Dịch giả: Quảng Tuệ
Biên: nila32
Trong lúc đám vệ sĩ Hải tộc đang hùng hổ công kích thì có vài tên thay đổi hướng tấn công nhằm vào những con Cự Thú. Nhưng bọn chúng nhanh chóng phát hiện rằng công kích của Linh Khí và pháp thuật thông thường hầu như không có hiệu quả chút nào đối với mấy con Cự thú trông giống Kỳ Lân này. Chỉ thấy bầy cự thú bay tới như một cơn gió nhận hết tất cả các loại công kích mà không hề hấn gì rồi nhảy vào tuyến đầu của đại quân Hải tộc. Trong khoảnh khắc, liền có một chiếc cự thuyền bị mấy đầu Cự thú vây công, phần thân của thuyền bị đánh một kích. Sau đó truyền ra âm thanh “Oanh, long, long”, màn sáng màu lam của chiến thuyền bị công phá, tiếp đó cự thuyền cũng bị phá tan thành từng mảnh nhỏ. Hàng trăm vệ sĩ Hải Tộc ở trên thuyền, liền bị miệng lớn của Cự Thú ở phía dưới, phóng ra hào quang hút tất cả vào trong bụng. Một màn này, khiến cho lão giả đội kim quan ở phía xa sắc mặt thay đổi mấy lần, lão vẫy tay xuống. Lập tức sau lưng liền có mấy người đứng lên, trên mặt những kẻ này có lân phiến đặc biệt, đều là cường giả Hóa Tinh kỳ, trực tiếp bay lên trời, dùng tốc độ rất nhanh áp sát mấy đầu Cự thú.
…
Dưới đáy biển, trong một thông đạo toàn là băng hàn. Xích Lý với vẻ mặt âm trầm đứng trước một tầng cấm chế màn sáng màu trắng. Cách đó không xa là Già Lam, mặt nàng không chút biểu tình, lẳng lặng nhìn hành động của Xích Lý. Trước đó nửa canh giờ, Xích Lý bị một cấm chế đột nhiên chặn đường, vì nóng vội nên đã tung ra hết thủ đoạn. Nhưng vô luận là các loại pháp thuật cùng các Phù Lục Pháp Khí tế xuất ra, chỉ có thể lưu lại trên màn sáng một chút ít dấu vết nhàn nhạt, hầu như không có cách nào rung chuyển được cấm chế. Sau một hồi âm tình bất định, Xích Lý đột nhiên cắn răng, há miệng bắn ra một quang cầu tỏa ra hào quang nhu hòa màu đen. Rõ ràng đây là một đoàn Chân Nguyên hỏa diễm đã được tế luyện lâu năm. Tay nàng bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ, quang cầu lập tức hóa thành một luồng hỏa diễm màu đen bay tới phía màn sáng băng hàn. “Đằng” một phát, màn sáng màu trắng lập tức bị biển lửa màu đen rộng mấy trượng che phủ, đồng thời, tản mát ra từng cỗ sóng nhiệt khiến cho cơ thể hít thở không thông.
Già Lam thấy vậy sắc mặt hơi đổi, theo bản năng lui về sau nửa bước.
Khi màn sáng màu trắng bị hỏa diễm thiêu đốt, mặt ngoài hiện ra từng mảnh phù văn cực kỳ huyền ảo, tinh quang không ngừng lưu chuyển, dốc sức liều mạng chống cự lại bổn mạng hỏa diễm đang ăn mòn nó. Xích Lý thấy vậy lập tức thúc giục pháp quyết, điên cuồng thúc giục Pháp lực về phía ngọn lửa, khiến cho uy năng của nó liên tục tăng mạnh. “Phanh” một tiếng trầm đục, màn sáng Hàn Băng dưới sức nóng của ngọn lửa cuối cùng cũng bạo liệt mà vỡ ra, hóa thành từng mảnh sáng rồi tiêu tán trong hư không. Xích Lý quét mắt nhìn xuống phía dưới đất đầy mảnh băng vụn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, liền phát hiện đằng sau màn sáng không ngờ lộ ra một thông đạo, trên tường phát sáng óng ánh như pha lê. Từ khi đi vào đến đây, trên vách tường thông đạo đều bình thường, tất cả đều được tạo từ một lớp sương lạnh. Nhưng thông đạo hiện tại càng dày đặc hơn vài phần, vừa mới tiếp cận, liền một luồng hàn ý rét thấu xương phả vào mặt. Tại nơi cuối cùng thông đạo, mơ hồ hình như là cửa vào một hầm băng.
“Đi thôi!”
Trên mặt Xích Lý hiện lên một tia đại hỉ, cũng không quay đầu lại chỉ nói một câu, liền cất bước đi lên phía trước. Già Lam im lặng đi theo. Thông đạo không dài, một lát sau cả hai người, một trước một sau bước vào trong một hầm băng nhỏ có diện tích gần bằng một mẫu. Ánh mắt Già Lam hướng mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại nhìn vào băng trụ dựng đứng ở trung tâm hầm băng. Trong đó phong ấn một cô gái (cung trang: mặc đồ như trong cung, hay là ăn mặc rất đẹp), cơ mặt nàng hơi giật giật khi nhìn thấy cô gái trong băng, ở sâu trong đồng tử không khỏi hiện lên một tia vui mừng, sau đó thân hình nàng khẽ động, liền như một cơn gió hướng về phía đối diện bay thật nhanh tới.
Đúng vào lúc này, từng đợt âm thanh ông ông bỗng nhiên vang lên!
Đằng sau băng trụ, cách hơn một trượng sớm đã bố trí một đại pháp trận, pháp trận đột nhiên bừng sáng khiến cho không gian xung quanh chấn động một hồi. Ở giữa vầng sáng đang chớp động, tại trung tâm pháp trận hiện ra một thanh niên mặc áo bào trắng, tướng mạo tuấn mỹ, đúng là Hải Yêu Hoàng. Đôi mắt thanh niên không chút biểu tình nhìn về phía Xích Lý. Thân hình Xích Lý ngưng trọng, lập tức dừng ngay tại chỗ, trên mặt không còn nửa điểm huyết sắc. Mà Già Lam cũng chấn động, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Nói đi, vì sao lại phản bội bổn tọa.” Hải Yêu Hoàng nhàn nhạt hỏi mỹ phụ áo đỏ một câu, rồi chuyển ánh mắt hướng về người cô gái bên trong băng trụ, để lộ ra một chút tình cảm ấm áp.
“Ha ha, phản bội ư… Thật sự là người tính không bằng trời tính, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc…” Xích Lý đờ đẫn nhìn về thanh niên mặc áo bào trắng trước mắt, thì thào lẩm bẩm, lúc đầu nàng cười khẽ một mình, bỗng nhiên sau đó ngửa mặt lên trời cười như điên, trong tiếng cười mang theo một cảm giác thê lương khiến cho Già Lam đứng sau lưng cách đó không xa, cũng cảm động thấu tới tận tâm gan.
Hải Yêu Hoàng nghe vậy, khẽ cau mày, ánh mắt chợt lóe, lần nữa nhìn về phía nàng, nhưng không mở miệng nói gì, bộ dáng yên lặng chờ đối phương bình tĩnh trở lại. Lúc này, Xích Lý thu lại tiếng cười, thở dài một hơi, sau đó thần sắc lạnh lẽo nói:
“Xích Lý vốn là một kẻ tán Yêu, ba nổi bảy chìm tại Thương Hải, vốn không màng tranh đoạt quyền thế, trải qua gần ngàn năm tu luyện mới bước vào cảnh giới Hóa Tinh. Nhưng vì vậy tài nguyên để tu luyện càng phải kiếm được nhiều hơn, do đó mới bái nhập dưới trướng Yêu Hoàng đại nhân. Nhưng ngài có biết rằng, từ khi thiếp thân nhìn thấy đại nhân lần đầu tiên đã liền yêu thích đại nhân. Sau đó không lâu, trong lòng ta liền âm thầm lập lời thề, cho dù tu vi bản thân không tiến thêm tấc nào nữa, cũng muốn trợ giúp ngài đạt tới Chân Đan cảnh! Những năm này, ta vì ngài rong ruổi bốn phía tìm kiếm thiên tài địa bảo, theo ngài dò xét vực sâu, giúp ngài đồ sát Hải tộc, cũng không quản nguy hiểm xâm nhập từng hải đảo, vì ngài mà bắt lấy Quáng Nô phù hợp yêu cầu, giúp ngài tạo lập được một phen thế lực như bây giờ.”
Nói đến đây, thanh âm Xích Lý ngừng lại, trên mặt đột nhiên hiện ra thần sắc oán độc, hung dữ nói tiếp:
“Nhưng nào ngờ Yêu Hoàng đại nhân, ngài lại xem ta như rơm rạ, là kẻ dưới trướng bình thường như bao người khác. Ngoại trừ lúc giao phó nhiệm vụ, chưa bao giờ triệu kiến ta, càng không liếc nhìn đến ta một lần. Ta vì ngài Nam chinh Bắc chiến, mấy lần thân chịu trọng thương, nhưng chưa bao giờ ngài trìu mến với ta, mà lại yêu thương tha thiết một người vô tri vô giác. Là Xích Lý ta không đẹp sao? Không, là ngài quá lạnh khốc, quá tuyệt tình rồi. Ta tuy rằng không biết lai lịch nàng ta ra sao, nhưng vô luận phương diện nào nhìn đều so với nàng ta hơn gấp trăm lần, nhưng cuối cùng đại nhân còn có ý định tìm một nữ tử Nhân tộc có tướng mạo tương tự với cô gái này làm đạo lữ song tu! Ngài làm như vậy, có từng nghĩ qua cảm xúc của Xích Lý này không? Ta không tin nhiều năm như vậy mà ngài không cảm nhận được tình ý của ta với ngài! Cô gái này lại có thể cho ngài điều gì, bất quá chỉ là một xác chết nằm trong băng mà thôi.”
“Đủ rồi! Không cho phép ngươi vũ nhục nàng!” Hải Yêu Hoàng nghe vậy, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, một tay giơ nhẹ lên, lập tức Yêu phong màu lam nổi lên, một cỗ man lực vô hình đột nhiên va vào trên người, cuốn bay Xích Lý cuốn khiến nàng giống như một bao cát bị ném văng xuống mặt đất cách chỗ đang đứng không xa sau đó trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói!” Xích Lý ngã xuống đất, thân hình run lên, nhưng vẫn từ dưới mặt đất từ từ chậm rãi đứng lên, một ngón tay chỉ vào băng trụ, trong mắt lộ vẻ điên cuồng.
“Ta biết rõ người bị phong ấn bên trong băng trụ, tên là ‘Kim Linh ’, bản thể của nàng thật ra là Bích Hải Kim Tinh Giao, hơn nữa trời sinh là Giá Y Linh Thể, ta định nhờ Già Lam là Mộng Yểm Chi Thể có thể cắn nuốt tinh hồn nàng, sau đó ta có thể chiếm cứ thân thể này, như thế ta sẽ biến thành ‘Kim Linh ’ thứ hai, hặc hặc…”
“Rất tốt, hóa ra đây là lý do ngươi tiến vào nơi đây! Nếu đã nói như vậy, ta đối với ngươi cũng không còn gì để nói.”
Hải Yêu Hoàng nghe vậy, ở sâu trong đồng tử toát ra sự lạnh lẽo, trên mặt hiện ra một tầng Thanh Khí chậm rãi nói ra. Sau đó toàn thân y tỏa ra một cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ, từng vòng sóng khí như cơn lốc hướng về bốn phía mà cuốn bay lên, thân hình chợt lóe, như thuấn di xuất hiện ở trước mặt Xích Lý, thân hình hắn rung lên.
“Phanh” một tiếng trầm đục, Xích Lý không hề né tránh, chỉ ngay một chưởng đầu tiên, thân thể nàng trong khoảnh khắc bạo liệt vỡ ra, hóa thành một đoàn huyết vụ đỏ tươi, trong đó đột nhiên bay ra một đoàn hắc khí.
Đúng là tinh hồn Hóa Tinh kỳ của Yêu tu Xích Lý. Hải Yêu Hoàng mặt không chút biểu tình nhấc tay lên, năm ngón tay hơi mở rộng, hắc khí liền “Vèo” một tiếng bị hút vào trong lòng bàn tay, tinh hồn Xích Lý không cách nào nhúc nhích được. Giờ phút này, Hải Yêu Hoàng quét mắt qua hắc khí trong tay đang liều mạng dốc sức giãy giụa, trong mắt lộ ra một tia kỳ quái, sau một lúc, mới thản nhiên nói:
“Ngươi nói không sai, nàng chính xác tên là Kim Linh, nhưng nàng không phải là người bổn tọa yêu, mà là thân tỷ của bổn tọa. Ta sở dĩ có thể là người duy nhất đạt tới Chân Đan cảnh ở khu vực Thương Hải này, chính là nhờ Yêu Hạch mà nàng lưu lại, khiến ta có thể đột phá bình cảnh, tiến vào cảnh giới Chân Đan. Nếu ngươi phạm vào sự tình khác, bổn tọa có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại có chủ ý này, vậy đừng trách bổn tọa lòng dạ độc ác.”
Tiếng nói vừa dứt, năm ngón tay của Hải Yêu Hoàng nắm chặt lại, lập tức một đoàn lam mang chói mắt trong lòng bàn tay bộc phát ra. Tiếng nữ tử kêu lên thảm thiết, hắc khí ở trong lam mang liền hóa thành một làn khói xanh rồi tiêu tán. Một Yêu tu Hóa Tinh kỳ cứ như vậy đã rơi vào kết cục thần hồn câu diệt. Hải Yêu Hoàng làm xong hết thảy, khẽ thở dài một hơi, lúc này mới quay người nhìn về phía Già Lam.
Lúc nãy, Già Lam thừa dịp Xích Lý cùng thanh niên mặc áo bào trắng nói chuyện với nhau đã lặng lẽ không một tiếng động định lén lui đến cửa vào hầm băng. Khi thấy Hải Yêu Hoàng nhìn mình, sắc mặt nàng đại biến, đành liều lĩnh nhanh chóng bắt pháp quyết, lập tức mấy đạo tia sáng chói mắt từ trên người bắn ra, trong khoảnh khắc thân ảnh thướt tha của nàng liền rung lên như gợn sóng, huyễn hóa ra hơn mười người, cũng đồng thời bay nhanh về phía thông đạo. Già Lam dưới tình thế cấp bách bất ngờ sử dụng Mộng Yểm Đại Pháp, lại không tiếc Pháp lực thi triển tới cực hạn, toàn lực chạy trốn.
Sau một khắc, thân hình Hải Yêu Hoàng khẽ động, cả người nhẹ nhàng xuyên qua trùng trùng rung động, đại thủ phát ra lam mang quét tới mấy đạo hư ảnh có khí tức cùng bản thể giống nhau như đúc, trong khoảnh khắc tán loạn mà tan vỡ, rồi bắt lấy cánh tay của chân thân Già Lam. Sau đó thanh niên mặc áo bào trắng, một tay mang theo nàng, thân hình lóe lên, giống như quỷ mị trở về vị trí ban đầu của y.
“Lam tiền bối, vãn bối trước đó cái gì cũng không biết, mà cũng chưa làm gì cả, hết thảy đều là Xích Lý ép ta làm.” Thân thể mềm mại của Già Lam hoàn toàn bị một lực vô hình trói chặt, trong tâm rất sợ hãi bèn nhanh chóng nói ra.