Dịch giả: Vong Mạng
Ma Thiên Ký – Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi
==========================================================
Ngay khi Liễu Minh thoáng ghé mắt lưu tâm tới đại thủ bút của vị thiếu chủ Kim Ngọc Tông thì một màn khiến hắn càng thêm nghẹn họng trân trối đã xảy ra.
*đại thủ bút: trong trường hợp này nghĩa là sự giàu sang, có tiềm lực kinh tế lớn.
Chỉ thấy Phong Thanh Mạch đảo mắt nhìn một lượt khắp bốn phía xong ánh mắt lại lộ vài phần không hài lòng lắm với trận pháp này, sau đó y lật tay một lần nữa lấy ra mấy chục lá cờ nhỏ tỏa ánh sáng lam mờ mịt rồi ném chúng vào trong không trung, tiếp đấy hai tay mười ngón biến hóa liên tục, đánh từng đạo pháp quyết về phía cờ nhỏ màu lam nhạt.
Những lá cờ nhỏ này lượn một vòng trong không trung xong liền nhao nhao tản ra bốn phía đoạn hạ một cách có quy luật xuống pháp trận vừa mới được bố trí, đồng thời một màn sáng màu lam nhạt liên tiếp sáng lên rồi lại cũng lóe lên trong không trung rồi biến mất.
Liễu Minh có nhãn lực nhạy bén cỡ nào, ngay trong chốc lát mới rồi liền nhìn rõ ràng được tên kia không ngờ lại thả ra sáu bộ trận pháp giống nhau như đúc!
Hắn dù cũng coi như người thân gia xa xỉ nhưng gặp tình cảnh này, trong lòng cũng không khỏi âm thầm cười khổ vài tiếng.
*thân gia: Hiểu là bản thân có tích lũy tiền tài.
Tuy nói linh thạch trong tay hắn cũng có đến hơn mấy ngàn vạn, nhưng nếu chỉ là để bố trí một cái bẫy liền phải hao tổn nhiều linh thạch như thế, e rằng hắn cũng phải cảm thấy do dự.
Đối với tình cảnh này, lão giả mập của Kim Ngọc Tông kia lại vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, bộ dạng như nhìn đã quen rồi.
“Hoàng trưởng lão, bảy bộ Minh Thủy Trận này có đủ hạn chế hành động của con hư không yêu thú kia không, nếu như không đủ thì trong tay ta còn có hai bộ khí cụ bày trận uy lực còn lớn hơn, chỉ là khi chủ trì phải cần ngươi hao phí pháp lực thêm một chút.” Phong Thanh Mạch rung ống tay áo, không buồn để tâm nhìn về phía lão giả mập, miệng hỏi vậy.
“Ha ha, bảy bộ là đủ, nếu thiếu chủ tăng thêm hai bộ nữa, lão phu chỉ e thực không có dư lực để chủ trì. Phải rồi, thiếu chủ đừng quên bố trí thêm chút ít Phong Liệt Phù do tông đặc chế vào trong pháp trận.” Lão giả mập cười ha ha nói.
“Điều đó là tất nhiên!”
Phong Thanh Mạch cười cười ha ha, hữu ý vô ý liếc nhìn Liễu Minh xong liền lấy từ trong tay áo ra một chồng phù lục tỏa ánh sáng mịt mờ, số lượng khoảng chừng hơn hai mươi tấm.
Thân hình y chớp động một cái, lần nữa đi tới phần trung tâm pháp trận, người quay tròn một vòng tại chỗ, ánh sáng trắng trong tay liên tục lấp lóe sau đó những phù lục trong tay y liền nhao nhao chui biến vào khắp bốn phía trong pháp trận.
Ngay sau đó, Phong Thanh Mạch lại lật tay lấy ra một bó đàn hương màu đỏ thẫm dài đến nửa xích, thuận tay cắm ở một chỗ giữa pháp trận.
Ngay sau đó y sờ cằm, có vẻ lại nghĩ ra điều gì đó, tức thì một tay lục lọi bên hông một hồi xong trong tay thình lình có thêm một bó đàn hương màu đỏ thẫm giống như lúc trước, đoạn không chút do dự cắm xuống dưới chân.
“Như thế này mới có thể đảm bảo không có chút sơ hở nào a!” Sau khi làm xong hết thảy, trong mắt tu sĩ áo trắng mới hiện lên vẻ hài lòng, lẩm bẩm nói.
Lúc này Liễu Minh cũng đang đưa mắt nhìn qua hai bó đàn hương màu đỏ kia.
Hương này trông không có chút gì thu hút, bề ngoài như là hương nến bình thường mà phàm nhân sử dụng để tế tự, cũng không có chỗ dị thường đáng chú ý.
Liễu Minh thấy thế, trong mắt không khỏi hiện lên một chút dị sắc.
“Liễu đạo hữu có thể có chỗ không biết, những Bích Diên Hương này chính là dùng yêu đan của Bích Diên Thiềm đực luyện chế ra, mùi thơm của nó chính là thứ Hư Không Hương Chương thú yêu thích nhất.” Hoàng trưởng lão có vẻ nhìn ra điều thắc mắc trong mắt Liễu Minh nên liền giải thích một câu cho hắn.
“Bích Diên Thiềm!”
Liễu Minh nghe thế, trong lòng có hơi rùng mình.
Bích Diên Thiềm này chính là một loại yêu thú kịch độc ở trong vùng hoang mạc phía cực tây, tính cách cực kỳ bạo ngược, tu vi thông thường có thể đạt tới Hóa Tinh hậu kỳ, đặc biệt loại thú này nếu như cảm nhận thấy tính mạng đã bị uy hiếp thì sẽ không chút do dự tự bạo yêu đan, thả ra khói độc, dính vào là chết, cực kỳ khó chơi.
Yêu đan của nó đích thực là tài liệu chính để luyện chế Bích Diên Hương. Nhưng mà cái đối phương không nhắc tới chính là, Bích Diên Hương này kỳ thực không riêng gì Hư Không Hương Chương yêu thích mà yêu thú khác cũng sẽ bị mùi của nó hấp dẫn, thế nên Bích Diên Hương cũng chính là vật trân quý mà rất nhiều tông môn và gia tộc có thực lực tàng trữ, bên ngoài cực kỳ hiếm gặp.
“Thì ra là hương này, khó trách hai vị đã tính trước như thế, xem ra quý tông vì con hư không yêu thú này thật đúng là tiêu tốn không ít công sức! Nhưng mà cái bó to này chỉ e không ít hơn mười nén a, có thể hơi nhiều chăng, thế trái lại làm con thú này cảnh giác?” Liễu Minh sau khi gật gật đầu lại từ tốn hỏi một câu.
“Ha ha, đạo hữu quá lo rồi! Hương này càng nhiều thì sức hấp dẫn với yêu thú cũng lại càng lớn. Hư không thú thông thường đều cực kỳ giảo hoạt khó chơi, chỉ khi hương này đủ nhiều thì mới có thể đảm bảo chắc chắn thu hút được nó tới.” Lão giả mập khoát tay áo, nhỏ giọng cười cười nói.
“Các hạ hẳn là không tin thủ đoạn của tại hạ?” Phong Thanh Mạch nghe thế, sắc mặt liền trầm xuống.
“Đâu có, đến Hoàng huynh cũng nói như thế rồi, tại hạ tự nhiên không có ý kiến.” Liễu Minh ha ha đáp lại, khóe miệng nổi lên nụ cười trả lời.
“Thiếu chủ, sau đây lão phu sẽ tập trung điều khiển pháp trận, còn ngươi cần điều khiển những Phong Liệt Phù kia vây công con thú này, nhưng mà con thú này dù sao thân có thuộc tính không gian, thân hình động thuật quỷ dị khó lường, đến lúc đó liền cần phi kiếm thuộc tính không gian của Liễu đạo hữu mới có thể trảm sát nó. Có điều lúc đạo hữu ra tay, nhất định phải nắm chính xác thời cơ, tranh thủ trong một kích hạ gục nó.” Hoàng trưởng lão lại dặn dò thêm.
Liễu Minh tự nhiên không có ý kiến, dưới ánh mắt lãnh đạm đang soi mói của tu sĩ áo trắng, hắn bèn dùng dáng điệu ngông nghênh tìm một bụi cỏ tương đối kín đáo rồi cứ thế khoanh chân ngồi im, bắt đầu lẳng lặng tĩnh tọa.
Còn Phong Thanh Mạch lóe người ra khỏi pháp trận rồi khoát tay một cái, một ngón tay liên tiếp điểm vào không trung hướng bó đàn hương, tức thì từng đạo ánh sáng đỏ bay vèo qua.
Hơn mười cây đàn hương màu đỏ thẫm lập tức lóe lên ánh sáng màu đỏ rồi thình lình bị đốt lên, từng sợi khói màu đỏ sậm lượn lờ bốc lên, đồng thời theo sự dẫn dắt của pháp quyết từ Phong Thanh Mạch, khói đỏ bồng bềnh lắc lư trôi về phía trước.
Không bao lâu sau, toàn bộ pháp trận liền bị làn sương khói màu đỏ sậm này bao phủ.
Liễu Minh thấy vậy, khóe mắt hơi nhướng lên, từ chỗ sương khói màu đỏ tỏa ra mùi tanh nhạt, so với khí tức trong sương mù xám từ phía trước truyền đến có vẻ có chút tương tự.
Cùng lúc đó, Phong Thanh Mạch và lão giả mập thoáng liếc nhìn nhau, thân hình chớp động một cái rồi cùng tiềm nhập sau một tảng đá lớn cách đó không xa xong liền lẳng lặng chờ đợi.
Theo thời gian trôi đi, phạm vi sương khói đỏ thẫm bao phủ càng lúc càng rộng, gần như phủ xuống khắp một khoảng gần một mẫu, từ đó mùi tanh tản mát ra lại càng không biết đã truyền tới chỗ rất xa nào.
Thời gian khoảng một phút đồng hồ, xa xa trong sương mù tối tăm mịt mờ bỗng nhiên có chấn động khẽ khẽ phát ra, một đoàn diễm quang màu lục đậm bỗng nhiên hiện ra đồng thời không ngừng chớp động trong sương mù xám mờ ảo, tạo cho người ta một loại cảm giác quỷ dị, cơ bản không cách nào nắm bắt được vị trí chính xác.
Đột nhiên, một con thú giống như con nai từ trong sương mù xám lấm lét đi ra, đôi mắt màu bích lục óng ánh cực kỳ cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Trốn ở cách đó mấy trăm trượng, ba người thấy vậy bèn tự mình thôi động bí thuật, thu liễm khí tức, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Hư Không Hương Chương thú sau khi xác nhận quanh nó không có gì khác thường mới chậm rãi từ trong sương mù xám đi ra.
Chỉ thấy con thú này cao chừng hai, ba trượng, so với tư liệu Liễu Minh có được trước đây thì còn lớn hơn không ít, hình dạng rất giống một con nai, đỉnh đầu có một cặp sừng góc cạnh màu nâu đen xen lẫn lờ mờ lóe lên linh quang, toàn thân nó trải lông ngắn màu nâu, khắp thân có thể thấy được từng khối từng khối hoa văn lốm đốm màu xám lóe lên, lúc ẩn lúc hiện.
Mũi con thú này hít hít làn sương khói mỏng mảnh màu đỏ thẫm bồng bềnh trôi qua trước người, khuôn mặt lộ ra thần sắc sung sướng, có vẻ vô cùng hưởng thụ loại mùi vị này, hoa văn lốm đốm màu xám quanh thân lóe lên vầng sáng, thân hình nó bỗng nhiên thoáng mờ ảo xong liền đột ngột biến mất.
“Xùy” một tiếng!
Một khắc sau, chỗ cách hơn mười trượng ở phía trước có ánh sáng màu xám lóe lên, thân hình con thú này lại một lần nữa hiện ra.
Trốn ở chỗ kín đáo cách đó hơn mấy trăm trượng, Liễu Minh thấy tình hình này, khóe mắt nhếch lên một cái.
Quả nhiên là yêu thú thuộc tính không gian, có thể không bị không gian hạn chế, tùy ý tiến hành thuấn di!
Hư Không Hương Chương thú lại tham lam ngửi một hồi sương khói màu đỏ thẫm trước mũi, trong ánh mắt nó lần nữa lộ ra một chút chần chừ, ngay sau đó hai mắt cực kỳ cảnh giác quét qua một lượt khắp bốn phía rồi lại đứng bất động tại chỗ.
Ngay trong lúc Liễu Minh nhíu hai mắt lại, trong lòng suy đoán xem con thú này mất bao lâu mới có thể tới gần pháp trận, Hư Không Hương Chương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, há miệng, không chút tiếng động phun ra từng vòng sáng màu trắng mờ đồng thời lóe lên rồi biến mất vào trong không gian quanh đó.
“Không tốt!”
Liễu Minh là người có kinh nghiệm tranh đấu phong phú bậc nào, vừa thấy cảnh này, sắc mặt liền đại biến, không cần suy nghĩ, một tay bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, ngoài thân liền hiện ra một màn sáng màu đen nhạt bảo hộ kín kẽ bản thân, đồng thời hai vành tai hai bên đầu nhúc nhích một cái đoạn gấp lại bịt kín mít cả hai tai.
Gần như cùng một lúc, một âm thanh sắc bén chói tai như vang vọng tận trời thình lình từ không gian quanh đấy vang lên, chấn thẳng đến làm tất cả cây cỏ quanh đấy đều rung động, lắc lư từng đợt, thậm chí có mấy cây nhỏ ở gần Hư Không Hương Chương liền lập tức vang lên tiêng răng rắc rồi gãy đôi ra.
Ánh sáng đen bên ngoài thân Liễu Minh hơi lóe lên xong liền điềm nhiên như không có việc gì, ngăn cản hoàn toàn đợt sóng âm vô hình này lại.
Phong Thanh Mạch và Hoàng trưởng lão tránh né ở sau tảng đá lớn cũng không có thấy chút sự tình khác lạ nào xảy ra, hiển nhiên cũng yên lặng chống đỡ được đợt công kích bằng sóng âm này.
Điều này khiến cho Liễu Minh vốn có chút bận tâm, tức thì trong lòng liền thoáng thả lỏng.
Hư Không Hương Chương lại hét chói tai một lát, sau khi xác nhận xung quanh an toàn xong mới thực sự yên tâm, ánh sáng màu xám quanh thân lóe lên, lại một lần nữa thuấn di đi tới.
Con thú này sau khi xác nhận lại xung quanh không có dị trạng gì, cuối cùng cũng hoàn toàn buông lỏng sự đề phòng, hai mắt màu bích lục óng ánh lóe lên tia sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ có sương khói màu đỏ thẫm đang bồng bềnh tỏa ra ở đằng trước, hoa văn lốm đốm màu xám quanh thân nó lại chớp động, người lần nữa trở nên mờ ảo không rõ.
Vài tiếng xé gió “Xuy xuy” vang lên dữ dội.
Con thú này rõ ràng liên tục phát động thần thông hư không thuấn di, không ngừng chạy như bay đến phía đàn hương, đồng thời để lại một chuỗi tàn ảnh ở trong không trung.
Liễu Minh cũng là nhìn đến hơi líu lưỡi, Hư Không Thú khi dốc toàn lực thi triển thần thông thuấn di, tốc độ quả nhiên là cực kỳ kinh người!
Theo mùi tanh gay mũi nồng nặc ở trong sương khói màu đỏ cuồn cuộn phiêu tán một hồi tới đây, Hư Không thú màu nâu chớp động một cái xong cuối cùng đã xuất hiện ở trung tâm pháp trận, chỗ có hơn mười cây đàn hương.
Lúc này, hơn mười cây Bích Diên Hương khó khăn lắm mới cháy đi được một nửa.
Hư Không Hương Chương thú vừa ổn định thân hình, lập tức ngoác miệng mãnh liệt hút vào mấy hơi sương khói màu đỏ thẫm, đôi mắt bích lục óng ánh vẫn không thôi thỉnh thoảng nhìn quanh khắp bốn phía.
“Thiếu chủ, ra tay đi!”
Ẩn thân sau tảng đá lớn màu xanh cách đó không xa, lão giả mập truyền âm cho Phong Thanh Mạch ở một bên xong người lão bỗng nhiên xông ra, hai tay mười ngón bắn liên tục về phía pháp trận.