Dịch giả: nila32
Hai tháng sau, trên bầu trời cực đông đại lục Vân Xuyên xuất hiện một chiếc phi chu hình con thoi. Một gã thanh niên áo xanh đứng ngay lối vào phi chu, híp mắt nhìn bốn phía.
Chính là Diệp Thiên Mi cùng Liễu Minh xuất phát về phía hải vực.
Diệp Thiên Mi một thân y phục màu bạc, nhắm mắt dưỡng thần phía sau phi chu, tựa như không hề quan tâm đến cảnh sắc ngoài kia.
“Đây chính là biển cả bao la mà thế gian thường nhắc đến?” Liễu Minh thầm nghĩ, thần sắc lộ ra vài phần hưng phấn.
Rảo mắt nhìn ra, sắc xanh lam trải dài vô tận, dường như không có điểm kết thúc. Hải vực rộng lớn như vậy, dù đã được nghe chưởng môn Man Quỷ Tông nhắc qua nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khiến hắn kinh ngạc không thôi. Một lúc sau, Liễu Minh quay đầu nhìn về phương hướng nơi họ đã xuất phát.
Chỉ thấy đại lục Vân Xuyên, không… phải nói là Vân Xuyên Đảo, theo hành trình của hắn đã ngày càng khuất khỏi tầm mắt, chỉ còn nhìn thấy một ít điểm đen mang hình dáng kiến trúc nào đó. Biển xanh bốn phía, nắng vàng chói lọi, toàn thân đều bị một tầng ánh sáng vàng nhạt bao phủ. Liễu Minh bây giờ nhìn như bình tĩnh nhưng nội tâm lại không khỏi có chút phiền muộn. Sinh sống trên đảo hơn hai mươi năm, từ một gã thiếu niên bình thường, thành tựu đạt đến Linh Sư. Nhưng nhìn hải vực này, so với thế gian rộng lớn, mình thật sự chỉ như con sâu cái kiến, những tồn tại vô cùng nhỏ bé. Dù sao, bên ngoài biển cả này, còn có Trung Thiên, Man Hoang, vạn ma. Đó mới là Đại Lục đích thực, chưa kể một số ít Dị Tộc chiếm cứ trên Đại Lục cũng vượt xa khả năng mà Vân Xuyên có thể đạt tới. Mà ở những địa phương này, vô luận con người, Hải tộc hay Yêu tộc, đều nhất định dùng thực lực để nói chuyện. Một gã Ngưng Dịch Kỳ cỏn con thật sự là không đáng để nhắc tới.
“Xem ra đây mới là thế giới thực sự.” Liễu Minh nhẹ nhấp một hơi mang chút vị mặn của gió biển, lẩm bẩm nói.
Bất kể là ai vốn đang sống yên ổn, lại đột nhiên phát hiện nhận thức bản thân trước giờ chỉ như ếch ngồi đáy giếng, nội tâm chỉ sợ đều không có tư vị gì dễ chịu.
“Xem ra Liễu sư điệt đã có cảm ngộ?” Diệp Thiên vốn đang ngồi phía sau phi chu, chẳng biết từ lúc nào đã cùng Liễu Minh sóng vai.
Chỉ thấy nàng một thân y phục màu bạc phiêu bồng theo gió. Đôi mắt đẹp không nhiễm chút bụi trần chớp động, nhìn xa xăm về phía chân trời.
“Diệp sư thúc, năm đó bên trong đại thành, vãn bối từng nghe người đề cập về Thái U Chi Thiết, tài liệu luyện chế phi kiếm cực phẩm. Không biết dùng loại sắt này luyện chế, có thể có chỗ gì đặc biệt?” Liễu Minh không trả lời cái gì, ngược lại hướng Diệp Thiên Mi thỉnh giáo về vấn đề phi kiếm và tu luyện.
“Người có từng nghe nói qua ‘Nguyên Linh Phi Kiếm’?” Diệp Thiên Mi quay đầu quan sát Liễu Minh, rồi lại nhìn về phía bầu trời xa xa, hỏi một cách thâm ý.
“Vãn bối từng từ trong Tàng Kinh Các của môn phái tìm hiểu về Kiếm Phôi Chi Linh, không biết có liên hệ gì với cái mà sư thúc gọi là ‘Nguyên Linh Phi kiếm’?” Vừa nghe mấy chữ “Nguyên Linh Phi Kiếm”, nội tâm Liễu Minh cả kinh nhưng vẫn không đổi sắc mặt, trả lời.
“Đúng vậy, cái gọi là ‘Nguyên Linh Phi Kiếm ‘ là đem tâm huyết của mình cùng tinh hồn đào tạo mà thành Kiếm Phôi Chi Linh, quán chú bản thể phi kiếm, liền có thể dung hợp hai thứ lại làm một, do đó luyện hóa thành Nguyên Linh Phi Kiếm trong truyền thuyết. Kiếm Linh chi phôi uy năng càng cường đại, đối với bản thể thừa nhận quán chú phi kiếm phẩm chất yêu cầu cũng càng cao. Nếu không, không chỉ có phi kiếm bản thể sẽ bởi vì không chịu nổi uy năng mà bạo liệt, mà còn gây tổn hại cho Kiếm Linh chi phôi, dẫn đến chủ nhân phi kiếm gặp trọng thương. Mà Thái U Chi Thiết bao gồm Kim thuộc tính tinh khí tinh thuần vô cùng, lại có thể tự động hội tụ Thiên Địa Nguyên khí, tự nhiên là tài liệu thừa nhận Kiếm Phôi Chi Linh tuyệt hảo.” Diệp Thiên Mi chậm rãi nói.
“Thì ra là thế.” Liễu Minh như có điều suy nghĩ, nói.
Liễu Minh tuy đã từ ‘Thái Cương Kiếm Quyết’ hiểu được một ít về ‘Nguyên Linh Phi Kiếm’ nhưng chưa nghĩ tới bản thể phi kiếm sẽ chịu đựng không được uy năng bạo liệt của Kiếm Phôi Chi Linh, nghĩ đến Linh Hải bên trong miếng Thái Cương Kiếm Phôi, bản thân không chỉ hấp thu Thái U Chi Thiết trong tinh khí luyện hóa mà thành, hơn nữa ẩn chứa năm đó Lục Âm Chân Nhân mấy trăm năm thai nghén uy năng ở trong, nếu như mạo muội quán chú Kim Nguyệt Kiếm ở bên trong, nói không chừng thực biết làm cho kiếm phôi kia tự bạo.
Kim Nguyệt Kiếm tuy rằng về sau được trộn lẫn Kim Tinh Tức Thổ, nhưng lúc trước luyện chỉ sử dụng những tài liệu bình thường mà thôi. Nếu vậy, hắn chẳng lẽ còn muốn đi tìm một ít Thái U Chi Thiết làm bản thể cho phi kiếm, như thế mới có thể chính thức luyện chứ ra Nguyên Linh Phi Kiếm cho bản thân. Liễu Minh không ngừng âm thầm tính toán. Lúc này, Diệp Thiên Mi lên tiếng, đôi mắt đẹp tinh quang chớp động không thôi
“‘Nguyên Linh Phi Kiếm’ kỳ thật đã xem như hình thức Pháp bảo ban đầu rồi, tu luyện tiếp theo, chính là dựa theo kiếm quyết cùng với tu vi của hắn, dần dần tăng thêm cấm chế cho thân kiếm, cùng tiến hành chậm rãi bồi luyện, cuối cùng cô đọng thành ‘Kiếm Hoàn’, có thể ngoài trăm dặm lấy đầu người, khi đó mới có thể chính thức xem như phi kiếm cấp bậc Pháp bảo.”
Vừa dứt lời, một cỗ kiếm Ý kinh người từ người nàng đột nhiên bộc phát, làm cho phụ cận Đan Điền của Liễu Minh dần sôi sục. Cũng may Diệp Thiên Mi tựa hồ ý thức được cái gì, khí tức đột ngột đình chỉ. Coi như là như thế, Liễu Minh sau lưng cũng sinh ra một thân mồ hôi lạnh. Cũng may Diệp Thiên Mi thấy vậy cũng không thèm để ý.
“Vãn bối đa tạ Diệp sư thúc chỉ điểm.” Liễu Minh bình tĩnh lại, lúc này quay người cung kính nói.
Thời gian sau đó, Liễu Minh không dây dưa thêm về vấn đề tu luyện nữa, mà bắt đầu hướng Diệp Thiên Mi nghe ngóng kỹ càng tình huống về Miết Nguyên Đảo. Theo thông tin của Diệp Thiên Mi, bên trên Miết Nguyên Đảo tồn tại ba đại thế lực, mỗi bên đều có mấy tên Hóa Tinh hậu kỳ cường giả toạ trấn. Tinh Cốc là một trong số đó, nắm giữ không ít khoáng mạch linh thạch hiếm thấy, cũng có thể sản xuất không ít Tinh Thạch mang thuộc tính mà Vân Xuyên liên minh đang thiếu hụt.
Theo đó, đây cũng không phải là lần đầu tiên hải vực cùng Vân Xuyên liên minh tiến hành giao dịch. Chẳng qua là mấy lần trước cũng không có phát sinh sự tình gì.
Hai đại thế lực bên ngoài là ‘Vạn Bảo Sơn’ cùng ‘Hắc Diễm Cung’. Vạn Bảo Sơn nắm trong tay rất nhiều khoáng thạch tài nguyên quý hiếm, cùng các đảo phụ cận cũng có một ít giao dịch vãng lai. Về phần Hắc Diễm Cung lại nắm trong tay một biến dị Địa Hỏa Trì hiếm thấy, có thể triệu hồi ra một loại địa hỏa biến dị gọi là Hắc Lộ Chân Diễm’!
Ba đại thế lực trên tranh đấu gay gắt không thôi, nhưng cũng không có kết quả gì. Một ít thế lực nhỏ hơn cũng âm thầm phụ thuộc ba đại thế lực, lại để Miết Nguyên Đảo này ở thế trung lập hơn trăm năm, miễn cưỡng duy trì cục diện cân bằng. Điều này cũng làm cho không ít các tộc tu luyện giả coi đây là địa phương trung lập, nhao nhao đổ về đây, điều này cũng làm cho địa phương nơi đây dần dần hỗn tạp, nhưng cực kỳ hưng thịnh phồn vinh.
Hai người cứ thế phi hành liên tục mấy ngày sau. Khả năng vì tiến vào chỗ sâu trong hải vực, trên bầu trời thỉnh thoảng nổi lên từng trận quái phong. Vì không ảnh hưởng đến hành trình, Diệp Thiên Mi liền khống chế phi chu bay thấp xuống, cách mặt biển chừng mười bảy mười tám trượng.
Việc này khiến hai người không ít lần vấp phải sự tập kích của một ít hải thú. Nhưng phần lớn là Hải thú cấp Linh Đồ kỳ, ngẫu nhiên có thể thấy một hai gã Ngưng Dịch Kỳ, tuy nhiên tu vi cũng chỉ là Ngưng Dịch sơ kỳ. Diệp Thiên Mi tự nhiên là khinh thường xuất thủ, toàn bộ giao cho Liễu Minh dùng thủ đoạn lôi đình, dễ dàng tiêu diệt. Đối với sự phân phó này, Liễu Minh tự nhiên không có ý kiến, dù sao những Hải thú Yêu tinh bắt được cũng mang lại cho hắn thu nhập không tệ.
Hành trình cứ thế kéo dài thêm nửa tháng.
Một ngày này, đang lúc Liễu Minh khoanh chân ngồi ở lối vào phi chu. Một cơn gió quỷ bất chợt kéo tới, khiến cho phi chu lay động không thôi. Lập tức một tiếng kêu chói tai từ không trung truyền đến. Chỉ thấy một đầu Yêu ước chừng năm sáu trượng, toàn thân bao phủ bởi lông vũ đen nhánh, đang lượn trước đầu phi chu. Từ Yêu cầm, từng đợt yêu phong màu đen phát ra tiếng động kì quái về phía nơi này.
Khí tức rõ là đạt đến tu vi Ngưng dịch trung kỳ.
Liễu Minh quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Thiên Mi vẫn giữ bô dạng mặc kệ, đành bất đắc dĩ cười khổ liên hồi. Liễu Minh lúc này cũng không do dự, hóa thành đạo độn quang màu đen lơ lửng trên không trung, giằng co với Yêu cầm vừa tới một hồi. Thân ảnh Yêu cầm liền đó bỗng trở nên mơ hồ. Liễu Minh chỉ cảm thấy gió rít liên hồi, bản thân bị vây khốn trong một mảnh tối tăm. Liễu Minh thần sắc không thay đổi, trong tay áo đã cầm chặt thanh đoản kiếm màu vàng nhạt. Đoản kiếm bay ra, kèm theo chằng chịt kim quang bắn phá không trung xung quang một cách mãnh liệt.
“Ô ô” – Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Yêu phong tức thì tiêu tán. Xa xa, Yêu cầm bộ dạng chịu thiệt thòi không nhỏ, phần đuôi loang lổ máu, hung hăng nhìn chằm chằm vào Liễu Minh. Phải biết rằng, Liễu Minh đã dùng qua con mắt của Ma mãng khi luyện chế Ngũ Hoa Đan. Yêu Cầm vốn đánh giá thấp đối thủ, rõ ràng không ngờ hắn có thể nhìn xuyên thủng màn hắc sắc sương mù đó. Nhưng đã có thể tu luyện đến Ngưng Dịch trung kỳ, Yêu cầm này tự nhiên sở hữu linh trí không thấp. Chỉ thấy yêu phong xoay tròn một hồi, thân thể Yêu cầm liền biến mất trước mắt Liễu Minh.
Đồng tử Liễu Minh co rút lại, bộ dáng hơi có chút giật mình.
Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, Yêu cầm bỗng nhiên xuất hiện, yêu phong trực tiếp hóa thành gió lốc cao hơn mười trượng, nhằm thẳng lưng Liễu Minh mà đánh tới. Liễu Minh xoay người một cái, không chần chờ cầm trong tay đoản kiếm màu vàng hướng không trung ném đi, hai tay nhanh chóng thúc dục kiếm quyết. Đoản kiếm màu vàng lúc này một cái mơ hồ, liền hóa thành một đạo cầu vồng bay cuộn mà đến, chỉ là một cái chớp động, đã lóe lên ngay trên đầu Yêu Cầm.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Chỉ thấy màu vàng nhạt kiếm quang hiện lên, Yêu cầm đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại vài miếng màu đen lông vũ từ không trung trôi nổi hạ xuống. Đến lúc này, Liễu Minh có thể kết luận Yêu cầm này am hiểu nhất là thuật đánh lén, đến vô ảnh đi vô tung. Liễu Minh đột nhiên nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích lơ lửng ở giữa không trung. Ngay tại sau lưng cách đó không xa Yêu Phong Trận, ngay cạnh Yêu Cầm xuất hiện, chỉ thấy Liễu Minh thân ảnh một hồi mơ hồ. Sau một khắc, chỉ thấy Yêu cầm trên không bóng người nhoáng một cái, Liễu Minh thân hình hiển hiện ra, một tay hướng trước, một đoàn hắc khí kích xạ mà đến bị bắt được, biến thành một viên hắc châu mờ mịt. Hắn một tay đem viên châu nắm chặt trong tay, trên mặt ẩn hiện vẻ tàn khốc, không nói hai lời vung quyền hướng phía dưới Yêu cầm điên cuồng kích.
“Oanh” một tiếng.
Yêu cầm thân thể cao lớn lập tức văng xa vài chục trượng. Chỉ thấy thân thể kia bị đánh trúng không ít, lông vũ nhiều nơi đã tróc ra không thấy, bộ dáng bị thương không nhẹ, trong mắt bất giác đã tràn ngập vẻ kiêng kỵ. Yêu cầm rốt cuộc không cam lòng, kêu to một tiếng, kéo lê thân thể to lớn bỏ chạy thục mạng.