Dịch giả: hoangphu
“Kiếm trận!”
Liễu Minh biến sắc, hắn đã từng trông thấy Hoàng Phủ Ngọc Phách cùng Liễu Tung Dương giao thủ trong Ma Uyên Bí Cảnh, lúc ấy nàng này cũng đã từng sử dụng nhiều thanh phi kiếm, uy lực cũng đã không tầm thường. Hiện tại thi triển kiếm trận so với lúc trước càng tinh diệu hơn nữa, cho nên hắn không thể không cẩn thận.
Chín thanh phi kiếm càng xoay càng nhanh, trong chốc lát đã huyễn hóa ra một cái kiếm luân (nhiều thanh kiếm xoay quanh thật nhanh tạo thành một cái vòng tròn lớn – nd) màu trắng lớn cỡ mười trượng vắt ngang giữa không trung, ánh sáng trắng ở trung tâm kiếm luân giống như là mặt trời mới mọc, vô cùng chói mắt, hầu như không thể nhìn thẳng vào.
Trong lòng Liễu Minh rùng mình, giơ tay áo lên, từ trong tay áo bay ra liên tiếp những viên Sơn Hà Châu, nhanh chóng hợp thành một cái tấm thuẫn màu vàng mênh mông, chắn trước người của hắn.
Ngay sau đó, mảng lớn hào quang nồng đậm màu vàng đất từ trên bề mặt tấm thuẫn tuôn trào mà ra, đan xen lại với nhau, ngưng tụ thành một cái thuẫn bằng ánh sáng màu vàng lớn như một tòa lầu các ở phía trước tấm thuẫn, óng ánh sáng long lanh giống như thực chất.
Hắn vừa mới làm xong những thứ này, kiếm luân màu trắng giữa không trung bỗng nhiên tỏa sáng hào quang, chín đạo cột sáng màu trắng to như thùng nước từ chỗ trung tâm bỗng nhiên bắn ra cực nhanh, hung hăng oanh kích lên trên tấm thuẫn bằng ánh sáng màu vàng.
Một âm thanh trầm đục vang lên, chín đạo cột sáng màu trắng bất chợt đã hóa thành chín chuôi cự kiếm màu trắng lòe loẹt lóa mắt, mạnh mẽ đâm vào sâu trong tấm thuẫn bằng ánh sáng màu vàng.
Tấm thuẫn bằng ánh sáng màu vàng bị ép lui về phía sau, ánh sáng lấp lóe không ngừng, lộ ra vẻ muốn chống đỡ hết nổi.
Chỉ vẻn vẹn sau một cái hô hấp, cùng với một tiếng nổ ầm vang, tấm thuẫn bằng ánh sáng màu vàng rút cuộc tán loạn ra, hóa thành từng điểm ánh sáng màu vàng. Thế đi của chín chuôi cự kiếm màu trắng không giảm xuống tiếp tục chém tới, trực tiếp bổ vào tấm chắn màu vàng do Sơn Hà Châu biến thành.
Đúng lúc này, trên tấm chắn màu vàng bỗng nhiên xuất hiện một tầng nước gợn đen kịt, toàn bộ mặt thuẫn thoáng cái trở nên bóng loáng như gương.
Lập tức tiếng va chạm lộp độp vang lên!
Cự kiếm màu trắng phách trảm trên tấm chắn, mặt ngoài tấm chắn nổi lên từng mảng nước gợn liên tiếp, nhưng sau một khắc, tất cả cự kiếm đều nhao nhao bị bắn ngược trở về, đồng thời cũng vỡ vụn ra ở giữa không trung, biến thành từng điểm ánh sáng bén nhọn màu trắng.
Thế nhưng tầng nước gợn trên tấm chắn cũng đồng thời tiêu tán ra, một lần nữa lộ ra mặt thuẫn vàng mênh mông.
Trong lòng Liễu Minh mừng thầm, những thần thông biến hóa liên tiếp này là do sau khi toàn bộ mười hai khối Sơn Hà Châu trở thành Động Thiên pháp bảo mới có thêm, hôm nay sử dụng trong thực chiến quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Chân hắn điểm một cái, lui về phía sau hơn mười trượng, vẻ cảnh giác trên mặt không giảm chút nào.
Tuy rằng hai người giao thủ chỉ có chỉ một chiêu, đồng thời cũng tự mình hết sức khống chế chấn động của pháp lực, nhưng cũng khiến cho tòa tiểu đình chỗ hai người đứng không cánh mà bay, chung quanh sơn thủy cảnh vật cũng hầu như bị hủy hoại hoàn toàn. Cũng may trên vách gian phòng này có bố trí cấm chế huyền ảo nào đó, cho nên mới có thể tiếp nhận được ảnh hưởng của trận chiến đấu này mà không sụp đổ.
Trong mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách lóe lên vẻ kinh ngạc, cao thấp đánh giá Liễu Minh vài lần, nét mặt lộ vẻ tươi cười, lập tức cong ngón búng ra.
Kiếm luân màu trắng giữa không trung phát ra một tiếng gào thét, ầm ầm giải thể, lại biến thành chín chuôi phi kiếm màu trắng, nhao nhao bay trở về trong tay áo của nàng.
Liễu Minh khẽ giật mình, không ngờ rằng Hoàng Phủ Ngọc Phách chỉ đánh một chiêu như vậy đã thu tay lại, ánh mắt của hắn lóe lên, cũng phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, tấm thuẫn màu vàng đất lóe lên, biến thành những hạt châu vàng mênh mông, bay vào trong tay của hắn.
“Ta đã nghe qua Dĩnh Nhi miêu tả thủ đoạn của ngươi, từng tại trong Ma Uyên đánh nhau chính diện với tên tặc tử Liễu Tung Dương mà không rơi vào thế hạ phong, hôm nay chính mắt thấy, quả nhiên không sai.” Sắc mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách thản nhiên nói.
“Hoàng Phủ Trưởng lão quá khen, ngày đó tại trong Ma Uyên tháp nếu không có biến cố khác, chỉ sợ ta đã sớm chết tại trong tay Liễu Tung Dương.” Chân mày Liễu Minh nhướng lên, nhàn nhạt nói ra.
Ánh mắt của Hoàng Phủ Ngọc Phách lóe lên, lúc ấy nàng đã hôn mê bất tỉnh, những biến cố phát sinh trên đỉnh Ma Uyên tháp, nàng sau đó cũng đã thông qua Triệu Thiên Dĩnh mà biết được đại khái.
Thanh Linh đột nhiên xuất hiện và đánh chết Liễu Tung Dương, cùng với sự xuất hiện của bàn tay khổng lồ từ Cổ Ma giới bắt lấy Thanh Linh, đồng thời chí bảo Hồn Thiên kính cũng bị bàn tay này cách không lấy đi, nghe xong có thể nói là biến đổi bất ngờ, khiến cho nàng cũng cảm thấy có chút khó tin.
“Hoàng Phủ trưởng lão còn muốn tiếp tục chỉ giáo hay không, nếu như không, Liễu mỗ liền cáo từ trước.” Liễu Minh chắp tay nói một câu.
“Liễu gia chủ cần gì phải vội vã rời đi như thế, vừa rồi ta chỉ là muốn thử xem thực lực của ngươi mà thôi. Ngồi xuống trước đã, chuyện của ngươi và Dĩnh nhi, ta nghĩ có thể ngươi đã có chút hiểu lầm.” Bỗng nhiên Hoàng Phủ Ngọc Phách tươi cười, nói ra.
Lời vừa nói ra, lại khiến cho Liễu Minh không khỏi khẽ giật mình.
Hoàng Phủ Ngọc Phách nói xong, một tay phất lên, một cỗ lực lượng vô hình khiến cho đá vụn cùng với vật lẫn lộn chung quanh đều bay ra chỗ khác, trong nháy mắt đã dọn ra một mảnh đất trống, đồng thời trên đất trống xuất hiện một bộ bàn ghế.
Hoàng Phủ Ngọc Phách chậm rãi đi tới, tựa như không có việc gì xảy ra mà ngồi xuống.
“Có việc gì xin Hoàng Phủ Trưởng lão cứ nói đừng ngại.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cũng không có ngồi xuống mà mở miệng nói như thế.
Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nhạt một tiếng, lật tay lấy ra một bộ đồ uống trà, bắt đầu tự mình pha trà, hương trà thanh tịnh tao nhã lập tức tỏa ra chung quanh, đồng thời ngữ khí lạnh nhạt nói:
“Liễu gia chủ, chuyện của ngươi và Dĩnh Nhi tuy rằng không phải tự nguyện, nhưng dù sao ván đã đóng thuyền. Nếu như Ma Hoàng đại nhân biết được, bất kể là vì Dĩnh Nhi hay là vì bảo toàn thể diện của Hoàng Phủ thế gia, chắc chắn hắn sẽ không đơn giản mà tha thứ cho ngươi. Đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ Thanh gia cũng có thể sẽ bị nhổ tận gốc, một tên cũng không để lại.”
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, nàng cố ý nhấn mạnh đôi chút.
Liễu Minh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, trong lòng biết rõ việc mà Hoàng Phủ Ngọc Phách đề cập tuyệt đối không phải là đe dọa.
“Thật ra Liễu gia chủ cũng không cần quá do dự như thế, ta biết rõ ngươi còn có những hồng nhan tri kỷ khác, nhưng việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc ngươi kết đôi với Dĩnh nhi. Nên biết rằng tại trên Vạn Ma Đại Lục của chúng ta, cường giả có vài cái bầu bạn cũng là chuyện bình thường, ta nghĩ Dĩnh nhi cũng sẽ chấp nhận.” Hoàng Phủ Ngọc Phách từng bước dẫn dụ nói.
“Cuối cùng là Hoàng Phủ Trưởng lão muốn đề cập đến chuyện gì?” Liễu Minh khẽ giật mình, nói như thế.
“Nếu Dĩnh nhi có thể chấp nhận những hồng nhan tri kỷ kia của ngươi, Liễu gia chủ có đồng ý chuyện hôn nhân này hay không?” Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nhạt một tiếng, hỏi.
Liễu Minh nghe vậy, vẻ mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Đồng ý? Hay là không đồng ý?
Những lời vừa rồi của Hoàng Phủ Ngọc Phách, thật ra đối với Hoàng Phủ thế gia mà nói, đã là sự nhượng bộ không nhỏ rồi, nếu như hắn còn tiếp tục từ chối, chỉ sợ sẽ lập tức chọc giận đối phương, lần nữa trở mặt động thủ.
Tuy rằng bản thân hắn một người thì không sao cả, cùng lắm thì bỏ đi sớm một chút, nhưng đối với đám người Thanh Vũ mà nói, chỉ sợ không có người nào có thể chạy thoát cái Hoàng thành mênh mông này.
Thật ra thì hắn vẫn có vài phần yêu thích Triệu Thiên Dĩnh, nhưng mà dù sao bản thân nàng này cũng là con gái của Ma Hoàng, một khi có quan hệ gần gũi, rất nhiều chuyện đều sẽ trở nên phiền toái.
“Liễu gia chủ, Hoàng Phủ thế gia chúng ta đã nhượng bộ đến mức này rồi, nếu như các hạ vẫn cứ cố gắng khước từ, ta chỉ còn cách mời Ma Hoàng đại nhân ra mặt xử lý.” Hoàng Phủ Ngọc Phách trông thấy nét mặt Liễu Minh vẫn đang còn do dự, nghiêm nghị nói.
“Cảm tạ Hoàng Phủ Trưởng lão coi trọng như thế, nếu như những điều Trưởng lão vừa nói là thật, Liễu mỗ cũng có thể chấp nhận việc hôn nhân này.” Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ, thở dài, nói ra.
“Nói như vậy là Liễu gia chủ đã đồng ý?” Hoàng Phủ Ngọc Phách nhướng mày hỏi.
“Không sai.” Liễu Minh trả lời.
“Rất tốt, chuyện của Dĩnh nhi ta sẽ sắp xếp. Chẳng qua là hiện nay Hoàng Phủ thế gia đang trong cơn rối loạn, chuyện của các ngươi, chỉ có thể đợi đến sau khi chọn được hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua) vào ngày mai, ta sẽ lựa lúc thích hợp mà bẩm báo với Ma Hoàng đại nhân.” Hoàng Phủ Ngọc Phách gật đầu nói.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Sau khi Ma Hoàng biết rõ việc này còn không biết sẽ phản ứng ra sao, cho nên đương nhiên là biết càng muộn càng tốt.
Nhưng hắn dường như lập tức nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi:
“Hoàng Phủ Trưởng lão, nghe lời ngươi vừa nói, chẳng lẽ vị trí hoàng trữ trong vương triều còn chưa có quyết định sao?”
“Đúng vậy, vốn đã chọn được hoàng trữ là hoàng tử Lưu Thủy, đáng tiếc hắn sơ suất lọt vào gian kế của Liễu gia mà vẫn lạc, hôm nay còn chưa kịp chọn một người khác.” Hoàng Phủ Ngọc Phách do dự một chút, nói ra.
“A, chẳng lẽ hoàng trữ không phải do bản thân Ma Hoàng đại nhân lựa chọn hay sao? Nghe giọng nói của Trưởng lão, dường như trong đó còn có nguyên nhân gì đó đặc thù?” Sắc mặt Liễu Minh khẽ động, thuận miệng hỏi.
“Liễu gia chủ cảm thấy hứng thú với việc này ư?” Hoàng Phủ Ngọc Phách liếc nhìn Liễu Minh, nói ra.
“Việc lớn cỡ như Ma Hoàng truyền thừa, Liễu mỗ đương nhiên cảm thấy hứng thú, Ma Hoàng bệ hạ mời gia chủ các thế gia chúng ta ngày mai đến xem lễ, ta vốn là muốn hiểu trước một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi.” Liễu Minh ha ha cười cười, nói loanh quanh.
“Những chuyện này, đợi đến ngày mai Liễu gia chủ tất nhiên sẽ biết. Hôm nay chỉ nói bấy nhiêu, ngày mai sau khi tuyển được hoàng trữ, xin Liễu gia chủ hãy nán lại Hoàng thành, đoán chừng Ma Hoàng bệ hạ có khi sẽ triệu kiến ngươi.” Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nhạt một tiếng, đứng lên.
“Ta đã biết.” Liễu Minh gật đầu đồng ý.
“A, đúng rồi, nơi đây cứ để nguyên như vậy a, tự nhiên sẽ có người dọn dẹp. Cáo từ.” Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nhẹ một tiếng, nói thêm vài lời rồi lập tức bồng bềnh đi khỏi nơi này.
Liễu Minh không có lập tức quay về, mà là đứng ở trong căn phòng đầy bừa bộn một lúc lâu, âm thầm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới khẽ thở dài quay người rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, sáng sớm Liễu Minh đã tranh thủ đi tới Ma Hoàng cung, được người trong hoàng cung dẫn dắt, rất nhanh đã đi đến chỗ cần đến. Đó là một tòa cung điện cỡ lớn, toàn bộ do một khối vật liệu bằng đá thật lớn chế thành, trên cửa viết ba chữ to “Khôn Tâm Điện” bằng ma văn.
Cung điện này so với các kiến trúc khác xung quanh, tỏ ra có chút nghiêm túc và quỷ dị, hơn nữa cách quảng trường hôm qua cũng không quá xa.
Lúc này Liễu Minh đang đứng tại cửa cung điện, ánh mắt đang cẩn thận đánh giá trên dưới trái phải, không biết tại sao, vừa rồi ngay tại lúc hắn vừa định đi vào cung điện, trong nội tâm đột nhiên chợt có cảm giác khác thường lóe lên, khi hắn kịp chú ý đến thì cái cảm giác thần hồn rung động kia đã biến mất vô tung ảnh.
Sau một lúc lâu, Liễu Minh theo dòng người chung quanh, cất bước đi vào đại điện.
Kết quả trong đại điện này lại có động thiên khác, thoạt nhìn rõ ràng còn lớn hơn cái quảng trường hôm qua kia rất nhiều.
Sát hai bên vách tường đại điện có hai hàng cột đá cao lớn, trên đỉnh điện có đính vô số Nguyệt Quang Thạch lớn cỡ đầu người, chiếu sáng cả tòa đại điện giống như ban ngày.
Vách tường trong đại điện có màu ngăm đen, tỏa ra từng vòng vầng sáng màu đen.
Liễu Minh cảm thấy kỳ quái, thử thả ra một đám thần thức, thăm dò vào trong vách tường.
Sau một khắc, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.
Thần thức của hắn vừa mới chạm đến tường điện, lập tức liền đụng phải một cỗ lực cắn nuốt cường đại, may là phản ứng của hắn cực nhanh, thu hồi thần thức kịp thời, cho nên mới tránh khỏi bị hao tổn thần hồn chi lực.
Ánh mắt Liễu Minh lập loè, mọi nơi trong đại điện này đều lộ vẻ quỷ dị, trong lòng bỗng chốc càng thêm cẩn thận vài phần.