Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Biên: nila32
Đại năng hiến lộ tầm Cửu Chuyển
U Hạch thành giao khứ Trung Thiên
(tridatinh)
Liễu Minh nghe vậy thì đương há hốc mồm, lòng dâng lên niềm mong đợi nhưng lập tức nhận được một chậu nước lạnh buốt dội xuống, miệng nở nụ cười đắng chát. Hắn không hoài nghi lời Thanh Linh không thật, với thân phận là bậc đại năng Thông Huyền há lại nói linh tinh lừa bịp. Dựa theo lời nói ấy, dù hắn may mắn tìm được vết nứt không gian giữa Cửu U Minh Giới và Nhân giới nhưng nếu đụng phải không gian triều tịch e rằng cũng vẫn lạc trong đó. Ngay lúc Liễu Minh âm thầm suy tính, Thanh Linh bỗng chậm rãi nói tiếp:
“Lại nói, ngày xưa sở dĩ ta không thể hoàn thành khôi lỗi này, một là thời gian không đủ, lại nữa là thiếu khuyết một loại tài liệu mấu chốt. Nếu có vật này, ta sẽ luyện chế hoàn thành, việc ở trong tầm tay.”
“Không biết tiền bối cần loại tài liệu nào, vãn bối nguyện ra sức khuyển mã.” Liễu Minh nghe thế vẫn không hiểu ý tứ bèn vội vã hỏi lại.
Thanh Linh kể lòng vòng nhiều thế hiển nhiên muốn hắn làm chuyện gì đó.
“Hiện tại ta thiếu tài liệu tên là Cửu Chuyển U Hạch, chính là có dùng để hoàn thành hạch tâm Khôi lỗi Mặc tinh ngọc, cũng là nơi mấu chốt phát huy uy năng lớn nhất.” Thanh Linh liếc nhìn Liễu Minh, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng.
“Cửu Chuyển U Hạch?” Liễu Minh nhướng mày, trong đầu không có chút tin tức nào liên quan tới vật ấy.
“Ngươi không biết cũng là bình thường, đại bộ phận cao giai U tộc e cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy vật ấy. Cái Cửu Chuyển U Hạch là bậc Thông Huyền U tộc khi tọa hóa hoặc vẫn lạc, trong di hài mới có vật ấy, ẩn chứa uy năng lớn lao. Cái thế giới Cửu U tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm tuy có không ít U Vương Thông Huyền nhưng tới nay cũng chỉ có được mấy viên ở trong tay mấy đại U Vương mà thôi.” Thanh Linh đã sớm đoán được Liễu Minh sẽ hỏi nên kiên nhẫn giải thích.
“Điều này…” Nghe câu ấy, Liễu Minh cảm thấy choáng váng.
Thanh Linh nói nhẹ nhàng thế nhưng rõ ràng Cửu Chuyển U hạch căn bản Minh thạch không thể mua nổi. Với thực lực bản thân, dù có thể đối chiêu vượt mấy cấp đấu cùng cảnh giới Thiên tượng bình thường nhưng nến muốn lấy trong tay U Vương cảnh giới Thông Huyền vật gì, căn bản là chuyện mơ tưởng.
“Hừ, ngươi gấp gáp cái gì, bổn tôn đã nói là vật ấy phải cướp trong tay U Vương đâu. Theo ta biết, ở giao giới U Thủy Vực và U Tình Vực có một sơn mạch kéo dài không biên giới, trong lòng sơn mạch đó có U Vương Chi Thương. Tại đó có lẽ có Cửu Chuyển U Hạch đấy.” Thanh Linh hừ một tiếng, dặn dò.
“Lăng mộ U Vương?”
Lông mày Liễu Minh nhướng lên, tâm niệm xoay chuyển, hình như trước đây có nghe nói về U Vương Chi Thương ở Bích U Thành. Tại Cửu U Minh Giới, trước giờ vẫn là cường giả vi tôn, bản thân U tộc không thể sinh sản vì thế vị trí U Vương Cửu đại U Vực không truyền lại mà đều là do cường giả U tộc khiêu chiến U Vương đời trước mà lấy được danh hiệu. Mỗi một U Vương nhận khiêu chiến của cường giả U tộc đều không né tránh, nếu không mất hết uy nghiêm, lại không còn thể diện xưng U Vương ở Cửu U Minh Giới.
Từ đó, U Vương đời trước một khi chiến bại hay bị thương thường lui về cấm địa gọi là Lăng mộ U Vương. Khi vào phạm vi này, không cho phép kẻ thắng xông vào đuổi giết, nếu không sẽ khiến kẻ khác tức giận, hơn nữa còn bị các U Vương khác liên thủ ngăn lại. Mà những U Vương tiền nhiệm lui về, tiến vào nơi này thì cả đời không rời chỗ cấm địa này chờ qua tuế nguyệt mà tọa hóa. Cho nên có thể coi U Vương Chi Thương thực tế là mồ chôn U Vương ở Cửu U Minh Giới.
Khi U Vương vẫn lạc, trừ những Minh bảo trân quý còn có Cửu Chuyển U Hạch. Nhưng đi cùng U Vương tiền nhiệm còn có bộ hạ trung thành, họ sẽ bố trí nhiều cấm chế xung quanh U Vương Chi Thương, để làm chùn bước đám Quỷ Vật và U tộc ngó nghiêng bảo vật tùy thân U Vương. Những cấm chế này phần lớn thiết lập dành cho Quỷ vật, U tộc. Tu vi càng cao phản kích cấm chế càng mãnh liệt. Nhưng do lợi ích hấp dẫn làm cho không ít U tộc cường đại hy vọng may mắn lén lẻn vào U Vương Chi Thương. Thường thì có vào mà không có ra, trong đó không ít cường giả cấp Thiên tượng. Dần dà, kẻ có can đảm xông vào cấm địa U Vương Chi Thương càng ít, đến giờ lác đác chẳng có mấy. Kể từ đó trong vòng phạm vi ngàn dặm từng cái U Vương Chi Thương đều tự thành một nơi tuyệt địa, U tộc thông thường không dám mảy may tới gần. Liễu Minh nghĩ tới đây, tâm niệm xoay chuyển bất định. Đúng lúc này, Thanh Linh đứng đối diện cực kỳ bình tĩnh bảo rằng:
“Nếu ngươi giúp ta lấy được Cửu Chuyển U Hạch, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi thoát khỏi chốn Cửu U Minh Giới này, hơn nữa còn có thể cho ngươi một vài chỗ tốt khác nữa. Với thực lực ta, vào U Vương Chi Thương đương nhiên không phải vấn đề nhưng phân nửa không thể giấu được tai mắt U Vương nơi đây, không chừng có thể còn bị các U Vương khác liên thủ đuổi giết, từ đó khó lòng đoán được hậu quả sau này. Bởi thế nếu không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không tự thân làm một chuyến. So ra, lấy tu vi cảnh giới Chân đan của ngươi xông vào sẽ không khiến cho ai phải chú ý. Hơn nữa ngươi tu luyện Minh Cốt quyết, tuy có thể đánh tráo giả khí tức U tộc nhưng bản thân rõ ràng là tu sĩ Nhân tộc những cấm chế quỷ vật chuyên để đối phó U tộc chưa hẳn đã hữu hiệu với ngươi.” Thanh Linh để ý những biến hóa trên gương mặt Liễu Minh, chầm chậm nói.
“Không biết tiền bối có kỳ hạn gì với chuyện này không?” Liễu Minh trầm ngâm chốc lát bèn hỏi.
“Yên tâm, Khôi lỗi Mặc Tinh ngọc một khi đã kích phát, hấp thu U Minh chi khí trong người đủ để duy trì mười năm. Ngươi chỉ cần trước khi ấy lấy được Cửu Chuyển U Hạch ra là được. Nếu không, ta cũng đành nghĩ phương pháp khác.” Thanh Linh nghe thế thì mỉm cười.
“Được, nếu tiền bối đã nói vậy thì vãn bối đồng ý thực hiện việc này, nhất định trong kỳ hạn đó giao Cửu Chuyển U Hạch tận tay.” Liễu Minh thận trọng cân nhắc một hồi bèn cắn răng đồng ý.
Dù nghe bảo U Vương Chi Thương mười phần nguy hiểm nhưng so với chuyện bản thân bị nhốt cả đời trong Cửu U Minh Giới thì còn khốn khổ hơn nhiều.
“Tốt lắm, bổn tôn nhìn người không sai, quả nhiên là kẻ thức thời. Đây là một khôi lỗi thế thân, vào lúc mấu chốt sử dụng có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi. Thế nhưng thứ này chỉ có thể dùng một lần, đừng quên. Còn nữa, trong U Vương Chi Thương cấm chế trùng trùng điệp điệp, ngươi nên về chuẩn bị tốt mới tiến vào thì hơn.” Thanh Linh dường như liệu định Liễu Minh sẽ nhận lời, sau khi nghe thế bạch quang trên bàn tay lóe lên, hiện con khôi lỗi nhỏ cỡ bàn tay, phất tay vứt cho Liễu Minh.
Liễu Minh đại hỉ, tóm vào hư không một cái, thu con khôi lỗi lại, giơ trước mặt đánh giá cẩn thận. Con khôi lỗi nhỏ này chưa đầy nửa xích, toàn thân trắng một màu, nhìn trước nhìn sau đều rất tinh xảo, mỗi bộ mặt thì trống trơn, chẳng có ngũ quan nào cả.
“Đa tạ tiền bối thưởng hậu!” Sau khi hắn đánh giá xong thì chắp tay thi lễ với Thanh Linh.
“Nhớ nhé, mười năm nữa, lại gặp nhau tại đây.” Thanh Linh nói vậy, hai tay vung lên, một luồng thanh quang quấn lấy thân hình, “Vèo” một tiếng liền biến mất trước mắt Liễu Minh.
Trong mắt Liễu Minh hiện một tia kinh hãi, Thanh Linh phi độn theo hướng nào hắn cũng không nhìn rõ, thần thông bậc Thông Huyền hiện hắn không có khả năng phỏng đoán. Hắn cẩn thận kiểm tra lại khôi lỗi thế thân cầm trong tay một phen rồi cẩn thận cất đi, sau đó quan sát mọi nơi… sắc mặt khẽ động… bay tới chốn ba người lão giả áo xanh vẫn lạc. Sau một lát, vẻ mặt của hắn vui mừng đứng trên không trung, hắc khí từ bàn tay đang nâng một vật gì đó, là ba cái Minh khí trữ vật, còn thêm cả hai thanh trường kiếm, một tấm gương phong cách cổ xưa, một viên châu màu đỏ và một vòng tay nữa. Những thứ này đều là minh khí mà ba người nhóm lão giả áo xanh sử dụng, đều là pháp bảo hình thức ban đầu.
Trong ba cái pháp khí trữ vật có không ít thứ tốt, ngoài hai mươi vạn minh thạch thì còn có một ít đan dược trân quý, linh thảo, khoáng thạch… cùng với mười mấy món minh khí cực phẩm. Tuy là những thứ này Liễu Minh sẽ không dùng tới nhưng mà đem bán cũng ra được một món lợi ngoại ý không nhỏ. Đáng tiếc là tất cả pháp khí trữ vật đám Bích Viêm đều hóa thành tro tàn trong ngân diễm của khôi lỗi Mặc Minh Ngọc nếu không thì những thứ đồ không chỉ có chừng này mà thôi. Liễu Minh tiếc nuối một lát bèn thu hết cả vào, cũng không dừng lại tại đây lâu, một tay bấm niệm kiếm quyết, Tử Mẫu kiếm nâng thân hình hóa thành một đạo kiếm quang màu xám bay nhanh về phương xa.
Vài ngày sau, Liễu Minh tiếp tục hóa thành bộ dáng Ẩn Hàn, lặng lẽ không một tiếng động vào Bích U thành, tìm một chỗ mới để ở. Trong vòng mấy ngày, hắn đóng cửa không ra, cũng may không xảy ra chuyện gì, làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu như đã hứa với Thanh Linh đi lấy Cửu Chuyển U Hạch, đương nhiên hắn sẽ không ngu ngốc đâm đầu thẳng tới U Vương Chi Thương mà định bụng thu thập một ít tư liệu liên quan. Nơi phồn hoa nhất toàn cõi U Thủy Vực không đâu bằng thành Bích U, nếu không Liễu Minh cũng chẳng mạo hiểm vào đây. Hắn cẩn thận ẩn náu mấy ngày liền, sau đó mới bắt đầu thận trọng mua bán điển tịch vật dụng tại các cửa hàng. Thành Thanh Nhạc là một thành trì không lớn không nhỏ ở U Thủy Vực, cực xa Bích U Thành, gần như là thành trì biên cảnh U Thủy Vực.
Lúc này đương giữa trưa, trên con đường lát đá xanh Thanh Nhạc Thành có một nam tử trung niên mặc áo sam xám chậm rãi bước đi, mắt lướt nhìn đánh giá cửa hàng hai bên đường. Qua gần nửa ngày bảy ngoặt tám lượn, người trung niên áo sam xám đứng trước một tửu lầu ba tầng cũ kỹ. Trên cửa treo một bảng hiệu cũ nát mà chữ viết hầu như không thể đọc nổi. Ánh mắt người trung niên mặc áo sam xám lóe lên tỏ ra thông cảm, cất bước đi vào. Khách khứa trong tửu lâu không nhiều, ở chỗ quầy có một gã nam tử trung niên lôi thôi lếch thếch, tay đương uể oải gảy bàn tính.
“Vị khách quan, đến dùng cơm phải không? Bổn điếm mới có một loại Bát Bảo minh tửu, nhiều người thích lắm.” Một tiểu nhị nhanh mắt nhìn thấy người trung niên đi vào thì nhiệt tình đón tiếp.