Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 1397: Tỉnh lại

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: aiemk46nhat2

Biến cố này diễn ra quá đột ngột khiến Liễu Minh không kịp phản ứng, sắc mặt hắn đại biến.

Giờ hắn cũng được coi là mang một phần huyết mạch của Ma tộc trong người, vậy chẳng phải những luồng Cửu Thiên Thần Lôi xa lạ này cảm ứng được ma khí trên người hắn nên muốn hủy diệt hắn hay sao?

Nghĩ tới đây, hắn phát lạnh trong lòng, hét lên một tiếng điên cuồng, hắc quang bên ngoài cơ thể bùng lên, thân hình hắn bắn ngược ra sau, đồng thời hai tay hắn run lên tản đi ngũ sắc điện hồ trong lòng bàn tay.

Có điều hai khúc vòng gãy lại đi theo như giòi trong xương, dính chặt vào hai lòng bàn tay hắn.

Cùng lúc đó, ngũ sắc điện hồ lan tràn khắp nơi trên người Liễu Minh càng lúc càng trở nên nồng nặc, chỉ trong chớp mắt, cơ thể hắn đã hiện ra vô số vết nứt, ma khí màu đen trên người hắn bị ép ra ngoài, biến thành những đám khói xanh rồi biến mất.

Liễu Minh mặt cắt không còn giọt máu, tình huống này gần như y hệt lúc hắn tiến giai Chân Đan bị lực lượng thiên lôi luyện thể, có điều lúc này càng lợi hại hơn so với trước kia, bởi nguồn lôi điện có thể nói là gần trong gang tấc, hơn nữa lại là loại lôi điện còn mạnh hơn cả thiên lôi là Cửu Thiên Thần Lôi.

Lực lượng của Cửu Thiên Thần Lôi bá đạo vô cùng, nếu cứ tiếp tục thế này thì thân thể hắn sẽ không chống đỡ nổi mà sụp đổ mất, thậm chí hắn còn có thể hồn phi phách tán nữa.

Hắn suy nghĩ thật nhanh, pháp lực trong cơ thể toàn lực vận chuyển, vết thương trên người chậm rãi khép lại trong ánh sáng trắng với một tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Năng lực khôi phục mạnh mẽ của Thiên Yêu huyết mạch giờ đã phát huy tác dụng.

Chẳng qua những vết thương này vừa khép lại một cái liền tiếp tục bị vỡ ra một lần nữa, có điều cuối cùng cũng duy trì một trạng thái cân bằng kỳ diệu giúp cho cơ thể không đến độ hỏng ngay lập tức.

Liễu Minh tỏ ra mừng rỡ, dồn hết sức thu liễm ma khí vào nơi sâu nhất trong cơ thể, đồng thời Chân Đan xoay tròn không ngừng toàn lực vận chuyển Minh Cốt quyết và lực lượng của Thiên Yêu huyết mạch.

Đúng vào lúc này, dị biến lại xuất hiện, phù ấn của Thiên Lôi thuật trên ngực hắn mặc dù không được thúc dục nhưng lại tự mình phát ra hào quang.

Ngũ sắc điện hồ bên ngoài cơ thể Liễu Minh dường như cũng cảm ứng được điều gì đó nên ầm một cái đều hội tụ đến chỗ phù ấn này.

Phù ấn lập tức sáng lên rực rỡ, nó tỏa ra kim quang chói mắt, sau khi ngũ sắc điện hồ tiến tới liền lập tức bị nó nuốt vào.

Do ngũ sắc điện hồ trên người Liễu Minh đều hội tụ vào chỗ ấn phù nên những chỗ nứt vỡ trên cơ thể dần giảm bớt, dưới tác dụng của Thiên Yêu huyết mạch, chúng cũng dần dần khép lại.

Lúc này, phù ấn của Thiên Lôi thuật tựa như một cái động không đáy hút hết ngũ sắc điện hồ, phù văn vốn dĩ có màu vàng kim giờ này lại chuyển thành ngũ sắc.

Liễu Minh có chút ngây dại, những biến cố liên tiếp nhau này đúng là hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn!

Đúng vào lúc này, bề mặt chân đan hai màu đen trắng trong linh hải hắn bỗng tỏa ra hào quang, một đạo phù văn Cửu Thiên Thần Lôi trong chân đan hắn khẽ run lên rồi thoát khỏi chân đan, chui vào trong phù ấn Thiên Lôi thuật trước ngực.

Trên bề mặt phù ấn màu vàng kim vốn có vài phần cổ xưa lúc này xuất hiện từng đạo phù văn.

Sau mấy lần hô hấp, phù ấn Thiên Lôi thuật lớn hơn gấp bội so với trước, đồng thời nó cũng chuyển thành ngũ sắc loang lổ.

Những luồng Cửu Thiên Thần Lôi do Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn bắn ra bắt đầu bị phù ấn mới điên cuồng cắn nuốt, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Đồng thời, lôi mang trên bề mặt hai khúc vòng gãy cũng ngày càng yếu đi.

Chỉ một lát sau, sau khi luồng Cửu Thiên Thần Lôi cuối cùng tiến vào cơ thể Liễu Minh bị ấn phù Thiên Lôi thuật cắn nuốt, hai khúc vòng gãy liền “choang” một cái rơi khỏi tay Liễu Minh xuống đất, linh văn trên bề mặt chúng trở nên ảm đạm vô quang, cho thấy đã mất đi hoàn toàn linh tính.

Liễu Minh đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại dường như đang cảm nhận điều gì đó.

Bỗng, hắn mở mắt ra, quang mang của phù ấn Thiên Lôi thuật ở ngực lưu chuyển, từng đạo điện mang ngũ sắc xuất hiện.

Hắn giơ hai tay lên, hai cánh tay lập tức được bao bọc bởi ngũ sắc điện hồ, lòng bàn tay chợt phóng ra một đạo ngũ sắc lôi điện to bằng cánh tay, một tiếng nổ như sấm vang lên, hiển nhiên là tiếng Cửu Thiên Thần Lôi đánh lên màn sáng màu vàng do Sơn Hà Châu biến thành đang bao bọc quanh hắn.

Màn sáng màu vàng lóe sáng lên, rồi bị xuyên thủng một cách dễ dàng như giấy vậy.

Thân hình Liễu Minh nhoáng lên rồi xuất hiện ở đỉnh núi, hai tay hắn lại chà xát với nhau rồi thả ra một đạo ngũ sắc lôi điện khác đánh vào một ngọn núi cách đó không xa.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!

Ngọn núi đó trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi biến mất không vết tích.

Trong mắt Liễu Minh hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lại thay bằng vẻ mừng rỡ như điên.

Thiên Lôi thuật của hắn vốn dĩ đã viên mãn, sau biến cố này lại xảy ra biến đổi lớn, lực lượng lôi điện từ lôi điện màu vàng kim đã biến thành Cửu Thiên Thần Lôi năm màu.

Lần dị biến này đã khiến cho uy lực của Thiên Lôi thuật lớn lên gấp vài lần so với trước kia, hơn nữa, mặc dù thân thể hắn giờ vẫn còn hơi đau đớn, nhưng pháp lực trong cơ thể hắn lại trở nên mênh mông, kích động như thể bất cứ lúc nào cũng muốn thoát ra ngoài.

Không biết từ lúc nào, hắn đã đột phá bình cảnh Thiên Tượng trung kỳ tiến lên Thiên Tượng hậu kỳ rồi!

Mức độ ngưng kết của pháp lực ở hậu kỳ quả nhiên hơn xa so với trung kỳ, hắn lẩm nhẩm pháp quyết, hắc quang như thể chất lỏng xuất hiện ngoài cơ thể, tựa như một tầng sa y màu đen bao bọc lấy cơ thể hắn vậy.

Hắn vận động thân thể một chút, cảm thấy lực lượng cơ thể mình đã tăng thêm rất nhiều.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đúng vào lúc này, từ cách đó không xa, tử quang lóe lên, đó là Triệu Thiên Dĩnh vừa bay ra khỏi nơi bế quan, sau khi nhìn thấy ngọn núi ở một bên biến mất, nụ cười liền tắt ngấm.

Rồi ngay sau đó nàng chuyển hướng nhìn về phía Liễu Minh.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, bay ra khỏi nơi bế quan.

“Ngươi… ngươi đã tiến cấp Thiên Tượng hậu kỳ rồi sao?” Ánh mắt Triệu Thiên Dĩnh lướt qua người Liễu Minh, sắc mặt biến đổi.

“Đúng vậy, nhờ một việc ngoài ý muốn nên ta đã may mắn tiến giai rồi.” Liễu Minh thản nhiên nói.

Đôi mắt Triệu Thiên Dĩnh chớp lên không ngừng, nhưng rồi nàng lập tức hừ khẽ một tiếng, quay đầu sang một bên cố ý không thèm nhìn Liễu Minh.

Liễu Minh cười khổ một tiếng, đang định nói gì đó thì đúng vào lúc này, sắc mặt hắn biến đổi.

“Sao vậy?” Triệu Thiên Dĩnh nhìn thấy vẻ mặt Liễu Minh, bất giác lên tiếng hỏi.

Liễu Minh không nói gì, hắn đưa tay lên tế ra một viên Sơn Hà Châu.

Trong không gian của Sơn Hà Châu, thân thể Hoàng Phủ Ngọc Phách tử quang rực sáng rồi biến ảo thành từng đạo tử sắc hà quang tán xạ ra khắp nơi xung quanh.

Sương mù màu vàng trong Sơn Hà Châu dường như bị tử sắc hà quang áp bách nên không thể nào tiến đến gần nàng trong phạm vi trăm trượng.

Trong tử sắc hà quang, một hư ảnh pháp tướng khổng lồ đang dần ngưng tụ, từ hư ảnh pháp tướng tản mán tản ra pháp lực dao động mãnh liệt.

Phần đầu hư ảnh pháp tướng bỗng xuất hiện hai đốm sáng tím, tử sắc hà quang xung quanh lóe lên rồi huyễn hóa ra một lốc xoáy màu tím khuấy động nguyên khí trong không gian của Sơn Hà Châu rối loạn cả lên.

Sau thời gian vài hơi thở, Hoàng Phủ Ngọc Phách chầm chậm mở mắt ra.

Nàng vung tay lên, pháp tướng khổng lồ màu tím sau lưng nhoáng lên rồi chui vào trong cơ thể nàng, tử sắc hà quang chói mắt cũng nhanh chóng tiêu tán.

Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn ra xung quanh, lúc này, một luồng lực lượng không gian vô hình đang bao trùm lấy thân thể nàng.

Cảnh tượng trước mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách bỗng biến đổi, thân hình nàng loáng cái đã xuất hiện trong Ma Uyên, mà Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh ở phía trước cách đó không xa.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, tay hắn đánh ra một đạo pháp quyết, Sơn Hà Châu lóe lên rồi biến mất vào trong tay áo hắn.

Hoàng Phủ Ngọc Phách vốn là Thông Huyền đại năng, vừa nhìn một cái liền hiểu được đại khái tình huống hiện tại, ánh mắt nàng nhìn Liễu Minh một hồi lâu.

“Sư tôn!”

Triệu Thiên Dĩnh thấy Hoàng Phủ Ngọc Phách liền mừng rỡ, thân hình nhóng lên bay tới ôm lấy Hoàng Phủ Ngọc Phách, ở đâu còn thấy phong phạm nho nhã ổn trọng của một nữ tử hoàng tộc chứ?

“Dĩnh Nhi, sao con cũng ở đây vậy!” Hoàng Phủ Ngọc Phách quay sang nhìn Triệu Thiên Dĩnh, nở nụ cười, khe khẽ đưa tay vuốt mái tóc màu tím của Triệu Thiên Dĩnh, khuôn mặt đầy vẻ cưng chiều.

Dường như Triệu Thiên Dĩnh rất thích hành động này nên trên khuôn mặt nàng nở nụ cười ngọt ngào như một cô bé, đồng thời tỏ ra nũng nịu với Hoàng Phủ Ngọc Phách.

Hai người ôm nhau một hồi, Triệu Thiên Dĩnh lại liếc thấy Liễu Minh ở bên nên liền buông Hoàng Phủ Ngọc Phách ra.

“Dĩnh nhi, ta cứ tưởng con bị người của Liễu gia bắt mất rồi, sao con lại ở đây vậy? Còn nữa, người kia là ai?” Hoàng Phủ Ngọc Phách kéo tay Triệu Thiên Dĩnh, mắt nhìn sang phía Liễu Minh một cái, hỏi với khuôn mặt đầy nghi hoặc.

“Sư tôn, từ trước tới giờ Dĩnh nhi chưa từng bị Liễu gia bắt được, là tại phụ hoàng và sư tôn không muốn cho ta tới Ma Uyên nên ta mới lén đuổi theo tới nơi này, đi cùng với những người khác vào Ma Uyên.” Triệu Thiên Dĩnh liếc nhìn Liễu Minh ở bên cạnh một cái rồi nói.

“Ồ, đi vào với ai kia?” Hoàng Phủ Ngọc Phách thấy Triệu Thiên Dĩnh nhìn Liễu Minh một cái, trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

“Chính là người kia, hắn tên là Liễu Minh, có điều hắn cũng không phải là người của Liễu gia.” Triệu Thiên Dĩnh tiếp tục nói.

“Tại hạ Liễu Minh, chính là gia chủ Thanh gia ở Tàng châu, xin chào Hoàng Phủ trưởng lão.” Liễu Minh cũng không tiến tới gần, chỉ đứng ở đằng xa ôm quyền thi lễ một cái.

Hoàng Phủ Ngọc Phách lần này bị thương rồi hôn mê, nhưng sau đó không biết vì sao pháp lực lại tiến bộ, cảm giác áp bách nàng gây ra cho Liễu Minh đã không còn kém so với Liễu Tung Dương lúc trước rồi.

Có điều giờ đây Liễu Minh cũng đã tiến giai Thiên Tượng hậu kỳ rồi, mặt khác có Thiên Lôi thuật biến dị cộng thêm vài món pháp bảo mạnh mẽ vừa chiếm được nên thực lực hắn cũng đã tăng nhiều nên mặc dù hắn ôm quyền hành lễ nhưng vẻ mặt cũng vẫn rất đúng mực.

“Hóa ra là gia chủ Thanh gia, không cần đa lễ.” Trong mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rồi nàng lập tức thản nhiên khoát tay áo.

Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh thấy Liễu Minh đối mặt với sư tôn mình – một đại năng Thông Huyền cảnh chân chính – mà vẫn có thể bình tĩnh thong dong đến vậy, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ta nhớ lúc trước ta ở bên dưới tháp Ma Uyên bị người của Liễu gia ám toán, trúng phải kịch độc trọng thương hôn mê, chẳng lẽ là Liễu đạo hữu đã giải độc cho ta sao?” Hoàng Phủ Ngọc Phách hơi trầm ngâm, lại mở miệng hỏi.

“Sư tôn, tình hình lúc đó là như thế này, lúc đó ta và hắn đã ở gần tháp Ma Uyên, có điều không hiện thân…” Liễu Minh còn chưa kịp nói gì, Triệu Thiên Dĩnh đã nhanh nhảu giải thích hết một lượt, đồng thời cũng tiện thể kể hết những chuyện đã gặp trong tháp Ma Uyên ra.

“Thì ra là vậy, xem ra ta phải đa tạ Liễu đạo hữu đã chăm nom tiểu đồ dọc đường rồi. Sau khi kết thúc hành trình Ma Uyên này, trở lại hoàng thành, bổn tọa nhất định sẽ đích thân tấu lên Ma Hoàng đại nhân khen thưởng cho đạo hữu và Thanh gia.” Hoàng Phủ Ngọc Phách thản nhiên nói.

Liễu Minh nghe vậy, trên mặt tỏ ra có phần lúng túng, hắn miễn cưỡng cảm ơn một câu rồi đứng yên ở một bên không nói lời nào.

Nếu Ma Hoàng biết được chuyện giữa hắn và Triệu Thiên Dĩnh thì chỉ sợ khen thưởng sẽ biến thành truy sát cũng không biết chừng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky