Dịch giả: nila32
Trong lúc một tay bấm niệm pháp quyết, thần thức của Liễu Minh dần dần khuếch tán ra xung quanh, trong nháy mắt toàn bộ thôn xóm đã nằm trong tầm quan sát của hắn.
Sau một lát, vừa thu hồi lực lượng thần thức, Liễu Minh vừa không kìm được mà thở dài khe khẽ.
Trải qua một phen dò xét, hắn có thể chắc chắn đây là nơi trước kia con cháu của tu sĩ họ Diệp trú ngụ, linh bài tổ tiên Diệp gia vẫn được cung phụng ở nhà thờ tổ tại mảnh đất trung tâm của thôn xóm.
Dưới mặt đất nhà thờ tổ, người nào tinh ý có thể nhận thấy từng hồi chấn động pháp lực bí ẩn truyền ra rất giống với cấm chế phong ấn bên trong trận pháp tại Thanh Cương Sơn nhằm bảo vệ toàn bộ thôn khỏi sự tập kích của quỷ vật.
Dưới sự tra xét của thần thức, Liễu Minh nhận ra toàn bộ thôn xóm có hơn một trăm người, vậy mà phần lớn đều là người thường không có chút pháp lực nào, duy nhất một người phát ra dao động pháp lực cũng chỉ là một lão già Linh Đồ hậu kỳ mà thôi.
Dù gì cũng là gia tộc của tu sĩ Chân Đan cảnh vậy mà lại suy sút đến mức độ này. Nghĩ đến đó Liễu Minh không khỏi cảm thán trong lòng.
Nếu tu sĩ họ Diệp kia không để lại hậu nhân duy trì thủ hộ Thanh Cương Sơn mà mang theo tộc nhân của hắn đến một địa phương nào đó có nguyên khí Thiên Địa nồng đậm, rất có thể hiện tại Diệp gia đã phát triển thành một gia tộc tu sĩ.
Nghĩ tới đây, Liễu Minh không khỏi cảm thấy có chút khâm phục đối với hành động của vị tu sĩ họ Diệp kia.
Sau đó, hắn tìm đến một sơn động ở ngọn núi lân cận, khoanh chân ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi bình minh.
Mấy canh giờ chậm rãi trôi qua, đêm khuya thình lình kéo đến, vầng trăng tròn sáng tỏ xua mây hiển hiện trên không trung, soi rọi toàn bộ thung lũng Diệp gia bên dưới.
Cùng lúc đó, quỷ vụ bên ngoài Thanh Cương Sơn bỗng nhiên cuộn trào kịch liệt, đợt này nối tiếp đợt khác, giống như sóng biển rào rạt kéo đến ngọn núi chính của Thanh Cương Sơn.
Ầm ầm!
Toàn bộ ngọn núi chính của Thanh Cương Sơn cũng bắt đầu lắc lư.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Liễu Minh bị cơn chấn động làm bất ngộ. Một luồng khí đen nhanh như chớp phóng ra từ trong sơn động, sau đó bay nhanh về phía ngọn chủ phong của Thanh Cương Sơn.
Thôn dân Diệp gia dường như cũng cảm nhận được từng đợt chấn động từ xa dồn dập truyền đến, đều hốt hoảng từ trong nhà chạy ra. Mặt đất dưới chân rõ ràng truyền đến cảm giác rung lắc, giống như một cơn địa chấn vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có vẻ lại là từ Thanh Sát Khấu bên kia truyền đến!”
“Mọi người không cần hoảng sợ! Thung lũng Diệp gia vẫn là nơi an toàn nhất vào lúc này!” Đang lúc trong lòng mọi người trong thôn đều có chút thấp thỏm không yên, trong đám người đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm. Trong thoáng chốc, mọi người không ai bảo ai đều yên tĩnh trở lại.
Chỉ thấy một lão già đạo mạo mặc áo vải thô đi ra từ trong đám người, trong tay đang dìu lấy một bé trai sáu bảy tuổi.
Người này tuổi ngoài bảy mươi, tinh thần quắc thước, trên người tản ra chấn động pháp lực nhàn nhạt, đúng là tu luyện giả duy nhất trong thôn mà Liễu Minh phát hiện lúc trước.
Mà bé trai bên cạnh hắn trông vô cùng đáng yêu, y phục toàn thân bằng vải thô chắp đầy mảnh vá, trong ánh mắt như nước long lanh của nó mơ hồ có ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt lưu chuyển, đôi đồng tử màu lục bích hiếu kỳ nhìn ngó khắp nơi, giống như không hề nghe thấy những chuyện mà người lớn đang thảo luân.
“Đại trưởng lão, gần đây dị tượng xuất hiện càng lúc càng thường xuyên, xin người cân nhắc về đề nghị dời tộc!”
“Việc này ta đã có tính toán, sáng sớm ngày mai, ta sẽ từng bước an bài để mọi người di chuyển.” Lão già giờ phút này đang ngửa đầu nhìn về phía Thanh Cương Sơn đằng xa, lông mày cau lại, âm thanh như nước tràn đầy uy nghiêm nhưng lại mơ hồ không kìm được mà lộ ra vẻ mệt mỏi tích tụ theo năm tháng.
…
Phụ cận ngọn núi chính của Thanh Cương Sơn, một đạo ánh sáng màu đen lóe lên, hiện ra thân ảnh của Liễu Minh với vẻ mặt nghiêm trọng.
Theo sau hắn còn có một bé trai mặc áo màu xanh, đúng là Phi Nhi.
Quỷ vụ xung quanh ngọn núi càng lúc càng lợi hại, bỗng nhiên một tiếng sét nổ vang truyền đến. Từ ngọn núi chính của Thanh Cương Sơn, một cột sáng màu đỏ cực lớn đột ngột phun ra, bay thẳng lên bầu trời đêm đen kịt.
Một cỗ kình phong mãnh liệt thình lình ập đến, Liễu Minh đang ở giữa không trung bị sóng khí này bất ngờ đẩy văng về sau mấy trượng mới lần nữa đứng vững thân hình.
Ngọn núi chính của Thanh Cương Sơn chấn động không ngừng, không ít đất đá lớn nhỏ bắt đầu rơi xuống, trong quỷ vụ truyền ra từng tiếng gào thét hưng phấn, giống như lệ quỷ từ địa ngục sắp phá tan phong tỏa, tiến ra thế giới loài người.
Sau một thoáng kinh ngạc ban đầu, Liễu Minh đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Lần kịch biến này, hiển nhiên là quỷ vật bị phong ấn nơi này chuẩn bị thừa dịp nửa đêm, cũng là thời điểm âm khí nồng nặc nhất, bắt đầu xung kích phong ấn.
Ngay tại lúc này, từng đạo ánh sáng màu đỏ cực lớn liên tiếp phát ra từ nhiều vị trí trên rặng núi Thanh Cương.
Tổng cộng có tám cột sáng màu đỏ. Trong phút chốc cả rặng núi đã bị hào quang màu đỏ bao phủ vào trong.
Giết giết giết!
Một cỗ ý niệm bạo ngược hung ác trào lên từ phía dưới ánh sáng màu đỏ đang kịch liệt chấn động.
Sắc mặt Liễu Minh khẽ biến thành trắng bệch, cỗ ý thức bạo ngược kia không ngờ cũng truyền vào trong ý nghĩ của hắn.
Trong chốc lát, trong đầu của hắn thình lình hiện ra quang cảnh núi đao mưa tiễn, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, chiến trường khí thế hào hùng, quang cảnh chém giết thảm thiết!
“Hừ!”
Liễu Minh một tay bấm niệm pháp quyết, khẽ điểm vào giữa hai hàng lông mày, lập tức một cỗ cảm giác mát lạnh từ trong thần thức hải bay vọt ra, trong nháy mắt chảy khắp kinh mạch toàn thân sau đó nhanh chóng làm dịu đi suy nghĩ của hắn.
Lúc này mặc cho ánh sáng màu đỏ bao phủ, không có bất kỳ ảo giác dị tượng gì xuất hiện thêm.
“Quả nhiên, quỷ vật nơi đây đều là oan hồn binh lính trên chiến trường biến thành. Xem ra phong ấn kia không thể duy trì được bao lâu. Bởi vậy Phi Nhi mới có thể cảm ứng dị thường nơi đây một cách dễ dàng như vậy.” Liễu Minh thì thào lẩm bẩm, đồng thời quanh thân nổi lên từng vòng sóng gợn đen nhàn nhạt, hai mắt bắn ra hai đạo ánh sáng âm u cẩn thận xem xét tình huống phía trước.
Dưới sự điều khiển của pháp quyết, ánh mắt Liễu Minh lập tức xâm nhập vào sâu trong ánh sáng màu đỏ, xuyên qua tầng tầng quỷ vụ. Chỉ thấy ở dưới mặt đất của ngọn núi, có bảy cây cột đá toàn thân màu đỏ vây quanh một cột đá màu lục khổng lồ ở giữa. Bên dưới cột đá màu lục kia không ngờ còn có một bóng đen kì dị đang bị trấn áp.
Nhưng trải qua năm tháng đằng đẵng, cột đá này ít nhiều đã có chút xiêu vẹo, hơn nữa ở mặt ngoài cột đá màu lục không ngờ đã xuất hiện một vết nứt thật lớn, đem cột đá chia làm hai nửa.
Bóng đen ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng phẫn hận, khiến cho cột đá lần nữa kịch liệt rung lắc, vết nứt chính giữa theo đó lại càng sâu thêm vài phần, đã gần muốn sụp đổ.
Liễu Minh sau khi nhìn thấy tất thảy, liền tranh thủ thu lại U Minh Tầm Hồn Thuật, đồng thời nhanh chóng vận dụng Long Hổ Minh Ngục Công đến cực hạn. Ánh sáng đen trên người không ngừng phát ra chói mắt, giống như một cây đuốc hung mãnh màu đen đang hừng hực thiêu đót.
Hắn vừa mới hoàn thành thi triển pháp quyết, bóng đen bị phong ấn bên dưới lại lần nữa điên cuồng gào thét, “Rắc”, cột đá màu lục trấn áp kia rốt cuộc không thể tiếp tục chịu nổi xung kích, nhanh chóng vỡ vụn thành từng mảnh.
Bảy cột đá màu đỏ xung quanh theo đó cũng lần lượt sụp đổ tan tành.
Ầm ầm!
Toàn bộ ngọn núi chính của Thanh Cương Sơn thình lình đứt gãy từ giữa sườn núi, thân núi cực lớn chậm rãi đổ xuống, đại địa cũng chịu một hồi điên cuồng run rẩy rồi mới chậm rãi trở lại bình thường.
Một cột sáng đen kịt khổng lồ to chừng mấy trượng xộc thẳng lên trời.
“Ha ha ha, một ngàn năm! Ta đã chờ đợi trọn một ngàn năm! Bổn tướng quân rốt cục lại có thể thấy ánh mặt trời rồi! Giết giết giết!” Trong hắc khí truyền ra một giọng nói chát chúa giống như tiếng kim loại không ngừng ma sát.
Cột sáng màu đen chậm rãi tiêu, lộ ra một vật thể to lớn được bao bọc trong khí đen mịt mù.
Không ngờ lại là một cái đầu cực lớn màu xanh thẫm!
Trên đầu lâu kia còn đeo một chiếc mũ bảo hộ loang lổ vết gỉ, tua vãi đỏ thẫm vắt vẻo phía sau, làn da xanh xao trên khuôn mặt tuy đã hằn sâu vết tích của năm tháng nhưng từ khí khái hào hùng toát ra từ giữa hai hàng lông mày có thể thấy được năm đó tên này hẳn là một viên mãnh tướng tung hoành ngang dọc.
Lúc này, đôi mắt hung dữ tràn ngập tia máu của Tướng quân kia đang cẩn thận quan sát Liễu Minh cùng Phi Lâu đằng xa.
“Không ngờ yêu vật bị trấn áp lại là một đầu ma sọ, khó trách Phi Nhi trước đây lại có biểu hiện bồn chồn như thế, hóa ra là do cảm thấy khí tức của đồng tộc!” Liễu Minh thấy vậy không khỏi lộ ra vẻ giật mình.
Ma đầu này hẳn được sinh ra từ trong uế khí, cũng không giống với quỷ vật thuần túy. Những ma vật sinh ra từ trong âm khí như thế này về một mặt nào đó rất giống với quỷ vật chân chính, hơn nữa phần lớn bọn chúng đều vô cùng hung hãn và tàn bạo.
Phi Nhi nhìn thấy đầu lâu Tướng quân lơ lửng giữa không trung, khóe miệng run run phát ra tiếng rống trầm thấp.
Cùng lúc đó, một âm thanh giống như quỷ khóc sói tru cũng lập tức truyền ra từ trong quỷ vụ. Liền đó, một cỗ khí đen nồng đậm bay vọt ra từ địa phương bị phong ấn, vô số âm hồn quỷ quái cũng không ngừng từ đó tuôn ra.
“Rống rống…” Những quỷ vật này không ngừng phát ra tiếng gầm rú hưng phấn.
Liễu Minh nhướng mày, những quỷ vật này hẳn là cũng bị phong ấn ở đây giống như ma đầu kia. Những quỷ vật này không giống với Hủ Giác Hầu mà hắn đụng phải khi trước, cả đám mặc dù không có thân thể thực sự nhưng sát khí mà chúng phát ra lại rất nặng.
Càng về sau, những đội âm hồn binh sĩ mặc giáp binh xuất hiện càng nhiều. Phần lớn bọn chúng trong tay đều mang đao kiếm hoặc thương dài. Âm phong lượn lờ, sát khí ngập trời, phần lớn đều có thực lực gần với Ngưng Dịch kỳ.
“Tu sĩ nhân loại!”
“Tên tặc tử nhà người phải chăng là đồng bọn của tên mũi trâu họ Diệp kia? Tên họ Diệp giờ đang ở đâu? Mối thù phong ấn ngàn năm khiến Bổn tướng quân sống không bằng chết, hôm nay nhất định ta phải đem hắn xẻ thịt phân thây, làm gương cho kẻ khác!”
“Xem ra các hạ bị phong ấn quá lâu, đầu óc đã không còn giữ được sự minh mẫn! Diệp tiền bối sớm đã tọa hóa, nhưng nếu như các hạ đã muốn gặp hắn, tại hạ có thể thuận tay tiễn ngươi một đoạn đường!” Liễu Minh nhíu hai mắt lại sau đó nhàn nhạt nói ra.
“Ngươi nói cái gì…” Đầu lâu khổng lồ kia nghe vậy lập tức giận quá mà rống lên.
“Phi Nhi, ta giao những âm hồn phía sau cho ngươi, nhớ không được để tên nào trốn thoát. Về phần ma đầu này, cứ để ta xử lý.” Liễu Minh căn bản không thèm để ý đế biểu hiện của tên Tướng quân xui xẻo kia, không nhanh không chậm phân phó công việc cho Phi Nhi bên cạnh.
Phi Nhi liên tục gật đầu, hai tay nắm chặt vòng hạt trên cổ. Chỉ thấy thân thể Phi Nhi sau khi xoay tít một vòng liền biến thành chín bé trai giống nhau như đúc, dũng mãnh xông thẳng về đám âm hồn đang chen chúc hai bên.
Chín thân ảnh Phi Nhi bay thẳng lên trời, dồn dập phóng ra vô số sợi tóc màu xanh giống như gió táp mưa sa phủ xuống mấy trăm âm hồn quỷ vật bên dưới.
Những âm hồn kia tuy có sát khí mạnh mẽ nhưng bị nhốt nhiều năm như vậy, chỉ có một chút thần thông sinh ra từ bản năng, tu vi cũng căn bản thua xa Phi Nhi. Nhưng bọn chúng dù sao cũng từng là binh sĩ dũng mãnh thiện chiến, cả đám đều mang tinh thần hung hãn không sợ chết, đao kiếm trong tay không ngừng vung vẩy, nghênh đón kẻ địch đang xông đến.
Trong lúc nhất thời, tiếng chém giết không ngừng nổi lên bốn phía.