỗng nhiên ánh sáng vàng trên đỉnh đầu nàng lóe lên, một hòn đá màu vàng đất lớn cỡ đầu người không biết từ đâu xuất hiện, hung hăng đập xuống.

Thiếu nữ cả kinh, cái eo nhỏ uốn éo, hòn đá lập tức sượt qua đầu vai rơi mạnh xuống đất.

Nhưng đúng lúc này, ‘vút’ một tiếng.

Một quả cầu lửa đỏ thắm đột ngột lao ra từ trong đám bụi, trong nháy mắt đã đến trước người thiếu nữ Cửu Khiếu Sơn.

Sắc mặt nàng hoảng hốt, chỉ kịp giơ lên một cánh tay chắn trước người mà thôi.

“Oanh” một tiếng, Hỏa Đạn nổ tung ra, bao phủ toàn bộ thân hình thiếu nữ vào trong đó.

“Ha ha ha …!”

Vu Thành cười lên một trận rõ to, bước ra từ trong đám bụi mù, chỉ có điều trên người gã lúc này đã phủ một tầng đất vàng, trông giống như đang mặc một kiện áo giáp bằng đất vậy.

Những cây châm bạc mà Khôi Lỗi Thú bắn ra lúc trước đều cắm trên bộ áo giáp, dáng vẻ hoàn toàn bình yên vô sự.

Liễu Minh thấy vậy, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, trong lòng lại có một chút tiếc nuối.

Thuật Thổ Giáp này được xem như là pháp thuật độc môn của Địa Âm Công, người tu luyện công pháp khác cho dù có muốn tu luyện thuật này cũng không đạt được một nửa uy lực của nó, hiệu quả thực sự không tốt chút nào.

“Vị sư huynh này, ngươi cười hơi sớm thì phải!”

Một giọng nói tức giận truyền ra từ trong ngọn lửa, “vèo” một tiếng, một cơn cuồng phong cuốn phăng toàn bộ những ngọn lửa đang cháy hừng hực kia đi.

Thân hình thiếu nữ lại xuất hiện lần nữa ở nguyên chỗ cũ.

Chỉ có điều lúc này trên cánh tay nàng này lại xuất hiện thêm một tấm thuẫn (*) nhỏ màu vàng, còn tay kia thì nắm chặt một tấm Phù Lục màu đỏ thắm, một tầng sáng màu đỏ nhạt từ tấm Phù Lục tỏa ra bảo vệ thiếu nữ vào trong, trên người nàng không có chỗ nào bị lửa đốt cả.

(*) thuẫn: khiên, lá chắn.

Liễu Minh thấy Phù Lục trong tay thiếu nữ, trong lòng có chút kinh ngạc.

Mặc dù hắn gia nhập giới tu luyện không bao lâu, nhưng vẫn biết rõ mức độ quý hiếm của những thứ có thể chứa được pháp thuật bên trong.

Ngoại trừ một vài loại Phù Lục có thể sử dụng được một số lần nhất định ra, loại Phù Lục phòng ngự sử dụng một lần này, bình thường cho dù là trong tay Linh Sư cũng không có bao nhiêu.

“Tị Hỏa Phù! Hai vị đạo hữu vì tỷ thí lần này quả đúng là chịu bỏ tiền vốn! Tài liệu chế phù này vô cùng khó tìm, hơn nữa bình thường Phù Sư chế tạo trăm lần mới thành công một, vậy mà các ngươi cũng cam lòng cấp cho môn hạ đệ tử!” Chu Xích vừa thấy Phù Lục trong tay thiếu nữ Cửu Khiếu Sơn, sắc mặt không kìm được hiện lên vẻ khó coi.

“Ha ha, hai vị đạo hữu đã hiểu lầm hai người chúng ta rồi, không phải hai người chúng ta cho nha đầu kia tấm Phù Lục này đâu. Ngươi có biết nha đầu này họ gì không?” Đại Trí thấy thế không chút bất ngờ, trái lại còn cười ha hả hỏi lại một câu.

“Họ gì?” Trong lòng Chu Xích có chút kinh ngạc.

“Họ Nam!”Lão già tóc bạc rung đùi đắc ý trả lời.

“Họ Nam, chẳng lẽ nàng này có quan hệ gì với Nam đại sư sao?” Chu Xích ngẩn người, sau đó bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó nghẹn ngào thốt lên.

“Ha ha, Chu đạo hữu cuối cùng đã hiểu. Nha đầu này đích thực là người cháu gái mà Nam đại sư cực kỳ yêu thương. Chẳng qua từ nhỏ bởi vì yêu thích thuật Khôi Lỗi nên mới có thể bái làm môn hạ của hai người chúng ta. Vì thế nên trên người nha đầu này có chút ít Phù Lục cũng là chuyện hết sức bình thường.” Đại Trí thong thả trả lời.

Chọn tập
Bình luận