Dịch giả: Khoivt
Tại cửa vào sơn cốc, đám yêu thú hình sói đang phun ra vô số hỏa cầu màu đen, phô thiên cái địa nhao nhao phi vào tường thành, bộc phát từng đợt tiếng nổ vang kịch liệt.
Những tường thành cực lớn này đều có tử quang bảo vệ bên ngoài, tạo thành một màn hào quang màu tím chói mắt, giúp ngăn lại những hỏa cầu màu đen. Tại nơi tiếp xúc, từng đoàn khói lửa màu đen liên tiếp bạo liệt ra, hóa thành vô số chấn động kinh người, làm tường thành rung động lắc lư một hồi.
May mà trên tường thành tên nỏ bắn ra như mưa, lại có tu sĩ Yêu tộc ra sức phản kích bên dưới, những yêu lang này mới chưa vượt qua được tường thành nửa bước.
Cùng lúc đó trong sơn cốc, sau thời gian triệu tập ngắn ngủi, một bộ phận tu sĩ của bộ lạc Lạc Nhật cũng nhao nhao bắt đầu phản kích phi xà màu xanh trên bầu trời.
Trong nhất thời, các loại quang mang pháp thuật đan xen hỗn tạp trong hư không, đồng thời luân phiên bạo tạc, phát ra quang diễm cùng tiếng nổ cực lớn.
“Chẳng lẽ là Thú triều?” Giữa không trung, Liễu Minh không biến sắc, Càn Như Bình thì có chút khẩn trương, nắm chặt cánh tay Liễu Minh.
Đúng lúc này, một đầu phi xà màu xanh cao vài trượng lao xuống đánh về phía thiếu niên bộ lạc Lạc Nhật đang đứng cách Liễu Minh không xa. Phi xà lộ ra những chiếc răng thật dài, như những chiếc chủy thủ trắng sáng.
Tên yêu thú thiếu niên thoạt nhìn chỉ có mười mấy tuổi, lúc này đây tựa hồ bị sợ đến choáng váng, thân thể bất động, đứng nguyên tại nguyên chỗ, không có cả ý định đào tẩu.
Thấy vậy, Liễu Minh nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, cong ngón tay búng ra. “Xùy” một tiếng, một Kiếm Khí màu tím cấp tốc xoay tròn kích xạ bắn ra.
“Rặc rặc”, phi xà màu xanh cực lớn bị chém thành hai đoạn, một chùm huyết vũ màu đỏ tươi rơi xuống chung quanh.
Yêu thú thiếu niên bị vài giọt máu rắn bay trúng mặt, lúc này khó khăn lắm mới lấy lại phản ứng, kinh ngạc liếc nhìn Liễu Minh, rồi kêu lên sợ hãi, chạy tới một chỗ kiến trúc gần đó.
Hai đoạn thân thể của phi xà nện trên mặt đất, vùng vẫy hai cái, rất nhanh liền bất động.
Ngón tay Liễu Minh xuất động liên tục, từng đạo kiếm khí màu tím hình đinh ốc bắn ra, trong chớp mắt liền đem mấy cái phi xà đang quần chiến với Yêu tu bộ lạc Lạc Nhật chém rụng.
Mấy tên tu sĩ Yêu tộc thấy vậy, liếc nhìn cảm kích, sau đó lập tức bay tới chỗ phi xà màu xanh khác.
Ngay lúc này, nương theo luân phiên tiếng nổ mạnh ù ù, mấy bóng người với chấn động pháp lực mạnh mẽ từ một chỗ trong cốc phi ra, từng đạo quang mang chói mắt phát ra trên thân những người này.
Mỗi một đạo quang mang hiện lên, đều thấy một đầu phi xà màu xanh bị đánh chết.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, thu tay lại, đứng qua một bên.
Những người mới đến này đúng là một ít Hóa Tinh Kỳ trong cao tầng của Lạc Nhật bộ tộc, thình lình Hàn Tín cũng ở trong đó.
Trên bầu trời tụ tập hơn ba trăm đầu phi xà, tuy rằng số lượng nhiều hơn so với những người này, nhưng tối đa cũng chỉ tới Ngưng Dịch hậu kỳ, thực lực song phương chênh lệch cách xa, rất nhanh trên trăm đầu phi xà màu xanh liền bị đánh chết, đánh rơi. Cả sơn cốc tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.
Bất ngờ, một bệ đá lớn trong sơn cốc phóng hào quang màu tím lên trời, một tầng bình chướng màu tím cực lớn từ từ mở ra, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ kết hơp lại cực kỳ nhanh chóng, liền bao phủ trọn không gian bên trên sơn cốc.
Dưới tình huống đó, đám phi xà màu xanh còn lại phát ra một hồi âm thanh hoảng sợ hiiihi…i-it…, nhao nhao nối đuôi nhau phi tới khe hở của bình chướng màu tím, rồi bỏ chạy về phía xa.
“Nghiệt súc, chạy đi đâu!” Hàn Tín nổi giận, gầm lên một tiếng, thân hình khẽ động, muốn chạy theo đuổi giết.
“Không nên!” Tộc trưởng Hàn Diệp mặt trầm như nước, miệng hét lớn một tiếng. Hàn Tín lộ ra vẻ không cam lòng, đành ngừng lại.
Đám yêu lang ở cửa vào sơn cốc thấy phi xà trên bầu trời đã lui lại, tức thì cũng nhao nhao đình chỉ tiến công, quay người bỏ chạy khỏi Thiên Liệt Cốc.
Các khu vực hỗn loạn trong bộ lạc Lạc Nhật dần dần ổn định lại, chỉ có một chút người bị thương vẫn còn phát ra tiếng kêu rên.
Tộc trưởng Hàn Diệp quét mắt qua mọi nơi, sắc mặt rất là khó coi.
“La trưởng lão, ngươi mang một đội ra ngoài cốc khẩu cảnh giới, ngừa những Yêu thú kia lại đến xâm phạm.” Hàn Diệp phân phó tới một nam tử Yêu tộc trung niên trầm ổn đang đứng sau lưng mình.
Nam tử trung niên liền đáp ứng, rất nhanh mang theo một số người bay đi.
“Liệt Trưởng lão, ngươi dẫn người đi hỗ trợ trị liệu cho những người bị thương kia.” Tộc trưởng mặt đỏ phân phó với một trung niên áo xám khác.
“Tín nhi, tìm người chịu trách nhiệm cảnh giới của bộ lạc đem lại cho ta, ta muốn hảo hảo hỏi hắn một chút. Sự tình đến cùng là thế nào, mà khiến cho Yêu thú dễ dàng tiến công vào bộ lạc!” Tộc trưởng Hàn Diệp đùng đùng nổi giận nói.
Hàn Tín quay người ly khai, bay về phía cửa vào sơn cốc.
Những người khác thấy tộc trưởng thật sự nổi giận, nguyên một đám câm như hến, im lặng không dám nói gì.
“Tốt rồi, mọi người tự về vị trí.”
Hàn Diệp thu liễm nộ khí, xoay chuyển ánh mắt, nhìn hai người Liễu Minh đang đứng cách đó không xa, thần sắc hơi động, phân phó tới những người còn lại.
Những người khác thở ra nhẹ nhõm, từng người tản ra về vị trí của mình.
Thân hình Hàn Diệp khẽ động, bay tới phía trước hai người Liễu Minh.
“Nhị vị đạo hữu, bộ lạc bị Yêu thú tập kích, thật đáng chê cười. Lần này còn phải đa tạ Liễu đạo hữu đã hỗ trợ đánh chết mấy đầu Yêu thú.” Ánh mắt tộc trưởng Hàn Diệp nhìn về phía thi thể phi xà chung quanh, chắp tay nói ra.
“Tộc trưởng đã quá lời, bất quá chỉ là tiện tay mà thôi.” Liễu Minh bình tĩnh trả lời.
Lúc này đây, những người trốn trong các phòng ốc cũng đều đi ra, rất nhiều người vừa mới nhìn thấy Liễu Minh xuất thủ cứu một thiếu niên của bộ lạc, nên ánh mặt họ nhìn về phía hai người Liễu Minh cũng tăng thêm nhiều thiện cảm.
“Những Yêu thú đột kích như vừa rồi là Thú triều sao?” Liễu Minh hỏi.
“Đương nhiên không phải, đây chẳng qua là những đám yêu thú nhỏ tiến đến trước Thú triều. Đáng tiếc, việc mở ra đồ đằng phòng hộ của bộ lạc chúng ta hơi phiền toái, không thể kịp thời triển khai phòng ngự, làm những đám Yêu thú nhỏ này tiến vào trong bộ lạc đánh lén, thật sự là hổ thẹn.” Hàn Diệp có chút ngượng ngập nói.
“Đồ đằng?” Nghe vậy, ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhìn về phía đài cao trong bộ lạc.
“Liễu đạo hữu đến từ Trung Thiên Đại Lục, khả năng không biết tới đồ đằng. Trước kia, lão phu nghe nói qua, trong nhân tộc có một loại trận pháp, có lẽ cùng đồ đằng bí thuật của Man Hoang đại lục không khác biệt nhiều.” Tộc trưởng Hàn Diệp khẽ giật mình, lập tức nói ra.
Nghe vậy, trong nội tâm Liễu Minh nổi lên một hồi kinh ngạc.
Hắn tự nhiên đối với đồ đằng cũng không xa lạ gì, chẳng qua không biết “Đồ đằng” trong miệng đối phương có phải ‘Đồ đằng’ mà hắn từng biết hay không mà thôi.
“Không biết Hàn tộc trưởng có thể đưa chúng ta đi thăm thoáng một chút bộ phận phòng hộ đồ đằng?” Càn Như Bình đứng ở một bên, chớp chớp đôi mắt, nói.
Hàn Diệp nghe vậy sững sờ, trên mặt lộ ra do dự.
Tại Man Hoang đại lục, trong tộc đàn, đặc biệt là tộc quần nhỏ như Lạc Nhật, phòng hộ đồ đằng đều là truyền thừa thập phần trọng yếu, có thể nói là trọng yếu nhất trong tộc, nó liên quan đến tồn vong của cả bộ tộc. Bình thường, chính tộc nhân cũng không được phép tiếp cận, huống chi là người ngoại tộc.
“Tộc trưởng đừng nên trách, Như Bình tại Trung Thiên Đại Lục là một trận pháp sư, cho nên đối với những vật tương quan đều cảm thấy hứng thú, nếu như bất tiện, có thể coi như chúng ta chưa đề nghị gì.” Liễu Minh thấy vậy, mở miệng cười nói.
“Càn đạo hữu là Trận Pháp Sư? Vậy thì thật là thất kính, thất kính. Tại Man Hoang đại lục, Đồ Đằng Sư cũng hiếm cực kỳ. Nếu như Càn đạo hữu đã có hứng thú, vậy thì cùng đi xem.” Hàn Diệp nghe Liễu Minh nói, vốn là sững sờ, sau ánh mắt sáng rực nhìn sang Càn Như Bình, đại hỉ nói.
Nói xong, như không thể chờ đợi thêm, Hàn Diệp có chút vội vã mời hai người bay tới đài cao trong bộ lạc.
Thái độ Tộc trưởng Hàn Diệp khiến Liễu Minh có chút kinh ngạc, chợt cười cười mang theo Càn Như Bình bay đi.
Rất nhanh, ba người đã tới phụ cận đài cao, dưới đài cao là một tòa kiến trúc Cổ Bảo trên đá xanh.
Cửa lớn của Cổ Bảo đóng chặt, phía trên có một cái phù điêu giống như Hổ phí Hổ thú, mơ hồ có vầng ánh sáng lưu động.
Hàn Diệp đi tới của vào Cổ Bảo, lật tay lấy ra một đồ vật lớn chừng quả đấm, thoạt nhìn tựa hồ là một đồ vật giống như lệnh bài.
Tấm lệnh bài này toàn thân hiện ra màu lục, vẻ ngoài giống một cái đầu thú, tại khóe miệng nổi lên hai cây răng nanh trắng như tuyết, cái trán nhô cao, còn có hai điểm sáng đỏ hãm sâu trong hốc mắt.
Liễu Minh liếc nhìn lướt qua lệnh bài rồi nhanh chóng chuyển hướng nhìn.
Hàn Diệp tụng niệm một câu chú ngữ cổ quái, bên trên lệnh bài bắn ra lục quang, đánh vào phù điêu hình thú vật trên cửa.
Hai mắt của phù điêu lóe lên quang mang, lập tức một hồi ù ù rung động, đại môn từ từ mở ra.
“Mời hai vị a.” Hàn Diệp làm động tác mời, rồi dẫn đầu đi vào.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, rồi thong dong dẫn theo Càn Như Bình đi phía sau.
Vừa tiến vào cửa, ánh sáng trước mắt có chút ảm đạm, bất quá hắn rất nhanh liền thích ứng, đã đem hết thảy bên trong thu vào trong mắt.
Bên trong là một đại điện rộng lớn dị thường, chừng gần mẫu, đỉnh là hình vòm, cao một hai chục trượng.
Trong điện, ngoại trừ một tòa kiến trúc tế đàn thì không có vật nào nữa, thoạt nhìn có chút trống trải.
Trên tế đàn, có năm cây cột màu tím dựng đứng, phía trên vẽ đầy phù văn kỳ quái, tản mát ra từng đợt Tử Quang.
Quang mang do năm cây cột tản ra được kết nối cùng một chỗ, tạo thành một quang trụ màu tím vừa thô vừa to, bay thẳng lên mái vòm Cổ Bảo.
Lúc này đây, trên tế đàn có một lão giả Yêu Tộc áo đen, tóc hoa râm đang đứng, trong tay bưng lấy một cái cốt bàn màu xám trắng, lớn hơn một xích, lẩm bẩm nói gì đó với năm cây cột.
Lão giả cực kỳ chăm chú, không biết đám người Liễu Minh đang tiến đến.
“Quả nhiên là Đồ Đằng Chi Trụ?” Ánh mắt Liễu Minh đảo qua lão giả, rồi rơi vào năm cây cột, trong miệng lẩm bẩm nói.
“A, Liễu đạo hữu cũng có nghiên cứu đối với đồ đằng bí thuật, vậy mà biết rõ Đồ Đằng Chi Trụ?” Hàn Diệp có chút kinh ngạc nói.
“Tại khu vực Nam Man của Trung Thiên Đại Lục cũng có không ít Yêu tộc tu sĩ, trước kia ta đã từng đi qua và được chứng kiến một ít đồ đằng bí thuật.” Liễu Minh chậm rãi giải thích.
“Thì ra là thế.” Hàn Diệp nghe vậy nhẹ gật đầu.
Từ lúc bắt đầu tiến vào đại điện, ánh mắt Càn Như Bình liền một mực dừng trên năm cây cột của tế đàn, đôi mắt đẹp tỏa hào quang sáng lạng.
Âm thanh nói chuyện rút cuộc đã đánh thức lão giả áo đen, lão liền quay người, nhìn lại.
Chứng kiến hai khuôn mặt xa lạ của Liễu Minh cùng Càn Như Bình, lão giả lộ ra một tia kinh sợ, bất quá khi thấy Hàn Diệp cũng đứng ở đây, vẻ kinh giận mới hơi có chút thu liễm.
“Tộc trưởng.” Lão giả áo đen nhẹ gật đầu đối với Hàn Diệp, xem như chào hỏi.