Dịch giả: nila32, Vạn Hàn NguyênLiễu Minh dường như đã đoán trước được công kích bất ngờ kia. Chỉ nghe hắn hừ nhẹ một tiếng, hắc khí trên thân thể liền cuộn trào sau đó biến thành bốn đạo nhân ảnh màu đen giống nhau như đúc rồi lập tức chia ra bốn hướng thoát ly khỏi phạm vi bao phủ của trảo ảnh đang ập xuống.
Trong đôi mắt của yêu dơi khổng lồ như có huyết quang lóe lên, một tiếng kêu phẫn nộ cũng liền đó vang vọng khắp không trung. Ngay lập tức, thân thể khổng lồ của cự bức liền tản mát ra huyết quang đánh “Phốc” một tiếng, co rút lại thành một đoàn sau đó quặn xoắn lại thành hình quả cầu ánh sáng huyết sắc rồi đột ngột nổ tung.
Chỉ thấy vô số tia máu bắn ra bốn phướng tám hướng kéo theo từng tràng xé gió rít gào. Thậm chí một bộ phận Yêu Bức đang đuổi sát Liễu minh cũng bị những tia máu này quét qua khiến chúng nhao nhao phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hơn nữa trên cơ thể của những đầu dơi yêu xấu số này còn có hỏa diễm huyết sắc không ngừng thiêu đốt.
Về phần những bóng đen đang bỏ chạy về phía xa, đã có ba người trong số đó bị tia máu xuyên thủng, lập tức hóa thành khí đen tán loạn trong không khí. Chỉ còn lại một kẻ duy nhất đột nhiên bùng phát hắc khí, ngưng kết ra một lớp hàn quang màu đen bảo vệ toàn thân.
Phốc phốc phốc!
Hơn mười tia máu nhao nhao nện lên màn sáng vừa thành hình, nhưng không hề có bất cứ âm thanh va chạm nào như dự đoán, chỉ thấy huyết quang lóe lên trong giây lát sau đó nhanh chóng dung nhập vào bên trong lớp hào quang kỳ bí kia. Lúc này, Liễu Minh chợt cảm thấy toàn thân tê buốt, một cỗ năng lượng quỷ dị không ngừng từ bên ngoài vọt vào trong cơ thể khiến cho tứ chi của hắn lập tức trở nên cứng ngắc, Pháp lực vốn đang tuần hoàn luân chuyển trong cơ thể cũng theo đó mà rơi vào đình trệ.
“Không xong!”
Liễu Minh lập tức giật mình, trong đầu liền có ý niệm toàn lực vận chuyển Long Hổ Minh Ngục Công để khu trừ cỗ năng lượng quái ác này. Nhưng vào lúc này, đồ đằng Xa Hoạn trên vai hắn thình lình rực sáng. Liền đó, một cỗ thanh quang hiển hiện mà ra rồi nhanh chóng ùa vào bên trong cơ thể Liễu Minh. Luồng năng lượng băng giá kia giống như gặp phải lửa nóng thiêu đốt liền nhanh chóng tan rã, sau đó bị đồ đằng Xa Hoạn không chút khách khí hấp thu toàn bộ.
Một màn hữu kinh vô hiểm rồi chỉ khiến Liễu Minh hoảng hốt trong giây lát, thân thể sau một thoáng đình trệ đã khôi phục lại trạng thái sung mãn, Pháp lực vận hành cũng không còn cảm giác bị tắc nghẽn.
Sự thần diệu của đồ đằng Xa Hoạn này càng lúc càng vượt khỏi dự liệu của Liễu Minh, ngoài tác dụng che giấu khí tức của người sử dụng, còn có thể thôn phệ vô số năng lượng thần thông. Loại năng lực này đã nhiều lần giúp hắn vượt qua đại nạn. Bên trong bí cảnh Thiên Môn lần trước, Yêu Rết đến từ Minh tộc từng gọi thứ này là ‘Chúc Thần’ gì đó. Chỉ là sau khi trở về, Liễu Minh đã tìm đọc không ít tư liệu tại thư viện của tông môn nhưng vẫn không phát hiện ra đầu mối gì đáng kể.
Vô số ý niệm xẹt qua trong suy nghĩ nhưng động tác của Liễu Minh cũng không vì thế mà chậm lại. Chỉ thấy một tay hắn liên tục bấm động pháp quyết, pháp lực trong cơ thể lại cuồn cuộn dâng lên, tốc độ phi hành theo đó cũng được đẩy lên mức cao nhất. Ngay lập tức, cả người Liễu Minh đã hóa thành ánh hào quang bạc đen kéo dài đến tận chân trời xa tắp.
Yêu Bức Chân Đan cảnh bị cơn khát máu kích thích, lại thấy độn quang màu đen càng đuổi càng nhanh liền phát ra âm thanh bén nhọn, chất chứa sự phẫn nộ đến cực điểm. Chỉ thấy đôi cánh khổng lồ của nó không ngừng vỗ mạnh, trong nháy mắt toàn bộ thân thể khổng lồ đã hóa thành một ngọn gió yêu dị đỏ thẫm phóng đi với tốc độ không hề thua kém nhân loại đáng chết kia. Phía sau nó là vô số yêu dơi khát máu lũ lượt thành đoàn, từ xa nhìn lại trông giống một đám mây đen khổng lồ che lấp hơn nửa ngọn núi không ngừng trôi về phía mà Liễu Minh trốn chạy. Trong số đó, cũng có không ít dơi yêu thực lực non kém, bị bỏ lại phía sau liền quay đầu tấn công pháp trận trong sơn cốc. Chỉ qua thời gian ngắn ngủi chừng một nén nhang, số lượng Yêu Bức còn sót lại đã không thể sánh bằng ba thành so với trước đó, hơn nữa những yêu dơi này cao nhất chỉ có tu vi Ngưng Dịch kỳ.
“Tốt!”
Kim Thiên Tứ nhìn theo đám mây đen tanh tưởi đang kéo đi xa dần, vẻ mặt liền lộ ra vẻ hài lòng, hai tay liên tục kết xuất mấy cái pháp ấn, ánh mắt ngưng tụ, từ miệng phát ra một tiếng gào to.
“Bạo!”
Trận bàn trong tay bốn người Kim Thiên Tứ lập tức trở nên vỡ vụn. Bốn tầng hào quang trong sơn cốc cũng theo đó không ngừng run rẩy sau đó lập tức nổ tung, hóa thành vô số cột sáng bắn ra bốn phương tám hướng. Những con dơi yêu còn sót lại bên ngoài sơn cốc chạm phải những ánh sáng này liền có hơn trăm con bị xé nát tại chỗ, đám còn lại thấy thế không khỏi trở nên vô cùng rối loạn. Trong nhất thời, khắp sơn cốc vô số tiếng rít gào sợ hãi vang lên không ngớt.
“Tranh thủ cơ hội trước mắt, tập trung mở một con đường máu!”
Cầu Long Tử ra lệnh cho những đệ tử xung quanh sau đó nhanh chóng kết thành kiếm quyết, phóng thẳng lên trời.
Sưu sưu!
Liền có vô số kiếm khí màu vàng phát ra từ trong vỏ kiếm màu xám thoạt trông vô cùng rách nát trên tay y. Trong chớp mắt, đã có vài đầu Yêu Bức Ngưng Dịch kỳ cản đường bị cắt thành từng khúc. Những đệ tử khác cũng không chút chậm trễ thi triển thần thông của bản thân. Chỉ thấy hơn mười đạo pháp lực đủ màu đủ sắc tranh thủ thời cơ, triển khai tiêu diệt toàn bộ những yêu thú còn lại. Những kẻ này xấu tốt gì cũng là nhân vật nổi bật trong thế hệ đệ tử nội môn có tu vi Hóa Tinh kỳ của Thái Thanh môn, thời gian nửa khắc còn chưa trôi qua, đã có thể chém giết sạch sẽ bầy dơi yêu sót lại sau đó toàn lực phá không, rời khỏi sơn cốc.
“Thiến tỷ, nhìn tỷ có vẻ ưu tư, chẳng lẽ là đang lo lắng cho tên Liễu Minh kia?” Ở bên trong độn quang, Âu Dương Cầm mỉm cười tinh nghịch liếc nhìn Âu Dương Thiến bên cạnh rồi hỏi một câu.
“Cầm nhi, muội nói bậy bạ gì đó! Chẳng qua người này đã đồng ý bảo vệ chúng ta chu toàn, nếu cứ như vậy bỏ mình thì chẳng phải lợi cho hắn quá sao.” Âu Dương Thiến liếc Âu Dương Cầm ra vẻ quở trách rồi vội vàng phân bua.
“Được rồi, tỷ tỷ tốt của ta, không cần phải gấp gáp giải thích như vậy. Tiểu tử Liễu Minh này thực lực thâm sâu khó dò, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu!” Không chờ Âu Dương Thiến nói xong, Âu Dương Cầm đã nở nụ cười ranh mãnh ngắt lời, tốc độ trong thoáng chốc cũng nhanh hơn mấy phần.
Âu Dương Thiến không biết làm gì hơn chỉ đành hừ nhẹ một cách đáng yêu rồi cũng mau chóng đuổi theo sát gót.
…
Trong lúc chúng đệ tử Thái Thanh Môn thuận lợi trốn ra khỏi sơn cốc thì ở một phương hướng đối lập cách xa vạn dặm, Liễu Minh ở trong độn quang màu đen đang không ngừng bay nhanh về phía trước, kéo thành một vệt dài trên bầu trời.
Phía sau lưng hắn hơn mấy trăm trượng, một đám mây đen rộng lớn vẫn bám theo sát nút, có thể nhìn thấy bên trong là dày đặc những con dơi dị chủng hai mắt đỏ hồng, kiên trì đuổi theo không bỏ. Có điều số lượng so với lúc mới chạy ra khỏi sơn cốc đã ít đi khoảng hai phần ba, những con dơi chưa đạt tới tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ có lẽ đã bị bỏ lại từ lâu.
Đột nhiên một con dơi khổng lồ, thân hình đỏ sậm thình lình bắn ra nhanh như chớp, đúng là con Huyết Yêu Bức đầu sỏ có tu vi Chân Đan cảnh kia! Sau vài lần chớp động nhằm rút ngắn khoảng cách so với Liễu Minh không ít, yêu nghiệt này bất ngờ há to miệng ra.
“Ầm” một tiếng, chỉ thấy một đạo huyết quang dài mấy chục trượng bắn ra, loé lên rồi nhanh chóng xuất hiện không xa phía sau Liễu Minh.
Dường như Liễu Minh đã sớm đoán được, không cần quay đầu lại, bất ngờ tung ra một quyền về phía sau, khí đen quanh thân cuộn trào rồi một hư ảnh vụ giao màu đen theo đó gầm thét lao ra.
Ầm!
Vụ giao cùng huyết quang đâm vào nhau rồi đồng thời tán loạn đi, pháp lực chấn động kịch liệt làm từng đạo khí đen xen lẫn tia máu bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
Một tiếng kêu bén nhọn!
Từ bên trong huyết quang đan xen cùng hắc vụ ngập trời, Yêu Bức Chân Đan cảnh giương hai cánh lên, đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài, lần nữa rút ngắn một chút khoảng cách so với Liễu Minh.
Thần thức Liễu Minh quét ra phía sau, hít sâu một hơi rồi bất ngờ xoay người lại, hai tay lần nữa mơ hồ đảo ra, quyền ảnh màu đen dày đặc như mưa rơi đánh về phía Yêu Bức Chân Đan cảnh, mang theo khí thế cực kỳ kinh người.
Yêu Bức dường như có chút sợ hãi những quyền ảnh kia, hai cánh mở ra làm một trận cuồng phong loé lên, tránh khỏi đám quyền ảnh dày đặc.
Mặc dù Liễu Minh ra tay đẩy lui Yêu Bức kia nhưng chỉ sau chốc lát, con dơi màu đỏ máu lại đuổi gần thêm không ít làm hắn không dám trì hoãn, nhục sí màu bạc sau lưng lần nữa vẫy vẫy vài cái hoá thành một đạo ngân quang phá không bay đi.
Con dơi khổng lồ có tu vi Chân Đan cảnh kia cùng bầy đàn vẫn đuổi sát phía sau không buông.
Nhờ Thú Giáp Quyết biến ảo ra đôi cánh, Liễu Minh thỉnh thoảng lại đánh vài quyền ra phía sau, cứ một đuổi một chạy miết đã tới khoảng không bên ngoài một hồ nước thoáng nhìn có màu đen kịt.
Tính đến giờ thì hắn đã dẫn dụ đám Yêu Bức này được chừng thời gian một nén nhang. Lâu như thế chắc cũng đủ cho những người khác trốn ra rồi.
Liễu Minh lại vung tay lần nữa, đánh ra vài đạo khí đen đẩy lui Yêu Bức Chân Đan cảnh phía sau rồi lật tay lấy ra miếng Phá Không Phù, mặc dù vẻ mặt thoáng hiện một tia không nỡ nhưng vẫn dứt khoát bóp vỡ đi.
Phốc!
Hư không xung quanh Liễu Minh hiện ra chi chít ký hiệu màu trắng, sau khi quay tròn ngưng tụ thành một phù trận màu trắng nhạt, đồng thời phát ra tiếng kêu nhẹ tự động vận hành.
Yêu Bức Chân Đan cảnh ở sau thấy vậy liền run hai cánh, nhất thời bên ngoài thân toả ra một đoàn yêu khí màu đỏ rồi hoá thành từng mũi tên đỏ sậm phát ra tiếng xuy xuy bắn nhanh về phía trước.
Liễu Minh không chút mảy may quan tâm đến những mũi tên đỏ sậm đang lao đến từ đằng sau, bỗng nhiên ánh sáng trắng bốn phía phù trận rực sáng, ngay tại hư không ở xa biến mất không thấy tăm hơi.
Những mũi tên đỏ sậm dày đặc xuyên thủng qua phù trận, trong nháy mắt tạo ra vô số lỗ thủng, phù trận theo đó hoá thành từng điểm sáng trắng tán loạn biến mất. Từ xa nhìn lại thì chỉ thấy một mảnh vắng vẻ, không còn bất cứ thứ gì.
Yêu Bức Chân Đan cảnh thấy vậy liền ngẩn ra tại chỗ, sau đó đùng đùng nổi giận ngửa đầu rống to một tiếng làm đám Yêu Bức theo sát phía sau không khỏi nghiêng ngả một phen.
Tại một dãy núi cách xa trăm dặm, ánh sáng trắng loé lên, giữa không trung hiện ra một bóng người lưng mọc ra hai cánh được bao bọc trong khí đen.
Đúng là Liễu Minh!
“Phù… Cuối cùng cũng thoát.”
Khi Liễu Minh vừa đứng vững lại thì thần thức quét ra phạm vi hơn mười dặm, chắc chắn không còn dấu vết đám Huyết Biên Bức mới thả lỏng thở phào một hơi.
Lại nói đến Dẫn Linh Dịch quả nhiên lợi hại, từ lúc Huyết Biên Bức ngửi được liền dính như da trâu, một đường gắt gao bám chặt hắn, nếu không dùng Phá Không Phù thì hắn thật sự hết cách trốn thoát.
Trong lòng hắn suy nghĩ một hồi rồi rung tay áo, một bình nhỏ xanh biếc bên trong khí đen bay ra. Sau khi thần thức quét qua thì thấy linh dịch chỉ còn dư chừng một nửa.
Liễu Minh nhíu mày, ngón tay đem nút gỗ đóng tại miệng bình lần nữa rồi giương tay thả ra một tờ linh phù dán lên mới ngăn hết được mùi hương trong bình. Hắn đưa tay cầm bình ngọc xem xét cẩn thận đến khi khẳng định không có vấn đề gì mới cất vào trong Tu Di Giới, lại đảo tay lấy ra bản đồ để xem qua một chút.
Đúng vào lúc này, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên, dưới sự kinh hãi hai tay thu vào rồi như tên cứng bắn mạnh về phía sau.
Vèo!
Một đạo hàn quang cực nhỏ bắn thẳng qua chỗ hắn vừa đứng, vang nhẹ lên một tiếng rồi lập tức xuyên thủng qua vách núi đá bên cạnh, chỉ để lại một lỗ kim nhỏ.