Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Khổng Tường gia cậy tài tranh chỗ ở
Áo vàng nhân gặp càn rỡ chẳng xuôi
Cậy mạnh, cậy đông hung lực đè người
Nào ai biết khó chơi, ăn quả đắng
(trancongminh1950)
Thời gian bảy tám ngày mau chóng trôi qua.
Một ngày nọ, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi trong mật thất thì chợt nghe bên ngoài truyền tới những âm thanh ầm ĩ. Thấy vậy, trong lòng hắn khẽ động, sau khi thả thần thức quét qua, sắc mặt liền hơi đổi. Tiếp đó, hắn lập tức đứng dậy, hóa thành một đạo ánh sáng đen bay ra, sau khi chớp động mấy cái liền xuất hiện ở lối vào của Thúy Trúc cư.
Bên ngoài, vốn là một vùng yên tĩnh thì giờ phút này lại có khá đông người đang xôn xao nói chuyện. Trong đó có một nam tử trung niên hoa phục là người hắn có quen biết, y chính là gã chưởng quầy họ Ngôn của khách sạn này. Hiện giờ vẻ mặt y đang sầu khổ nói gì đó với mười tên Ma Nhân áo bào xám gần đó.
“Ta nói chưởng quầy này, sao ngươi không hiểu chút nào thế nhỉ? Ta đã nói công tử nhà chúng ta cảm thấy ở đây hoàn cảnh không tệ, quyết định bao toàn bộ nơi này, giá tiền thế nào đều dễ nói cả.” Trong đó một đại hán áo bào xám cao lớn vạm vỡ nói.
“Không phải là tại hạ không muốn mà thực sự là toàn bộ sáu gian viện này đều đã có người thuê rồi, trong đó còn có những khách đã tới từ một năm trước, tại hạ thật sự là đắc tội không nổi.” Mặc dù Ngôn chưởng quầy vẫn có chút sợ hãi đám người này, nhưng có vẻ cũng không dám đắc tội những khách nhân đã trọ từ trước, vậy nên y vô cùng khó xử.
“Vậy ý của chưởng quầy là ngươi không đắc tội nổi với bọn họ nhưng lại có thể đắc tội với bổn công tử sao?” Một thanh niên hơi mập với gương mặt tròn đứng cạnh đại hán áo xám hừ lạnh một tiếng nói.
“Công tử không nên hiểu lầm! Tại hạ đương nhiên không có ý này, chỉ là…” Sau khi Ngôn chưởng quầy nghe lời của thanh niên mập, sợ tới mức khẽ run rẩy, nơi trán tiết ra mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Thanh âm nói chuyện của tên Ma Nhân áo xám không nhỏ nên đã kinh động tới những người khác trong viện. Không lâu sau, trên bãi đất trống nơi lối vào Thúy Trúc cư đã có thêm bảy tám người nữa, chính là những người tới thuê viện.
Liễu Minh là người đầu tiên tới, mới nghe mấy câu đã hiểu rõ ý định của đối phương, lông mày liền nhăn lại. Nhìn cách ăn mặc của đám Ma Nhân áo xám thì dường như là đến từ cùng một thế lực của gia tộc nào đó, nhưng nhìn lại không có chỗ nào đặc biệt cả, hơn nữa bọn họ còn cải trang rất kỹ càng. Có điều tuy rằng đã cố gắng thu liễm khí tức, nhưng bằng vào thần thức khổng lồ của Liễu Minh thì hắn vẫn mau chóng phát hiện ra ngoài thanh niên hơi mập và đại hán áo xám thì trong nhóm người này còn có ba tu sĩ Thiên Tượng, còn lại đều là Ma Nhân cấp Hóa Tinh hay Chân Đan mà thôi. Thế nhưng khi thần thức của hắn đảo qua một lão giả không lông mày đứng sau cùng thì trong lòng chợt rùng mình, bởi hắn không cách nào cảm ứng được một chút ma khí nào trên người lão, giống như chỉ là một phàm nhân vậy. Nghĩ tới đây, Liễu Minh liền hiểu rõ tình huống này chỉ có một khả năng, đó chính là người này chính là một đại năng Thông Huyền!
“Nếu ta không đoán sai, khí tức của đám người này chính là người của gia tộc Khổng Tường.” Lúc này, giọng nói của Ma Thiên chợt vang lên bên tai Liễu Minh.
“Một trong Tứ đại gia tộc, gia tộc Khổng Tường?” Lông mày Liễu Minh nhíu lại, trả lời thông qua tâm thần.
“Không sai.” Ma Thiên trả lời một câu rồi im lặng không nói gì nữa.
Nghe tới đây, trong lòng Liễu Minh liền thấy nao nao. Tuy thảnh Quảng Hàn này là do quân của Trung ương Hoàng Triều quản lý, lại có lệnh cấm tranh đấu trong thành, nhưng nếu đối phương là một trong Tứ đại gia tộc vậy thì sẽ khác. Huống hồ nếu tranh chấp mà để người khác chú ý thì cũng không hay lắm. Cùng lúc đó, ánh mắt đại hán áo xám cũng đảo qua đám người Liễu Minh, sau khi nhếch miệng một cái thì tay đẩy Ngôn chưởng quầy ra, tiến lên mấy bước, cao giọng nói:
“Không có ý tứ, quấy rầy chư vị đạo hữu thanh tu rồi! Công tử nhà chúng ta ngao du tới đây, thấy thích Thúy Trúc cư này nên muốn ở lại một thời gian. Có điều công tử nhà chúng ta thích yên tĩnh, không muốn có người quấy rầy nên đành phiền chư vị chuyển chỗ ở vậy. Đương nhiên tiền chư vị đã trả thuê, chúng ta đồng ý đền gấp ba, không biết ý chư vị thế nào?”
Nghe lời y vừa nói, sắc mặt Ngôn chưởng quầy liền thả lỏng hơn, mà đám người Liễu Minh thì mỗi người một vẻ khác nhau.
Những kẻ có thể thuê nơi này đương nhiên sẽ không thèm để ý tới cái gọi là đền bù tổn thất, nhưng bọn họ lại không thể không để ý tới cái giá khi đắc tội với đối phương. Trong lòng đã có quyết định, nhưng họ Liễu cũng không vội vàng lên tiếng mà chỉ thờ ơ đứng một bên. Đúng lúc này, chợt một âm thanh lười biếng vang lên, ngữ khí có chút bất thiện:
“Tại hạ cũng rất thích nơi này, cũng không có ý định nhường lại. Vậy nếu các hạ không có chuyện gì khác thì xin mời rời đi, ta muốn về nghỉ ngơi.”
Người vừa nói là một nam tử trung niên mặc áo bào vàng, mày kiếm mắt sáng, nhìn có chút tuấn dật đứng cách Liễu Minh không xa.
Nghe vậy, mọi người liền “Bá” một tiếng, ánh mắt liền nhìn về hướng nam tử trung niên kia. Thanh niên hơi mập nghe lời này thì sắc mặt trầm xuống, đại hán áo xám cũng tái mặt, chỉ có lão giả không lông mày đứng đằng xa thì dường như không nghe thấy gì cả, vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Hắc hắc, dựa vào cái gì? Ngươi không cho cũng được, vậy hãy để chúng ta xem thực lực của ngươi. Bằng không thì hãy cút ra chỗ khác đi!” Một tên Ma Nhân Thiên Tượng cao gầy đưa mắt nhìn đại hán áo xám rồi nhe răng cười nói.
Trong lúc nói chuyện, thân hình đại hán áo xám liền khẽ động, rồi biến mất, một khắc sau đã xuất hiện bên cạnh nam tử trung niên áo vàng, tay giơ lên, tung một trảo ra, một ma trảo huyết hồng khổng lồ liền hiện ra, nhanh như chớp ấn mạnh xuống ngực đối phương, xem ra muốn chọc thủng người y. Đồng thời cũng đúng lúc này, nơi một bên khác của nam tử trung niên áo vàng lại chấn động, thân ảnh Ma Nhân cao gầy hiện ra. Vừa xuất hiện, hào quang huyết sắc trên người y đã sáng rực lên rồi dần dần ngưng tụ thành vô số gai xương dài hơn một thước. Ngay sau đó, đám gai xương đã hóa thành một màn mưa tên, trong tiếng xé gió thê lương, chúng như phô thiên cái địa bắn về hướng nam tử áo vàng.
Dường như hai người muốn dùng thủ đoạn lôi đình đánh chết đối thủ.
Tuy rằng nam tử trung niên áo vàng có tu vi ngang với hai người, đều là Thiên Tượng Hậu Kỳ, nhưng dù sao cũng là lấy một địch hai, nên hai người họ liền nở một nụ cười đắc ý.
Nhưng chỉ một khắc sau, thần sắc trên mặt hai người liền cứng lại.
Ngay khi ma trảo sắp chạm tới thân đối phương thì y liền thấy trong mắt nam tử áo vàng chợt lóe sáng, thân thể bỗng hóa thành một màn sáng đen. Tiếp đó một đạo ánh sáng đen bắn ra, hóa thành một ma ảnh cao lớn đen thui, đồng thời ma ảnh cũng tung ra một trảo, tóm lấy huyết sắc ma trảo kia. Đúng lúc đó, bên ngoài người nam tử trung niên áo vàng chợt hiện ra những lân phiến màu đen lớn cỡ đồng tiền, trên trán lại có một cái sừng đen thui cong cong.
Đinh đinh đinh!
Bên kia, đám gai xương của Ma Nhân cao gầy chạm phải thân thể nam tử áo vang liền vỡ vụn ra, không cách nào phá được phòng ngự của lớp lân phiến. Đại hán áo xám và Ma Nhân cao gầy chợt chấn động, bởi bí thuật bọn họ thi triển ra có uy lực cực kỳ to lớn, thế nên trong lòng bọn họ đều hiểu rằng dù là Ma Nhân Thiên Tượng Đại viên mãn cũng không có khả năng ngăn cản công kích của hai người một cách dễ dàng như vậy.
Đằng xa, lão giả không lông mày thình lình mở mắt. Ánh nhìn hiện liên một chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào. Từ khi ba người bắt đầu giao thủ, những kẻ xung quanh liền bay vụt ra, tránh cho tai bay vạ gió. Liễu Minh cũng đứng trong đám người, lùi về sau mấy trượng, thấy cảnh này, trong mắt cũng lộ ra nét ngạc nhiên, nhìn về phía nam tử áo vàng với ánh mắt kinh ngạc.
Nếu đổi lại là hắn, đối mặt với công kích của hai người này mà không dùng pháp bảo thì hắn cũng không đối phó dễ dàng như vậy.
“Ồ!” Đúng lúc này, trong lòng hắn liền vang lên thanh âm Ma Thiên kêu khẽ.
“Ma Thiên tiền bối, làm sao vậy?” Sắc mặt Liễu Minh khẽ động, chăm chú hỏi.
“… Không có gì, chỉ là ta thấy công pháp của tên áo vàng này có phần quái dị, xem ra khá giống với ngươi lúc ma hóa mà thôi… ” Ma Thiên khẽ giật mình, thản nhiên nói.
Liễu Minh nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm mà đưa mắt nhìn về phía nam tử áo vàng, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng màu tím, đồng thời hắn mau chóng vận chuyển tinh thần lực mạnh mẽ của mình. Giờ phút này, trong chiến đoàn, trên mặt nam tử áo vàng đang hiện lên một chút ma văn màu đen, y cười lên nhìn khá dữ tợn. Tiếp đó, chân y khẽ động, ánh sáng đen trên người càng chói mắt hơn, y nhào về hướng tên Ma Nhân cao gầy, đồng thời hắc sắc ma ảnh trên người y lại lao về hướng đại hán áo xám.
Thấy cảnh này, trong mắt Ma Nhân cao gầy chợt hiện lên nét sợ hãi, nhưng một khắc, y liền tàn khốc tung một trảo về hướng đối thủ, trong lòng bàn tay có thêm một cây quạt tròn dài hơn một thước. Cây quạt này nhìn qua thì có vẻ được kết từ mấy chục chiếc lông huyết sắc, chính giữa còn nạm thêm một miếng bảo thạch lớn như con mắt, bên trên tràn ngập chấn động ma khí. Cầm quạt trong tay, sắc mặt tên Ma Nhân cao gầy cực kỳ hung ác, bay nhanh tới gần nam tử áo vàng, vỗ mạnh vào người y.
Sau một tiếng kêu thê lương truyền ra, trên mặt chiếc quạt chợt bay ra một con chim khổng lồ, trên người bao phủ bởi cuồn cuộn hỏa diễm, hai cánh mở rộng, bay về hướng nam tử áo vàng.
Trên người con chim này tràn ngập chấn động ma khí, mãnh liệt hơn tên Ma Nhân cao gầy rất nhiều, những nơi nó đi qua, không gian đều vặn vẹo lại.
Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt cũng khẽ biến, xem ra hỏa điểu này chắc chắn không đơn thuần là do linh diễm ngưng tụ thành mà hắn còn có thể cảm nhận được chấn động tinh phách trên người nó.
“Đây chính là bí thuật của gia tộc Khổng Tường, công pháp bọn họ tu luyện thuộc về công pháp ma đạo, đồng thời bọn họ cũng tinh thông bí thuật Thượng Cổ Dung Linh, có thể dung nhập một số tinh phách ma thú vào ma bảo. Vậy nên gần như tất cả đệ tử hạch tâm của Khổng Tường gia đều có khí linh trên ma bảo, vậy nên uy lực cũng lớn hơn ma bảo bình thường nhiều. Sau này nếu gặp bọn họ trong Ma Uyên, ngươi nên cẩn thận hơn một chút.” Âm thanh Ma Thiên vang lên trong đầu Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy thì cả kinh.
Ngay khi hắn trao đổi với Ma Thiên trong tâm niệm thì nam tử trung niên áo vàng cuối cùng cũng đụng vào huyết điểu khổng lồ kia. Chỉ thấy gương mặt y lóe lên nét hung quang, không thèm trốn tránh mà hào quang nơi chiếc sừng trên trán sáng rực lên. Một khắc sau, một cỗ sóng âm hiện ra, va phải huyết điểu. Những nơi gợn sóng đi qua, không khí chợt vỡ vụn, xem ra đây chính là một loại công kích sóng âm khá lợi hại.