Dịch giả: Estel
Biên: Hàn Lâm Nhi
“Huyết sư huynh đừng đùa như vậy, chỉ bằng vào mấy kẻ chúng ta mà muốn phá hủy thành trì của Hải Tộc sao? Cho dù tất cả bọn ta đều là cường giả Hóa Tinh Kỳ thì chỉ sợ cũng chẳng thể làm được chuyện đó.” Thanh niên họ Vân nghe được lời này không khỏi giật mình hỏi lại.
“Vân sư đệ không cần lo lắng. Mấy vị tiền bối đề ra kế hoạch này sẽ không để chúng ta ra tay ngay bây giờ đâu. Đợi khi đại chiến bắt đầu, phần lớn lực lượng bên trong thành đã được xuất động thì mới đến lượt chúng ta ra tay. Hơn nữa, chúng ta chỉ là nhóm đầu tiên, đến lúc đó, còn có nhóm thứ hai phối hợp nữa. Thế nhưng nhóm họ chỉ là kế hoãn binh mà thôi, còn chủ lực vẫn là nhóm của chúng ta.” Huyết Phong lạnh nhạt trả lời.
“Thì ra là thế! Nếu đúng như huynh nói thì ta có thể đánh cược thử một lần.” Thanh niên họ Vân nghe nói như thế, mới gật đầu nhẹ nhõm.
Thế nhưng Trương Tú Nương và Liễu Minh vẫn còn chau mày, hiển nhiên cả hai đều hiểu rằng nhiệm vụ này sẽ cực kỳ khó khăn.
“Lúc này ta vẫn không biết tại sao các vị tiền bối Hóa Tinh Kỳ lại chỉ định ba vị Linh Sư mới tiến giai làm lực lượng chủ chốt trong việc này, thậm chí ta và Huyết Phong đạo hữu đều chỉ đóng vai trò phối hợp. Thế nhưng có lẽ các vị biết rõ nguyên nhân trong đó, bây giờ có thể nói cho ta biết một chút được không?” Thiếu nữ áo lục đong đưa ánh mắt rồi hỏi một câu.
“Cái này…” Thanh niên họ Vân nghe vậy, không khỏi lộ vẻ chần chờ.
“Mặc đạo hữu!” Thanh niên tóc trắng ở bên cạnh thấp giọng quát.
“Hì hì, ta chỉ nói đùa thôi mà. Các vị tiền bối sao có thể nhìn nhầm người được. Còn về phần nguyên nhân trong đó ta cũng không cần vội vàng làm rõ, có lẽ ngày mai mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng thôi.” Cô gái kia khẽ cười nói.
Thế nhưng chuyện này cũng khiến cho thanh niên họ Vân có chút xấu hổ.
“Mặc sư tỷ, nhiệm vụ của chúng ta sợ rằng cũng không đơn giản chỉ là phá hủy thành trì của Hải Tộc đâu. Không phải tiểu muội khoe khoang, nhưng bởi vì một chút nguyên nhân đặc thù, ngày mai, ở trong trận doanh của Thiên Nguyệt Tông, ta có thể phát huy tác dụng tuyệt đối không thua kém gì một cường giả Hóa Tinh Kỳ. Dựa vào điều đó, nghĩ đến hai người Liễu sư đệ và Vân sư huynh, chắc cũng có tác dụng đặc thù nào đó. Nếu chỉ là phá hủy đại bản doanh Hải Tộc thì căn bản là được không bù mất.” Lần thứ hai Trương Tú Nương mở miệng nói.
“Đúng vậy, Liễu mỗ cũng có nghi ngờ tương tự. Hơn nữa nếu nhiệm vụ của chúng ta thật sự là phá hủy thành thì có lẽ cũng phải có một mục tiêu cụ thể: là giết tất cả người của Hải Tộc trong thành hay chỉ phá hủy kiến trúc hoặc pháp trận cấm chế bên trong?” Liễu Minh cũng có chút chần chừ đưa ra thắc mắc.
“Nếu ba vị thật sự là chiến lực mạnh mẽ hiếm có của chư tông chúng ta thì đương nhiên mục tiêu sẽ không phải là một ít kẻ còn ở lại trong Hải Tộc đâu. Còn việc phá hủy thành trì cũng không phải, bởi vì chỉ cần Hải Tộc có đủ nhân thủ thì việc xây dựng lại một lần nữa cũng là chuyên dễ dàng. Mục tiêu của lần hành động này chính là huỷ diệt một kiện Linh Khí làm mắt trận của một tòa pháp trận cực lớn đặt ở trung tâm tòa thành.” Thanh niên tóc trắng trả lời một cách nghiêm túc.
“Là loại Linh Khí trong pháp trận nào mà cần nhiều công sức đi phá hủy như vậy?” Thanh niên họ Vân thập phần kinh ngạc.
Liễu Minh cũng chăm chú nghe, thần sắc lộ vẻ suy tư.
Thế nhưng Trương Tú Nương lại trợn mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tòa pháp trận này có tên là gì, ta và Huyết Phong huynh cũng không biết. Chỉ biết rằng pháp trận này có thể làm cho phần lớn nước biển tập trung lại trên lục địa. Sở dĩ Hải Tộc có thể điều khiển nước biển tấn công chúng ta, kỳ thật hơn phân nửa đều dựa vào pháp trận này cộng thêm uy lực của kiện Linh Khí kia. Nếu không, dù Hải Tộc có thể điều khiển được nước biển thế nhưng chắc chắn không thể đơn giản như chúng ta thấy được. Mà Linh Khí ở mắt trận này lại chính là một kiện cực phẩm Linh Khí độc nhất vô nhị. Hiện tại trong tay Hải Tộc cũng chỉ có một kiện mà thôi, một khi mất đi, người của Hải Tộc muốn tu bổ hoặc bố trí lại pháp trận cũng không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn được.” Cô gái áo lục cười hì hì nói.
“Linh Khí cực phẩm?!”
Trên mặt thanh niên họ Vân tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Phải biết rằng trong tay hắn cũng chỉ có ba kiện Linh Khí hạ phẩm mà thôi, ngay cả Linh Khí trung phẩm cũng không có nổi một cái.
“Thì ra là thế, trước kia Tú Nương cũng từng nghe Diệp sư thúc đề cập qua chuyện này, nếu như có thể phá hỏng pháp trận hoặc lấy đi kiện Linh Khí này thì hoàn toàn có thể làm cho thực lực của Hải tộc yếu đi nhiều.” Trương Tú Nương khẽ thở dài mang theo một làn hương nhàn nhạt nói ra
“Nếu đúng như vậy thì người Hải Tộc chắc chắn sẽ trông giữ cực kỳ cẩn thận pháp trận và Cực phẩm Linh Khí này, thậm chí còn có thể phái ra cường giả chuyên môn bảo vệ nữa.” Sau khi Liễu Minh nghe được bốn chữ ‘Cực phẩm Linh Khí’, nội tâm cũng vô cùng chấn động, thế nhưng suy nghĩ một hồi lại lo lắng hỏi.
“Liễu sư đệ nói không sai. Theo chúng ta biết, trong pháp trận, lúc nào cũng có cường giả Hóa Tinh Kỳ trấn thủ, cho dù là trong lúc đại chiến với các tông phái Nhân Tộc cũng không ngoại lệ. Thế nhưng chúng ta cũng không cần để ý tới người này, đến lúc đó, sẽ có hai nhóm khác đánh lạc hướng, dẫn gã kia rời đi. Nhiệm vụ của chúng ta chính là dùng tốc độ nhanh nhất công phá đại trận, cướp đi kiện cực phẩm Linh khí của đối phương.” Huyết Phong cẩn thận trả lời.
“Liễu mỗ đã hiểu.” Liễu Minh nghe xong thần sắc có chút nhẹ nhõm.
Thanh niên họ Vân chớp chớp mắt rồi tò mò hỏi:
“Mặc sư tỷ, Huyết sư huynh, các ngươi có biết nhóm còn lại sử dụng phương pháp gì để dẫn dụ cường giả Hóa Tinh kỳ bên trong rời đi hay không? Nếu y đã giữ nhiệm vụ trấn thủ đại trận thì sẽ không dễ dàng đi như vậy. Đến lúc đó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
“Việc này thì hai người chúng ta quả thật không biết. Nhưng các vị tiền bối của chư tông đã lên kế hoạch như vậy có lẽ cũng có mười phần nắm chắc.” Cô gái áo lục nghiêm nghị trả lời.
“Hắc hắc, tiểu đệ đã hiểu.” Thanh niên họ Vân dường như nhớ ra điều gì đó rồi nói.
Liễu Minh có chút kinh ngạc liếc nhìn gã thanh niên, không biết y có thật sự hiểu hay không. Dù sao thì bản thân hắn cũng muốn biết nhóm còn lại sẽ làm thế nào để dẫn cường giả Hải Tộc kia rời đi. Nhưng có lẽ đến ngày mai mọi việc sẽ được sáng tỏ nên hắn cũng lười nghĩ nhiều đến chuyện này. Vì vậy, thời gian còn lại trong động quật dưới lòng đất, cả năm người đều nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị tốt cho trận chiến ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, lúc vầng mặt trời đỏ thẫm từ từ xuất hiện trên đường chân trời, hai phe Nhân Tộc và Hải Tộc đã bắt đầu có động tĩnh. Các tông phái Nhân tộc một phương, vẫn là các loại phi xa, chiến chu hàng ngũ chỉnh tề, sắp xếp theo đội ngũ của từng tông, rầm rập đi về hướng chiến trường. Có điều so với lần trước, trong đội ngũ Nhân tộc đã có thêm bảy tám đầu quái vật khổng lồ cao đến hơn ba bốn trăm trượng. Trong đó bắt mắt nhất là ba con cao chừng ngàn trượng.
Trên một ngọn núi đen nhánh mang theo vô số phù văn hai màu đỏ xanh đang chuyển động không ngừng. Trong một tòa thành gỗ màu xanh, trên tường thành còn có vô số Khôi Lỗi hình người, tất cả đều mặc thiết giáp cầm thương hoặc nỏ đang đứng, ước chừng có gần nghìn con. Tại một cung điện đang tản ra hào quang màu đỏ, bốn phía đều là huyết vụ cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại có thú ảnh và những tiếng gào quỷ dị truyền ra từ bên trong. Trừ cái đó ra, viện binh của Ma Nguyên tam tông cũng tạo thành trận thế theo sát ngũ tông.
Ngược lại, ở bên phía Hải Tộc, trên không trung mây đen tụ tập lại, đại quân khống chế nước biển cuồn cuộn lao đến. Vô số Hải thú, Hải điểu và người của Hải Tộc hình dáng dữ tợn đang đạp nước lao đến, trong số đó cũng có mười mấy Yêu thú, mỗi đầu đều lớn hơn trăm trượng. Ngoài ra còn có ba hòn đảo lơ lửng trên không do những vỏ sò nhiều màu tạo ra, lớn chừng nghìn mẫu, lướt sát theo sau Hải thú. Bên trên những hòn đảo này, các vệ sĩ Hải Tộc đang đứng cực kỳ đông đảo, tư thế nghiêm trang, đây chắc chắn là lực lượng tinh nhuệ chính thức của bọn họ. Có điều lân phiến trên người Hải Tộc tại ba hòn đảo này khác nhau rất rất nhiều, theo thứ tự là: xanh nhạt, đỏ sậm, màu bạc đại diện cho ba tộc lớn Thanh Lân, Xích Lân, Ngân Lân trong Hải Tộc.
Lúc này, Nhân tộc và Hải tộc cũng không lập tức động thủ chiến đấu như lần trước mà chủ động ra lệnh cho tộc nhân hay môn hạ dừng lại, hai bên đại quân cách nhau khoảng vài trăm trượng.
“Lão phu là Đổng Thái Thanh của tộc Thanh Lân, không biết vị đạo hữu nào trong Nhân tộc có thể đại diện các tông nói chuyện?” Bên phía Hải Tộc, trên một hòn đảo nào đó bỗng dưng xuất hiện một lão giả áo tím, khí thế uy nghiêm ngự không bay lên. Càng quỷ dị hơn nữa là chỉ sau mấy cái chớp động, y liền xuất hiện ở giữa hai chiến tuyến, cao giọng hỏi.
Lời vừa nói ra liền làm cho bên phía Nhân tộc xôn xao một hồi, nhưng chỉ lát sau, một bóng người từ trên tòa thành gỗ kia phiêu nhiên xuất hiện, lạnh lùng nói:
“Thì ra là Đổng đạo hữu, bần ni tuy bất tài nhưng cũng có thể đại diện thay cho các vị đạo hữu khác nói vài lời ở đây.”
Người này mặc một bộ tăng bào màu trắng, khuôn mặt thanh tú nhưng lại mang theo nét lạnh lùng, chính là Lãnh Nguyệt Sư Thái của Thiên Nguyệt Tông.
“Thì ra là Lãnh Nguyệt đạo hữu, chẳng hay thương thế của đạo hữu đã khỏi hẳn rồi sao?” Trên khuôn mặt của lão giả áo tím thoáng hiện nét kinh ngạc, không khỏi đưa mắt đánh giá Lãnh Nguyệt sư thái.
“Hừ, chuyện này là do Hải Tộc các ngươi ban tặng, nhưng là bần ni mạng lớn, đã bình an vô sự.” Lãnh Nguyệt sư thái nghe nói như thế, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo nói:
“Ha ha, việc này đích thực không thể đổ lên đầu lão phu, chuyện này là đám người Ngân Lân tộc làm mà thôi. Theo ý của lão phu, dùng thực lực của Hải tộc ta làm gì phải làm những chuyện mất mặt này, cứ trực tiếp đánh lên đại lục Vân Xuyên là được rồi.” Lão giả kia tiếp tục cười nói.
“Nếu như như vậy, giữa ta và ngươi còn có lời nào để nói?” Lãnh Nguyệt sư thái cau mày nói.
“Lão phu sở dĩ xuất hiện tại đây chỉ là muốn cho chư tông Đại Huyền Quốc một cơ hội cuối cùng mà thôi. Ngũ tông các ngươi nếu chịu từ bỏ nước Đại Huyền, rút lui đến một quốc gia Nhân tộc khác, ta có thể làm chủ, để cho tất cả đệ tử ngũ tông đều an toàn rời đi. Nếu không, một khi trận chiến này xảy ra, đối với các tông phái Đại Huyền chỉ sợ rằng chính là đại họa diệt tông.” Hai mắt Đổng Thái Thanh nheo lại, dùng thanh âm trầm thấp nói.
“Khẩu khí của Đổng đạo hữu thật lớn! Ngươi thật sự cho rằng kết quả trận chiến này nhất định là chư tông chúng ta bị diệt, mà không phải là tam đại bộ lạc Hải tộc bị xóa sổ sao?” Lãnh Nguyệt sư thái không đổi sắc mà ngược lại cười lạnh một tiếng trả lời.