Dịch giả: Thienthan200Biên: nila32
Đám người Liễu Minh lúc này mới phát hiện Ma hóa Lam Tỳ ở trước mặt chẳng những giữ nguyên cảnh giới Hóa Tinh sơ kỳ, mà khí tức phát tán so với khi còn sống còn cường đại hơn một phần.
Sau khi nói xong, Ma Đầu khổng lồ tựa hồ có chút đắc ý đối với sản phẩm mình tạo ra, sau khi cao thấp đánh giá một hồi lâu, lúc này mới dùng hai mắt cực lớn từng cái đảo qua Liễu Minh và ba người.
Khi nhìn qua thanh niên áo bào trắng, y mỉm cười khoái trá, thoả mãn gật đầu. Thời điểm hướng về phía Tân Nguyên, ánh mắt của y lại chỉ khẽ quét qua, bộ dạng từ chối cho ý kiến; nhưng lúc ánh mắt cuối cùng rơi vào bên trên Liễu Minh, cái mũi bỗng nhiên nhúc nhích, trong miệng đột nhiên ồ nhẹ lên một tiếng.
Nguyên bản, Ma hóa Lam Tỳ với vẻ mặt thần sắc ngốc trệ, bỗng nhiên cất bước đi tới trước mặt Liễu Minh, một tay kéo toạt túi da bên hông họ Liễu, đồng thời đánh xuống một cái. Kết quả hai cỗ hắc khí bay ra, Cốt Hạt cùng Ma Đầu Phi Lâu lập tức hiện ra từ đó.
Cốt Hạt vừa mới rơi xuống đất, nhìn thấy bộ dáng Liễu Minh hiện tại, liền hiểu ra đại khái tình huống hiện tại, trong mắt hai luồng lục mang lóe lên, nương theo thanh âm tiếng kêu kì quái “Tê tê…ê…eeee” trong miệng. Thân hình hóa thành một đạo hư ảnh, đồng thời đầu rắn sau lưng lúc này biến thành chỉ đen rậm rạp chằng chịt xuyên thủng Ma hóa Lam Tỳ. Gần như cùng lúc, sắc mặt Ma Đầu Phi Lâu lóe lên vẻ dữ tợn, tóc dài đầy đầu hóa thành tia lưới chụp tới đối thủ trước mặt. Thấy tình cảnh này, Ma hóa Lam Tỳ liền gầm nhẹ một tiếng. Hai cái cánh tay được hắc mang lập loè bao phủ, mơ hồ giơ lên.
“Phanh” “Phanh” liên tiếp hai tiếng nổ mạnh truyền đến.
Cốt Hạt cùng Ma Đầu đồng thời bị một nắm đấm với Linh văn màu đen che kín đập xuống, văng xa mấy trượng. Sau khi lộn mấy vòng giữa không trung, hai đầu linh sủng lộ ra bộ dáng chật vật không chịu nổi, nhưng hung tính vốn có dường như bị khơi dậy, lúc này lại lần nữa thay đổi phương hướng, đánh tới Ma hóa Lam Tỳ.
Nhưng vào lúc này, Ma đầu khổng lồ đang bị phù liệm phong tỏa thình lình trừng lớn hai mắt. Hắc khí ngoài thân bỗng nhiên cuồn cuộn, thả ra một cỗ ma áp cực kỳ khủng bố, như Thái Sơn áp đỉnh. Thân hình vốn đang lơ lửng giữa không trung của Cốt hạt cùng Ma Đầu Phi Lâu đột nhiên trở nên trì trệ, giống như tử vật, trùng trùng điệp điệp rơi xuống mặt đất.
Tức thì, Ma hóa Lam Tỳ mặt không biểu tình chậm rãi đi tới, hai cái cự chưởng trảo hướng phía dưới, một tay liền bắt được phần đuôi Cốt Hạt, tay kia túm tóc Ma Đầu Phi Lâu, xốc ngược hai đầu linh sủng lên. Cánh tay khẽ run, lúc này một cỗ địa chấn ngũ Hành tuôn ra, khiến cho bọn chúng lập tức toàn thân bại liệt không cách nào nhúc nhích mảy may. Làm xong tất cả, gã liền xoay người trở về.
Khi bị kéo đến trước mặt Cực lớn Đầu lâu, Cốt hạt cùng Ma Đầu như trước không cách nào nhúc nhích thoáng.
Cực lớn Ma đầu hai mắt ngân quang lập loè, cẩn thận đánh giá Cốt hạt cùng Phi Lâu trước mặt một phen về sau, mặt lộ vẻ một tia cổ quái, thì thào tự nói:
“Thật sự không thể tưởng tượng nổi! Một con chỉ là một Ma Đầu cấp thấp, vậy mà có được khí tức của ta. Con kia chẳng qua là Quỷ vật cấp thấp, lại cho ta một loại cảm giác thân cận, giống như hậu duệ của mình… Đúng rồi, ta trước kia từng bị cường địch chém rụng mất một ít đoạn xương ngón tay tại cùng đất tràn đầy Âm khí. Đầu Quỷ vật này khẳng định nuốt vào vật ấy, mới xuất hiện biến dị như thế. Tiểu tử, ngươi có phải hay không đã từng thấy qua những bộ phận khác của ta bị phong ấn?”
Câu nói sau cùng là do Ma đầu khổng lồ quát hỏi Liễu Minh cách đó không xa một cách nghiêm nghị. Họ Liễu nghe xong lời này, cũng có chút cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Thì đầu Cốt hạt này, trước kia từng có cơ duyên như thế, nên mới xuất hiện dị biến không giống bình thường, không chỉ có thể không ngừng tiến giai, còn có thể đưa tới Lôi Kiếp dị thường. Tất cả đều không phải là chuyện những đồng loại Quỷ vật khác có thể so sánh.
“Đúng vậy, Liễu mỗ là đã từng thấy qua những bộ phận khác của các hạ đang bị phong ấn!” Sau một thoáng trầm mặc, Liễu Minh liền thản nhiên thừa nhận.
Lời kia vừa thốt ra, không khỏi dẫn tới vẻ mặt kinh ngạc của Tân Nguyên ở bên cạnh, mà Hải Yêu Hoàng cũng có chút kinh ngạc liếc tới. Ma đầu khổng lồ nghe vậy, lập tức đem lực chú ý dịch chuyển khỏi trên người Phi Lâu cùng Cốt hạt, giọng điệu truy vấn có chút dồn dập:
“Rất tốt! Ngươi mau mau nói rõ tình hình cùng tung tích từng phần tứ chi của bổn tọa. Nếu như là thật, nói không chừng bổn tọa sẽ thả ngươi một con đường sống! Nhưng nếu như mảy may giấu giếm, ta nhất định cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Ma đầu kia, thần tình tựa hồ có chút khẩn trương thế nhưng lời nói lại mơ hồ lộ ra một tia hưng phấn. Liễu Minh thấy vậy, trong mắt lại hiện lên một tia quỷ dị, chậm rãi đáp lời:
“Đó là chuyện của mấy năm trước khi ta đi qua một địa phương gọi là đại lục Vân Xuyên. Trong lúc cùng đồng bạn tìm kiếm một tòa Bí Cảnh, tại hạ vô tình tìm được một không gian kỳ tại một nơi hẻo lánh, vắng vẻ. Vì quá tò mò ta liền tiến vào tìm tòi, kết quả phát hiện ở đó một tòa tế đàn giống hết nơi này. Hơn nữa trên tế đàn còn có một cái chân khổng lồ đang bị phong ấn.”
Liễu Minh vừa nửa thật nửa giả thuận miệng nói qua, để kéo dài một ít thời gian, vừa âm thầm hồi tưởng một cách cẩn thận tình hình ở trong bí cảnh Nguyên Ma Môn khi gặp phải Ma túc cực lớn kia. Đồng thời trong lòng hắn vẫn có chút bất an. Hiện tại đã gặp được bản thể Cự Ma, vì sao bong bóng khí thần bí kia vẫn không chủ động thức tỉnh.
Lại xem tình hình hiện tại, hắn thật sự không có bao nhiêu thời gian để có thể trì hoãn.
“Không sai! Cái kia tất nhiên là một chân của bổn tọa bị phong ấn, nói tiếp, ngươi còn có phát hiện gì khác lạ?” Ma đầu kia nghe vậy liên tục gật đầu, gương mặt bên trên lại hiện lên dáng vẻ tươi cười.
“Ta lúc ấy cùng đồng bạn phát hiện về sau, sợ hãi khí tức cường đại do vật kia phát ra, liền không dám tùy tiện tiếp cận mà chỉ quan sát sơ qua rồi lập tức rời khỏi nơi đó. Trừ cái đó ra, liền không có…”
Liễu Minh mặt ngoài thần sắc không thay đổi, nhưng trong lòng cắn răng một cái, rút cuộc thả ra một cỗ Tinh Thần lực, xông tới Hồn Thiên Bia trong Thần Thức hải với hy vọng thức tỉnh vật này. Tuy rằng hắn không biết, cách làm như thế có thật sự hiệu quả hay không nhưng với tình trạng hiện nay, đây cũng là cơ hội duy nhất để khiến bong bóng khí thần bí kia tỉnh lại.
Kết quả là sau một khắc, một tiếng “Phốc” nhẹ vang chợt truyền đến. Linh Hải của hắn khẽ động khác thường, bong bóng khí óng ánh lớn nhỏ giống như hạt đậu quả thật bắt đầu hiện ra. Sau một hồi chớp nhá, nó liền nhanh chóng chuyển động. Hồn Thiên Bia trong thần thức hải cũng thình lình tỏa sáng hào quang, đồng thời từng miếng linh văn quỷ dị màu tím tại bên ngoài thân thể họ Liễu không ngừng ra, điên cuồng vũ động không thôi.
“Tiểu bối, ngươi muốn chết!”
Ma đầu khổng lồ trước một khắc còn ý cười đầy mặt, nhưng rất nhanh sau đó dường như cảm ứng được khí tức khác thường trên người Liễu Minh bèn giận dữ quát khẽ một tiếng sau đó đột nhiên há miệng to miệng phóng ra một đạo chỉ đen vừa thô vừa to với kích thước cỡ chừng cổ tay liền. Sau một cái chớp động, công kích này đã đến gần Liễu Minh trong gang tấc, mắt thấy muốn xuyên thủng mi tâm đánh gục họ Liễu tại chỗ.
Cùng lúc đó, phù liệm màu đen vốn đang buộc chặt Liễu Minh cũng bất ngờ co rút một cách nhanh chóng tạo thành một cỗ man lực như muốn trực tiếp xé nát thân thể của hắn thành mấy đoạn.
Nào ngờ Liễu Minh chỉ khẽ run lên. Bên ngoài thân thể đột nhiên tỏa ra một tầng hắc diễm cuồn cuộn. Phù liệm trên người một khi đụng vào, lập tức biến thành từng đống tro tàn. Tiếp theo nơi mi tâm của hắn chợt có tinh quang lóe lên, hư ảnh bong bóng khí cũng theo đó xoay tròn xuất hiện một cách im ắng.
Đạo chỉ đen vừa thô vừa to lóe lên phía trước, phù một tiếng, trực tiếp chui vào hư ảnh bong bóng khí, hoàn toàn mất tích.
Cực lớn Ma đầu mắt thấy cảnh này, lập tức cả kinh, trong nội tâm mơ hồ có dự cảm bất tường, hầu như không cần nghĩ ngợi một tiếng liền gầm nhẹ, lập tức phóng xuất Chân Ma Khí tinh thuần đến cực điểm tồn trữ nhiều năm trong thể nội. Một cỗ hắc khí tại đỉnh đầu ngưng tụ xuất hiện, một cái xoay quanh về sau, liền hóa thành một cỗ hắc khí ngập trời giống như tấm lụa màu đen, hùng hổ hướng đến vị trí của Liễu Minh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong động quật cực lớn đều tràn ngập một cỗ khí tức bạo ngược cường đại khiến người ta khó có thể tin nổi!
Hải Yêu Hoàng thấy vậy, lúc này sắc mặt ngưng tụ. Mà Tân Nguyên lại bị cỗ khí tức cường đại này bức cho cúi xuống, phát ra một tiếng kêu rên, sắc mặt theo đó trở nên trắng bệch. Phía trước mi tâm Liễu Minh, hư ảnh bong bóng khí óng ánh, chẳng qua là quay tít một vòng, tấm lụa màu đen vừa đến phụ cận, lúc này bị lực lượng quỷ dị nào đó dẫn dắt, liền liên tục không ngừng rót vào trong đó.
Trong chớp mắt, cỗ Chân Ma Khí ngập trời kia, lại bị hấp thụ không còn một mảnh!
Tân Nguyên cùng Hải Yêu Hoàng thấy Ma khí bị hấp thu, thần sắc lập tức không khỏi buông lỏng. Anh mắt Tân Nguyên nhìn về phía Liễu Minh hàm ẩn vẻ hoảng sợ, mà trên mặt Hải Yêu Hoàng, thần sắc tức thì biến hóa bất định, không biết suy nghĩ cái gì.
“Điều này không có khả năng!” Cực lớn Ma đầu tỏ ra sợ hãi như không tin tưởng những gì mình đang chứng kiến!
Nhưng lúc này, hư ảnh bong bóng khí thần bí chỉ là run rẩy một cái, lại thả ra một mảnh óng ánh màu trắng, giống như thiểm điện chụp lấy Ma đầu khổng lồ khiến gã không cách nào di động. Tiếp theo, bạch quang đại thịnh, thoáng một phát, từ trong Thiên Linh Cái cứng rắn lôi kéo ra một hư ảnh tiểu nhân màu xanh lá.
Khuôn mặt tiểu nhân cùng gương mặt Cự đầu giống nhau như đúc, nhưng bên ngoài thân quấn quanh lấy hơn mười phù liệm nhỏ màu đen, đang dốc sức liều mạng ngăn cản sự lôi kéo của bạch quang, nhưng vẫn bị kéo tuột về phía bong bóng thần bí từng tấc một. Hư ảnh tiểu nhân màu xanh lá này, là do một đám tinh hồn Cự Ma năm đó lưu lại bên trong đầu lâu biến thành, cũng thông qua phong ấn nơi đây sau quanh năm tháng dài tu luyện, mới dần dần lớn mạnh đến tình trạng như thế, hơn nữa đối với trí nhớ Thượng Cổ Cự Ma năm đó, cũng chỉ lưu lại một phần nhỏ mà thôi. Cực lớn Ma đầu mất đi tinh hồn, ngân diễm trong hốc mắt to lớn bỗng nhiên vụt tắt, tuy rằng biểu lộ bộ dáng dữ tợn đáng sợ như trước, nhưng hoàn toàn mất đi sinh cơ vốn có.
Khuôn mặt hư ảnh tiểu nhân màu xanh lá tràn đầy biểu lộ khó có thể tin. Nó đột nhiên gầm nhẹ một tiếng khiến cho Ma hóa Lam Tỳ vốn đang đứng yên bất động thình ném văng Cốt hạt cùng Phi Lâu Đang cầm trên tay tiếp đó cả người nhanh chóng hóa thành một đạo tàn ảnh lao thẳng tới Liễu Minh.
Hiển nhiên tinh hồn của Cự đầu cũng nhìn ra, chỉ cần đánh chết Liễu Minh, nguy cơ của nó nhiều khả năng liền được giải quyết.
Chẳng biết tại sao, hư ảnh bong bóng khí thần bí kia lại không hề phản ứng với việc Ma hóa Lam Tỳ đang xông thẳng đến. Nó vẫn điềm tĩnh lôi kéo lấy hư ảnh tiểu nhân như trước. Trong lúc đó, Liễu Minh chỉ cảm thấy trước mắt ác phong nổi lên, Ma hóa Lam Tỳ với vẻ mặt dữ tợn đã đến. Một cái Ma Thủ mơ hồ, liền giống như biến thành lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào ngực họ Liễu, tốc độ nhanh giống như tia chớp, khiến cho người nhìn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.
“Phanh” một tiếng vang thật lớn.
Ngực Liễu Minh nóng lên, toàn bộ cơ thể như bị vật gì đó hung hăng va chạm, thân hình thoáng một phát giống như bao cát bắn ngược ra sau.