Dịch giả: aiemk46nhat2
“Mịch La lệnh là cái gì?” Liễu Minh nhíu mày hỏi.
“Đó là một loại dị bảo mà ta bỏ mấy chục năm công sức mới luyện chế được để kích hoạt cỗ pháp trận truyền tống này. Có điều do tài liệu khan hiếm nên chỉ luyện thành hai tấm. Nó gần tương tự với lệnh bài Đại Na Di ở thời kỳ thượng cổ, có điều Mịch La lệnh do ta luyện chế này là loại bảo vật chỉ dùng được một lần, sau khi kích hoạt được pháp trận truyền tống xong nó sẽ biến mất nên kém xa so với loại có thể sử dụng nhiều lần như lệnh bài Đại Na Di.” Tông Diên giải thích.
“Vậy sao, xem ra là ngươi đã dùng một tấm rồi, tấm còn lại ở đâu?” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hỏi.
“Lúc trước ta không có thân thể nên không thể bảo quản được vật này, vì vậy luôn để tại vòng trữ vật của con giao long kia, ta nghĩ hẳn là đạo hữu phải lấy được thứ này rồi chứ?” Tông Diên nhìn Liễu Minh một cái như có thâm ý, liền nói.
“Pháp khí trữ vật của Hải Yêu Hoàng đúng là ở trong tay ta, ta còn chưa kịp ngó đến.” Liễu Minh vừa nói, ánh sáng màu lam bỗng lóe lên trên đầu ngón tay, một vòng tay lớn chừng nắm tay bỗng dưng xuất hiện.
“Mịch La lệnh là một khối lệnh bài không lớn có màu đỏ như máu, bởi ta dùng một loại yêu thú không gian có tên là Mịch La làm tài liệu luyện chế nó nên ta gọi nó là Mịch La lệnh.” Tông Diên nói nhanh.
Liễu Minh nghe vậy, ánh sáng đỏ lóe lên trong tay hắn, một tấm lệnh bài lục giác màu máu bỗng hiện ra.
“Đúng là vật này rồi, đạo hữu chỉ cần nhỏ máu qua vào vật này rồi luyện hóa nó là có thể kích hoạt cỗ truyền tống trận này rồi, làm vậy là đạo hữu có thể về thẳng vùng đất Nam Man ở Trung Thiên Đại Lục.” Tông Diên gật gật đầu, nói vậy.
Liễu Minh nhìn lệnh bài trong tay, bắt đầu trầm ngâm.
Tông Diên thấy vậy cũng lặng yên không nói gì.
Mà Càn Như Bình ở bên cạnh tò mò ngắm nghía vật trong tay Liễu Minh, tỏ ra có vẻ hứng thú.
“Ồ, không ngờ lại đơn giản thế? Ta thấy hơi lạ là nếu có thể trở về Nam Man thì sao ngươi và Hải Yêu Hoàng lại còn muốn ở lại vực Thương Hải hẻo lánh này vậy?” Liễu Minh bỗng mở miệng hỏi.
“Đạo hữu cứ đùa, lúc trước ta bị người khác đuổi giết đến cả thân thể cũng không còn, bởi thế nên ta mới giật dây con giao long kia thúc dục pháp trận truyền tống không rõ lai lịch này. Không ngờ nơi truyền tống đến lại là cố hương của con giao long đó nên hiển nhiên hắn không muốn trở về Trung Thiên đại lục. Mà giờ ta trong tình trạng này, nếu tùy tiện trở về thì chỉ sợ chẳng bao lâu sẽ hồn phi phách tán.” Tông Diên cười khổ một tiếng, nói.
“Hóa ra là vậy!” Liễu Minh lại nhìn lại lệnh bài trong tay, cũng không nói thêm gì nữa.
“Đạo hữu cũng không phải sợ tại hạ nói dối, giờ tại hạ đã đến bước đường cùng này rồi thì sao còn dám giở trò gì nữa chứ, đạo hữu cứ thử liền biết ngay ta có nói dối hay không, ta chỉ hy vọng sau khi xong việc đạo hữu có thể tuân thủ hứa hẹn, để tại hạ rời đi.” Tông Diên thấy vậy khẽ thở dài một hơi, cười khổ nói.
Liễu Minh cười hắc hắc một tiếng, mắt nhìn lệnh bài màu máu trên tay, đang định nói thêm điều gì đó, bỗng từ trên người hắn vang lên tiếng nói yếu ớt của một nam tử:
“Lệnh bài này hoàn toàn không phải là Mịch La lệnh mà là Hồn Điệt bài của Tông Diên, nếu ngươi không muốn bị hắn khống chế biến thành một cỗ khôi lỗi như xác không hồn thì đừng có đụng vào nó.”
Tông Diên nghe vậy, sắc mặt đại biến.
Liễu Minh khẽ mỉm cười, bàn tay khẽ cử động thu lệnh bài màu máu vào trong tu di giới, tiếp đó hắn vung tay lên, một viên Sơn Hà Châu bỗng hiện ra trước người.
Ánh sáng vàng lóe lên, một con giao long màu lam nhỏ xíu bay từ trong Sơn Hà Châu bay ra, tiếp đó giao long hống một tiếng rồi hóa thành hình dáng một thanh niên áo trắng mơ hồ, chính là Hải Yêu Hoàng.
Hải Yêu Hoàng lúc này áo trắng trên người rách tơi tả, thấm đầy máu đen, sắc mặt hắn cũng tái nhợt cực kỳ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tông Diên tràn ngập cừu hận.
“Sao ngươi còn chưa chết, không thể thế được, rõ ràng là ta đã…” Tông Diên nói được một nửa bỗng im bặt.
“Rõ ràng là ngươi đã gieo hồn điệt vào trong tinh phách của ta, có phải không?” Hải Yêu Hoàng lạnh lùng cười một tiếng.
“Nhưng ngươi quên là, ta cũng tu luyện Bàn Cổ bí điển của ngươi, mặc dù còn lâu mới bằng ngươi, nhưng việc lấy hồn lực áp chế hồn điệt ta vẫn làm được.” Trên mặt Hải Yêu Hoàng lộ ra thần sắc thống khổ, thân thể khẽ run rẩy, có điều hắn vẫn cố nén đau đớn, cười lạnh nói.
Sắc mặt Tông Diên cực kỳ khó coi, thân thể hắn bỗng run lên bởi ánh mắt Liễu Minh lạnh như hàn băng đã nhìn sang phía hắn.
“Liễu đạo hữu, đừng nghe tên này nói nhảm, đây chắc chắn là Mịch La lệnh, nếu ngươi không tin thì hãy để nữ tu này luyện hóa là biết rõ ngay thôi.” Tông Diên vội vàng nói.
Càn Như Bình đứng ở một bên nghe vậy thì nhướn mày.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
Nhưng đúng vào lúc Liễu Minh hơi buông lỏng tinh thần một chút thì tinh phách của Tông Diên bỗng sáng bừng lên rồi nổ tung ra, biến thành vài trăm con sâu màu xám tro, bắn về bốn phương tám hướng.
“Muốn chạy sao!”
Ánh mắt Liễu Minh lóe sáng, một luồng sáng xanh chói mắt phóng ra từ ngực hắn rồi loáng cái hóa thành một hư ảnh Thanh Ngưu, chính là đồ đằng Xa Hoạn.
Xa Hoạn Thanh Ngưu há mồm phun ra một luồng ánh sáng màu xanh, từ luồng sáng xanh toát ra một lực hút khổng lồ, trong chớp mắt bao phủ cả huyệt động.
Vài trăm con sâu màu xám tro bị luồng sáng xanh này bao phủ liền lũ lượt bị kéo trở lại rồi bị Xa Hoạn Thanh Ngưu nuốt chửng vào bụng. Một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ vang từ trong cơ thể đồ đằng Xa Hoạn ra, sau đó chẳng mấy chốc liền im bặt.
Liễu Minh vung tay lên, Xa Hoạn Thanh Ngưu lóe sáng rồi chui vào đầu vai hắn biến mất.
Thấy Tông Diên bị Liễu Minh tiêu diệt, Càn Như Bình thản nhiên cười, rồi lại tiếp tục cúi xuống xem xét kỹ lưỡng pháp trận truyền tống trên mặt đất.
Sau khi Tông Diên bị đồ đằng Xa Hoạn cắn nuốt, vẻ thống khổ trên mặt Hải Yêu Hoàng lập tức mất đi, hắn thở phào một hơi rồi đứng thẳng dậy.
“Tông Diên cũng chết rồi, vậy thì để ngươi đến nói cho ta biết phương pháp khởi động cỗ truyền tống trận này đi. Đương nhiên là ngươi không muốn nói cũng được, để tự ta sưu hồn ta cũng có thể biết được chuyện ta cần.” Liễu Minh bình tĩnh nói với Hải Yêu Hoàng.
“Liễu Minh, chẳng lẽ ngươi đã quên ta cũng tu luyện công pháp bí truyền của Tông Diên sao, mặc dù không bằng tên Thiết Yêu kia, nhưng nếu ta muốn tự bạo thần hồn thì ngươi cũng không ngăn được.” Khuôn mặt Hải Yêu Hoàng vô hỉ vô bi, tựa như đang nói về một chuyện không hề liên quan gì đến mình vậy.
“Nếu đã vậy thì cứ theo hiệp nghị vừa rồi của ta và Tông Diên đi, ngươi nói cho ta biết phương pháp khởi động cái truyền tống trận này, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.” Liễu Minh nhướn mày, lát sau nói.
“Ngươi nói thật chứ?” Ánh mắt Hải Yêu Hoàng lóe lên, hỏi.
“Mặc dù ta không tự cho mình là chính nhân quân tử, nhưng một khi đã nói là sẽ giữ lời. Huống hồ Chân Đan của ngươi đã vỡ vụn, thêm nữa lại liên tiếp trúng phải mấy loại bí thuật của Tông Diên, bất kể là thần hồn hay thân thể đều đã hết sức suy yếu, cứ cho là cố gắng trị được tốt thương thế thì ngươi cũng không thể tiến giai Chân Đan, thả ngươi đi thì có làm sao.” Liễu Minh thản nhiên nói.
Hải Yêu Hoàng nghe vậy liền tỏ ra đau khổ, nhưng cũng không nói gì.
“Có điều ngay cả như vậy đi nữa, nếu như ngươi thật sự muốn rời đi thì ta cũng cần phải hạ thêm một tầng cấm chế vào trong cơ thể ngươi, để tránh sau khi ta rời đi ngươi lại gây hại cho Nhân tộc ở Vân Xuyên.” Liễu Minh cũng không khách khí nói.
“Bây giờ ta là cá nằm trên thớt, cũng đành phải chấp nhận thôi. Nhưng ta và ngươi phải đồng thời thề với tâm ma!” Hải Yêu Hoàng nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nhưng ngay lập tức lắc đầu cười khổ.
“Cái này không thành vấn đề.” Liễu Minh khẽ mỉm cười, sau đó cả hai người đều tự mình thề với tâm ma.
Tiếp đó Liễu Minh lẩm bẩm trong miệng, cắt đứt ngón tay, nhỏ ra một giọt máu tươi, sau đó lại phất tay đánh ra vài đạo pháp quyết.
Máu tươi hóa thành phù văn đỏ tươi, rồi chia làm hai.
Hắn lại lật tay lấy ra một khối ngọc bài màu xanh, một phần phù văn bay vào trong ngọc bài. Ở trên mặt ngọc bài hiện ra một số văn tự đỏ như máu tựa như được chạm khắc vào vậy.
Mà phần phù văn còn lại thì chui vào trong cơ thể Hải Yêu Hoàng.
Trong linh hải Hải Yêu Hoàng bỗng hiện ra vô số huyết quang như tơ tằm, tựa như một đám rễ cắm xuyên khắp nơi trong linh hải.
Một cơn đau truyền từ trong linh hải ra, Hải Yêu Hoàng hừ một tiếng khó chịu, nhưng một khắc sau đó, cơn đau này bỗng biến mất vô ảnh vô tung, cứ như chưa từng xuất hiện bao giờ vậy.
“Đây là một loại cấm chế của huyết đạo ta mới biết đến gần đây, nó đã ăn sâu vào linh hải của ngươi, cho dù là tu sĩ Thiên Thượng cũng chưa chắc phá giải được. Có điều ngươi yên tâm, chỉ cần không ai thúc dục ngọc bài này thì cấm chế bên trong cơ thể ngươi cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với ngươi cả.” Liễu Minh nói vậy.
Hải Yêu Hoàng hơi điều động pháp lực trong cơ thể mình, quả nhiên là những tơ máu này cũng không ảnh hưởng gì thật, bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi định để ngọc bài vào tay Nhân tộc ở đảo Vân Xuyên sao?” Ánh mắt Hải Yêu Hoàng lóe lên, hỏi.
“Ngươi yên tâm, cái này chỉ là để uy hiếp ngươi thôi, ta sẽ giao cho một người đáng tin cậy bảo quản, đồng thời cũng sẽ ra lệnh cho hắn không lợi dụng cái này để cưỡng bức ngươi làm bất cứ việc gì.” Liễu Minh nhìn thấu được nỗi lo của Hải Yêu Hoàng, thản nhiên nói.
Hải Yêu Hoàng nghe thấy vậy, sắc mặt mới trở nên dễ nhìn hơn đôi chút.
“Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết làm sao để khởi động cỗ truyền tống trận này đi!” Liễu Minh bỗng chuyển chủ đề hỏi.
“Thật không dám giấu giếm, cỗ truyền tống trận này vốn dĩ không cần phương pháp khởi động đặc thù nào hết.” Hải Yêu Hoàng hít sâu một hơi, lại nói ra một câu khiến Liễu Minh cảm thấy rất bất ngờ.
“Ngươi nói vậy là sao?” Liễu Minh nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống.
“Ngươi không nên hiểu lầm, những gì ta nói đều là sự thật, theo những gì Thiết Yêu Tông Diên nghiên cứu trong nhiều năm thì cỗ truyền tống trận này mặc dù còn có thể miễn cưỡng sử dụng được, nhưng linh văn trận pháp của nó đã bị mài mòn trong suốt bao nhiêu năm tháng nên ngày càng trở nên yếu ớt. Cứ mỗi lần vận dụng thì nó lại cần một đến hai trăm năm nghỉ ngơi mới có thể vận hành trở lại. Bởi vậy nếu ngươi muốn vận dụng trận pháp này để trở lại đại lục Trung Thiên thì có lẽ còn phải chờ khoảng hơn trăm năm nữa.” Hải Yêu Hoàng nói rõ ràng rành mạch từng chữ, nhanh chóng giải thích.
“Thật như thế sao?” Lông mày Liễu Minh cau chặt lại, lạnh lùng hỏi.
“Ta đã thề với tâm ma, nên đương nhiên sẽ không nói chơi, vả lại, trăm năm đối với tu sĩ Chân Đan cũng chỉ như chớp mắt mà thôi, đến lúc đó nếu pháp trận không sử dụng được thì ngươi cứ lấy đi tính mạng của ta là được, dù sao ta cũng đã bị ngươi hạ cấm chế rồi.” Hải Yêu Hoàng thở dài, chậm rãi nói.
Liễu Minh nghe vậy, khuôn mặt liền trở nên trầm tư.
“Minh đại ca, những gì hắn nói chắc hẳn là sự thật, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy cổ truyền tống trận, nhưng cũng có thể đoán được đại khái tình hình của trận pháp này, những trận văn này quả thật đã có chút rạn nứt rồi, có lẽ chỉ dùng được khoảng hai, ba lần nữa là sẽ không thể nào sử dụng được nữa.” Đúng vào lúc này, Càn Như Bình ở một bên chợt ngẩng đầu, nói.