Dịch giả: Yukihana116490Biên: nila32
Phi Lâu há mồm phun ra một mảng lớn lửa xanh, che lại tầm mắt của thiết tháp đại hán, sau đó một đầu tóc xanh của nó bay múa, hoá thành vô số sợi tơ mỏng quấn đến. Thiết tháp đại hán nhướng mày, thình lình vung một đấm ra đằng sau đánh tan một kích tấn công của móc câu, đồng thời thân hình khẽ búng bay ngược về sau.
Nhưng đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang bất ngờ vọt tới chặt vào đầu vai của đại hán. Tuy không thể làm bị thương nhưng cú bổ cũng khiến thân hình gã loạng choạng. Chợt bên tay phải có cảm giác bị kìm lại, thì ra vô số sợi tóc mảnh xanh lá không biết từ khi nào đã từng vòng siết chặt lấy nó. Phi Lâu quái dị cười “Cạc Cạc” một tiếng, đầu lâu run lên bên cạnh đã xuất hiện tám cái phân thân, tóc xanh bay đầy trời bắt đầu đan lại thành một cái lưới, chặt chẽ quấn lấy gã đại hán. Thiết tháp đại hán biến sắc, toàn thân dùng sức thoáng giãy giụa. Gã phát hiện nhất thời vậy mà giãy không ra. Thân hình lại khẽ run một cái, ngoài thân đột nhiên toát lên từng đoàn Hắc Viêm, muốn đốt sạch đám tóc.
Đúng vào lúc này, một bóng người mờ nhạt im lìm xuất hiện sau lưng gã đại hán. Kim quang chợt loé, một lưỡi dao đầy răng cưa sắc bén màu vàng xuất hiện trước bóng người, thình lình dùng khí thế như cầu vồng chém liên tiếp vào lưng đại hán, chém xong còn dùng sức cứa sâu gằn xuống một phát. Thì ra Liễu Minh lợi dụng lúc đại hán đang dồn lực chú ý lên Cốt Hạt và Phi Lâu, đã lặng lẽ ẩn giấu khí tức đi đến sau lưng gã, rót Pháp lực toàn thân vào Lạc Kim Sa đánh ra một đòn đánh lén.
“Oanh” một tiếng thật lớn vang lên!
Hắc Viêm đại hán dùng để hộ thể cuối cùng bị trảm phá, trên lưng gã xuất hiện một miệng vết thương hở rộng. Máu tươi từ đó lập tức trào ra.
Thiết tháp đại hán chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến từng đợt đau đớn, lập tức vừa sợ vừa giận. Một thân Ma công Luyện Thể Đồng Đầu Thiết Tí của gã từ khi tiến giai Hoá Tinh Kỳ đến nay, đã khi nào chịu tổn thương như vậy? Huống chi đối phương còn chỉ là một tên vãn bối Ngưng Dịch hậu kỳ?
Gã quát lớn một tiếng, Hắc Viêm ngoài thân lập tức bốc lên hừng hực, đốt đám tóc xanh trên người cháy “Xèo…Xèo”. Lại giãy giụa một cái, mãnh liệt thoát khỏi trói buộc. Đám phân thân của Phi Lâu bất ngờ không kịp chuẩn bị, mấy sợi tóc đang kéo căng chợt đứt, một đám mất đà chao đảo ngã ngửa, nhao nhao tán loạn biến mất. Mà bản thể thì đảo một cái đã bắn ra xa mấy trượng.
Thiết tháp đại hán đột nhiên xoay người, hằm hằm nhìn họ Liễu rồi đột ngột há mồm phun ra một đạo hắc quang. Hắc quang bắn đi với khí thế như mũi tên rời cung, mang theo khí tức cực kỳ nguy hiểm vọt về phía Liễu Minh. Trong nội tâm họ Liễu rùng mình, thoáng một cái lấy ra một tấm thuẫn trên mặt có khắc hình chín cái đầu lâu, giơ lên cản về phía hắc quang đang lao tới.
Một tiếng “Bành” trầm đục vang lên!
Liễu Minh chỉ cảm thấy có một cỗ man lực như dời non lấp bể truyền tới, làm toàn thân hắn như bị búa tạ gõ, mạnh mẽ bắn ngược ra sau. Trong không trung thân hình liên tục lộn mấy cái mới khó khăn dừng lại, trong mắt tràn đầy nét kinh ngạc. Đạo ánh sáng đen có lực lượng mạnh mẽ này không ngờ lại là một kiện Linh Khí cực phẩm. Lần này may mà có Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn hắn mới miễn cưỡng đỡ được.
Giờ phút này thân hình đã ổn định, Liễu Minh mới tập trung nhìn rõ hình dáng của hắc quang. Thì ra nó là một cây búa nhỏ bằng ngọc đen chỉ cỡ bàn tay, lúc này đã nhanh chóng bay về bên người đại hán, hắc quang không ngừng loé lên xoay quanh gã. Trên đầu búa nhỏ chằng chịt khắc đầy phù văn phức tạp tinh xảo, tản ra chấn động Linh lực mãnh liệt. Thiết tháp đại hán thấy Liễu Minh lại ngăn được một đòn này, không khỏi khẽ hô nhỏ một tiếng kinh ngạc.
Lực công kích của cái búa nhỏ này rất mạnh mẽ, đây là điều không thể phủ nhận. Thậm chí đến ngay cả hắn cũng không chắc có thể đỡ được, vậy mà không nghĩ tới bây giờ lại bị một tên tiểu bối tu vi mới chỉ đến Ngưng Dịch Kỳ ngăn lại. Ánh mắt gã xoay chuyển, nhìn đến tấm chắn trên tay Liễu Minh. Thấy toàn thân Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn tản ra tầng ánh sáng đen tuyền đậm đặc thì trong mắt hiện lên thần sắc tham lam.
Ô!
Một cái bóng trắng đột nhiên bay đến sau lưng đại hán. Trong tiếng “Xuỳ xuỳ” vô số cái bóng xám xịt cùng bùng bắn ra. Chính là Cốt Hạt vừa mới nãy bị đại hán đấm bay. Thiết tháp đại hán đến đầu cũng không quay lại, chỉ thúc giục búa nhỏ trước người, “Vèo” đánh ra một búa. Cốt hạt kêu thảm một tiếng, đã bị hắc quang đập bay ra ngoài. Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, muốn cứu viện cũng đã không kịp. May mà thông qua thần thức, Cốt hạt xác nhận nó chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại hắn mới tạm yên tâm.
Cùng lúc đó, Phi Lâu bên kia cũng thừa dịp đại hán đánh bay Cốt hạt nhanh như chớp lao lên, tóc xanh đầy đầu lại lần nữa bắn tung ra. Thiết tháp đại hán cười lạnh, một tay nắm cây búa nhỏ quất tới. Cùng con Bọ Cạp kia so sánh, gã càng căm tức Ma Đầu này hơn.
Nhưng bất ngờ vào lúc này, kim quang trước mặt loé lên, một bóng người cao hơn một trượng đã đứng chắn trước người Phi Lâu.
Phốc!
Búa nhỏ cùng cánh tay gã đại hán cùng lúc nện mạnh, chui sâu vào ngực của Cự Nhân màu vàng, đục ra một cái hố lớn. Đại hán nao nao, kinh ngạc nhìn trước mắt Kim Giáp Phù Bình không biết từ đâu ra. Hoá ra Liễu Minh trong lúc âm thầm đã tế ra Bí phù Hoàng Cân Lực Sĩ, thay Phi Lâu đỡ lấy một đòn này. Thừa dịp này Phi Lâu lại quái dị “Cạc cạc” cười, đầu lâu khẽ vung, đám tóc xanh kia lại một lần nữa lao lên quấn chặt lấy cái tay đang cầm chiếc búa của gã đại hán. Mà Hoàng Cân Lực Sĩ cũng đồng thời giơ lên hai tay, như chiếc kìm sắt giữ chặt lấy cái tay này. Thiết tháp đại hán thấy một màn như vậy, mặt phát lạnh, một tràng tiếng đùng đùng vang lên, cánh tay bỗng nhiên trở nên thô to hơn một vòng, sau lại đột ngột co rút lại.
Oanh!
Bên trong thân thể Hoàng Cân lực sĩ bỗng nhiên bắn ra mấy đoàn ánh sáng đen, thì ra gã đại hán đang dùng cả cánh tay nắm cái búa nhỏ khuấy đảo trong đó. Hoàng Cân lực sĩ gào thét một tiếng, thân hình tán loạn biến lại thành một trương Phù Chỉ. Cùng lúc đó, ngay tại thời điểm đại hán đang muốn tiếp tục vung búa, đồng thời muốn đánh bay Phi Lâu đang quấn chặt cánh tay trái ra thì nội tâm chợt xao động, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ cảm giác báo hiệu cực kỳ nguy hiểm Gã đột nhiên xoay phắt đầu, lập tức thấy tại chỗ Liễu Minh đứng khi trước bỗng thình lình xuất hiện một đạo kiếm quang màu đỏ, đang bọc lấy một bóng người phóng vọt lên trời. Kiếm quang xoay quanh một cái, bóng người bên trong đột nhiên mơ hồ rồi biến mất, đồng thời kích thước kiếm quang điên cuồng tăng lên. Thoắt một cái như chớp giật đã chém đến trước mặt gã đại hán. Kiếm Ý mãnh liệt mang hơi thở lạnh lẽo cuồn cuộn tuôn đến.
Thiết tháp đại hán chỉ cảm thấy một cỗ ớn lạnh phát ra từ sâu trong nội tâm, hiện tại gã muốn tránh cũng đã quá muộn. Chỉ có thể hét lên một tiếng chói tai, trên mặt bỗng hiện ra từng đoàn phù văn màu đen quỷ dị. Ma Diễm màu đen bao trùm toàn thân hừng hực bốc lên, trong khoảnh khắc quy tụ lại trên đỉnh đầu thành một bức tường ánh sáng màu đen. Đồng thời trong cơ thể gã bỗng vang lên âm thanh răng rắc, hình thể cuồng tăng vài phần, không ngờ lại có ý trực tiếp đỡ một đòn này.
Phốc!
Bức tường ánh sáng đen trên đỉnh đầu đại hán không cản được một kích của kiếm quang. Ánh sáng đỏ loé lên, chỉ thấy nó run rẩy kịch liệt một trận rồi hoàn toàn tán loạn, lộ ra thân hình của đại hán, tay trái gã vẫn còn bị tóc Phi Lâu quấn lấy. Chẳng qua vào giờ phút này, mặt thiết tháp đại hán lộ ra vẻ cứng ngắc, phút chốc sau, trên cổ hắn chợt xuất hiện một vòng chỉ đỏ.
Phù phù!
Đầu lâu đại hán nghiêng một cái lăn xuống đất, trên mặt gã vẫn còn giữ lấy thần sắc không thể tin. Đồng thời một cột máu từ cái cổ không đầu mãnh liệt bắn phọt lên trời, theo sau một đoàn hắc khí từ đó vọt ra điên cuồng hướng xa xa chạy. Nhưng mà chưa được bao xa, kiếm quang đỏ thẫm chém đứt đầu đại hán lúc trước đã truy theo quấy nó nát bấy. Từ trong đó mơ hồ truyền ra tiếng kêu la thảm thiết của gã đại hán, rồi vụt tắt ngấm.
Cách không xa phía sau thi thể đại hán, ánh sáng đỏ từ kiếm quang thu lại, lộ ra thân ảnh Liễu Minh tay cầm Linh Kiếm đang há to miệng thở đứt quãng. Mới vừa rồi hắn quyết chí được ăn cả ngã về không, dồn toàn thân Pháp Lực thi triển ra bí thuật ‘Nhân Kiếm Hợp Nhất’, một chiêu bất ngờ cuối cùng giết được đại hán.
Cũng bởi vì đại hán khinh địch, ngay từ đầu đã không thèm thi triển hết lực phòng ngự kinh người của mình, cộng thêm bị đám Phi Lâu, Cốt Hạt, Hoàng Cân không ngừng quấy nhiễu mất tập trung, mới bị Liễu Minh đánh lén thành công dễ dàng như vậy. Lại nói nếu một kích này thất bại, Liễu Minh mất sạch lực lượng chẳng khác nào tự đưa thân hiểm cảnh, hậu quả cũng là không thể tưởng tượng.
Gã đại hán Ma Huyền Tông này tuy rằng tu vi chỉ ở Hoá Tinh sơ kỳ nhưng một thân Luyện Thể sĩ chỉ sợ Hoá Tinh trung kỳ bình thường cũng đánh không lại gã. Liễu Minh thở phào nhẹ nhõm, một tay thu lại đám Phi Lâu, Cốt Hạt, Phù lục Hoàng Cân lực sĩ, tay kia nhẹ vẫy chộp lấy cây búa nhỏ cùng Trữ Vật Phù của đại hán rồi búng ra hai quả hoả cầu đem thi thể đốt trụi. Sau khi đã hoàn thành mọi việc hắn lại lập tức đạp lên một đoá mây đen bay về hướng phường thị.
Tầm nửa ngày sau, Liễu Minh một thân áo bào xanh đổi khi trên đường đã về tới Bách Luyện Các. Vừa mới bước chân vào cửa lớn đã thấy Diệp chưởng quỹ mặt mừng rỡ từ sau quầy đi ra chào đón.
“Diệp chưởng quỹ, không cần lại lo lắng, tên Âm Dương Cự Lực Ma kia đã bị ta giết rồi. Đúng rồi, Hoa sư phó đã trở lại chưa?” không chờ Diệp chưởng quỹ mở miệng, Liễu Minh đã thong dong hỏi.
“Hoa sư phó nửa ngày trước đã trở về, hiện tại đang ở trong phòng tự ngồi điều tức. Lần này xin đa tạ Liễu Thượng sứ ra tay giúp đỡ.” Diệp chưởng quỹ vội vàng khom người trả lời, thái độ so với trước càng thêm cung kính.
Liễu Minh cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi lướt nhanh đi về gian mật thất của mình ở lầu ba.
Tại đại sảnh lầu một, vài tên tiểu nhị nhao nhao tụ lại bàn tán với nhau.
“Có thật là Liễu Thượng sứ đã giết tên Âm Dương Cự Lực Ma kia không? Nghe nói tu vi người này tuy chỉ là Ngưng Dịch hậu kỳ nhưng thực lực lại có thể so với Hoá Tinh kỳ đó.” Một tiểu nhị trẻ tuổi vẻ mặt không dám tin tưởng hỏi.
“Việc lớn như vậy Thượng sứ đại nhân tại sao phải lừa gạt ta và ngươi?” Diệp chưởng quỹ vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói ra.
“Từ sớm ta đã cảm thấy Liễu Thượng sứ không phải nhân vật đơn giản mà.” Một gã tiểu nhị trẻ tuổi khác cười hắc hắc rồi nói.
“Tóm lại, Âm Dương Cự Lực Ma đã chết, chúng ta cũng không cần phải nơm nớp lo lắng đóng cửa không dám ra ngoài nữa.” Diệp chưởng quỹ vừa nói vừa phất tay ý bảo mấy người trở về tiếp tục làm việc.
Dù sao Âm Dương Cự Lực Ma cũng không phải là việc đệ tử bình thường sớm rời khỏi tông môn như họ có thể xử lý. Bọn họ chịu trách nhiệm quản lý tốt cửa hàng là đủ rồi.
…..
Trong mật thất ở lầu ba, Liễu Minh đang ngồi khoanh chân ngay ngắn trên một chiếc bồ đoàn màu vàng. Cứ cách một chút, hắn lại lấy một viên đan dược màu đỏ từ chiếc bình nhỏ màu xanh đặt bên cạnh ra nuốt xuống. Sau hai canh giờ như thế, gương mặt vốn trắng bệch của hắn mới khôi phục lại nét hồng nhuận. Miệng các vết thương nhỏ trên người mắt thấy cũng khép lại. Vốn hắn còn lo lắng, ngoài gã thiết tháp đại hán còn có nhân vật khác của Ma Huyền Tông sẽ lần theo đám tinh hồn trong cơ thể hắn truy giết tới. Không ngờ vừa mới trở lại phường thị, sợi chỉ đỏ trong cơ thể hắn lại tự động tiêu tán. Xem ra loại bí thuật dùng để định vị này chỉ có hiệu quả trong vòng nửa ngày.
Liễu Minh lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.