Dịch giả: asuconm
Biên: nila32
Thanh niên họ Vân quát khẽ một tiếng, giơ tay điểm chỉ hướng về Kim viên khôi lỗi ra lệnh cho nó bước nhanh về phía mình. Chỉ thấy thanh niên họ Vân đưa mình ra đón lấy Kim Viên đang đi tới, thoáng một cái, hắn liền vô thanh vô tức chui vào bên trong thân hình Kim Viên. Kim Viên lúc này hai mắt lóa lên linh quang, trở nên vô cùng linh động, khác hẳn với vẻ khô khan, cứng đờ ban đầu.
“Hặc hặc, Liễu sư đệ, Trương sư tỷ, ta điều khiển Huyết Nhục Linh Khôi đi trước đây.”
Lời vừa dứt, Kim Viên đưa chân đạp xuống mặt đất, lập tức hóa thành một đoàn kim quang hướng về phía phù thành bắn đi.
“Huyết Nhục Linh Khôi!”
“Ta đã sớm nghe nói Cửu Khiếu Tông lấy được một cỗ Huyết Nhục Linh Khôi có từ thời thượng cổ trong một bí cảnh nào đó, nhưng lại không nghĩ rằng đó là Tam Nhãn Kim Viên Khôi Lỗi! Mà với danh tiếng của Tam Nhãn Kim Viên thời kỳ thượng cổ, cho dù thân thể Linh Khôi này chỉ có thể phát ra được một hai phần mười thực lực, chỉ sợ cũng không thua kém gì một gã Hóa tinh cường giả!” Huyết Phong chứng kiến cảnh này, nét mặt hiện ra vẻ kinh ngạc nói ra.
“Bất quá theo ghi chép, muốn điều khiển Linh Thú luyện chế từ Huyết Nhục Linh Khôi, các phương pháp điều khiển khôi lỗi bình thường căn bản là không thể dùng được. Chỉ sợ là bản thân Vân sư đệ cũng có cùng huyết mạch giống như Huyết Nhục Linh Khôi, như vậy mới có thể thuận lợi tiến vào bên trong thân thể nó.” Nữ tử áo xanh lục chớp chớp đôi mắt đẹp nói.
“Thân có huyết mạch Yêu tộc, như thế cũng không có gì kỳ lạ. Vào thời kỳ thượng cổ, Nhân tộc chúng ta vì muốn sản sinh ra thế hệ sau cường đại hơn, nên chuyện kết hợp với cường giả dị tộc là chuyện thường xảy ra. Ngày nay, chỉ sợ phần lớn thể nội của Nhân tộc đều ẩn chứa một tia huyết mạch của dị tộc, nếu không thì cũng chẳng dễ dàng gì để ra đời nhiều cá nhân có Linh thể kỳ lạ đến vậy. Mặc dù huyết mạch của Tam Nhãn Kim Viên trong cơ thể của Vân sư đệ vô cùng yếu ớt, nhưng dùng để điều khiển Linh khôi lại rất phù hợp. Bất quá huyết mạch Tam Nhãn Kim Viên vô cùng hiếm hoi, cũng không biết là Cửu Khiếu Tông phải tốn bao nhiêu tâm huyết mới có thể tìm được nhân tuyển phù hợp như hắn.” Huyết Phong chậm rãi nói.
Nữ tử áo lục nghe xong, tựa như suy nghĩ điều gì, liền gật đầu không nói thêm gì nữa. Đúng lúc này, Liễu Minh đã đem toàn bộ phù lục dán trên hộp ngọc gỡ ra, tiếp đó ném về phía trước rồi giơ tay điểm chỉ một cái.
Chỉ nghe hộp ngọc vang lên tiếng ông ông, tiếp đó nắp hộp thình lình bay lên thật nhanh, từ bên trong nhảy ra một tiểu khô lâu cao chừng một xích, toàn thân bao phủ bởi linh văn màu bạc, hơn nữa thân thể không được đầy đủ, thiếu mất một cánh tay.
Tay áo Liễu Minh run lên, trong tay hiện ra một cái bạch cốt lệnh bài, đưa lệnh bài hướng về phía khô lâu đồng thời miệng phun ra một chữ “tật”.
“Phốc” một tiếng.
Linh văn màu đen trên lệnh bài chớp động không ngừng hơn nữa còn tuôn ra vô số hắc khí, trong chốc lát đã bao phủ hết thân hình Khô lâu. Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt lóe lên, lắc mình một cái rồi nhảy vào giữa làn khí đen.
Trong chốc lát, bên trong hắc khí phát ra một tiếng gầm nhẹ, tiếp theo từng đoàn sương mù cuồn cuộn tỏa ra, lan ra bốn phương tám hướng.
Bạch quang lóe lên!
Hắc khí khi tiếp xúc với pháp trận do Trương Tú Nương bày ra, liền bị một màn sáng màu trắng ngăn cản lại. Nữ tử áo xanh lục cùng thanh niên tóc trắng thấy vậy, không khỏi kinh ngạc liền lui về phía sau một khoảng.
Liễu Minh thấy vậy cũng không hỏi gì, hắn đứng trong hắc khí trong tay cầm lệnh bài liên tục thúc giục. “Oanh” một tiếng, một cỗ bạch cốt khổng lồ cao hơn ba mươi trượng giẫm mạnh từ trong hắc khí bước ra, ngân quang trên người chớp động nhè nhẹ làm cho cỗ bạch cốt này như ẩn như hiện trong hắc khí.
Liễu Minh vừa vặn đứng ở trên bờ vai của Khô lâu khổng lồ này, miệng phun ra một chữ “đi”. Ngay lập tức, hắc khí cuồn cuộn ở phụ cận liền cuốn lấy Khô lâu khổng lồ và Liễu Minh bay lên trời, hướng về phía phù thành xa xa mà bay đi.
Vào lúc này, thanh niên họ Vân khó khăn lắm mới đến chân tường thành phía trên mặt hồ, đang điều khiển Kim Viên Linh Khôi hóa thân thành một quái vật khổng lồ cao hơn trăm trượng, đại triển thần uy đánh bay đám Hải thú các loại bên dưới, trong nháy mắt đã đến sát bên phù thành.
Những thủ vệ Hải tộc phía trên tường thành, thấy vậy liền hoảng sợ phát ra tiếng cảnh báo, những cự nỏ đặt bên trên phù thành đồng thời bắn ra vô số mũi tên như mưa hướng về phía Kim viên, nhưng những mũi tên này vừa mới tiếp cận Kim viên trong vòng vài trượng liền bị một tầng kim quang bảo hộ đẩy văng ra. Hơn nữa, những công kích pháp thuật và từ các pháp khí trong tay các thủ vệ Hải tộc đều không làm gì được tầng kim quang này.
Kim viên khổng lồ sau khi dùng một quyền đấm nát đầu lâu của của hai đầu Hải thú khổng lồ, thoáng một phát, đã nhảy đến trên phù thành, hướng về một đoạn tường thành gần nhất, khẽ động cánh tay đấm xuống.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn.
Mặt ngoài của phù thành hiện nhiều tầng màn sáng cấm chế đủ màu sắc, không ngờ lại có thể chịu được một kích của Kim viên.
Kim viên khổng lồ dưới sự điều khiển của thanh niên họ Vân điên cuồng tấn công liên tục vào tường thành, làm cho màn sáng cấm chế trong chốt lát mà tan vỡ giống như tuyết tan vào mùa xuân.
Liễu Minh thấy vậy, đuôi lông mày khẽ động, xem ra không cần hắn đến hỗ trợ, vị sư huynh này có thể bằng sức một người đem cấm chế bên ngoài tường thành càn quét phá tan không còn chút gì.
Lúc này, khoảng không bên cạnh Liễu Minh chợt lóe sáng, hiện ra một đạo nhân ảnh đứng bên trên tầng hắc khí do Khô lâu cực lớn hóa ra. Liễu Minh quay đầu nhìn thoáng qua, hóa ra là vị Mặc sư tỷ kia.
“Liễu sư đệ, đây chính là Vạn Cốt Nhân Ma đại danh đỉnh đỉnh của quý tông sao. Khanh khách, ngươi không giống Vân sư đệ, khi điều khiển Nhân Ma này thì không thể để ý phòng ngự phía bên trên rồi, vậy để ta thủ hộ cho ngươi trong chốc lát.” Nữ tử áo xanh lục cười nói.
“Vậy làm phiền Mặc sư tỷ rồi” Liễu Minh suy nghĩ một lát, liền bất động thanh sắc gật đầu.
Mà với tốc độ kinh người của Vạn Cốt Nhân Ma, sau vài cái chớp động đã đến trên không phù thành. Liễu Minh mắt nhìn xuống phía dưới, do Kim viên khổng lồ điên cuồng tấn công, lúc này màn sáng cấm chế chỉ còn sót lại hai ba tầng. Liễu Minh vung tay lên, hắc quang ở mặt ngoài bạch cốt lệnh bài trong tay hắn lóe lên.
Cánh tay của Vạn Cốt Nhân Ma khẽ động, một cái kình thiên cự thủ hướng bên dưới phù thành đánh xuống, hắc sắc ma diễn cuồn cuộn chớp động ở năm đầu ngón tay, một cỗ man lực từ trên không hạ xuống.
“Oanh” một tiếng.
Màn sáng cấm chế của phù thành khó khăn còn sót lại vài tầng, dưới một kích hợp lực của Kim viên và Vạn Cốt Nhân Ma, lập tức vỡ vụn thành từng khúc và toán loạn biến mất. Mấy trăm thủ vệ Hải tộc trên tường thành thấy vậy, kinh hãi vội vàng lui về phía sau nhưng đã muộn.
Kim viên khổng lồ sau một hồi cười quái dị, hai tay đột nhiên nắm lại, đảo đảo liên hoàn, bắn ra từng mảng lớn kim quang, tất cả những Hải tộc nhân bị trúng phải các kim quang này, đều bị bao quanh bởi một tầng huyết vụ.
Mà hắc khí bên ngoài Vạn Cốt Nhân Ma, đột nhiên mênh mông cuồn cuộn cuốn về phía Hải tộc nhân, những nơi hắc khí quét qua, da thịt những Hải tộc nhân trở nên xanh lét, bị đông cứng ngay tại chỗ.
Nữ tử áo xanh đứng cạnh Vạn Cốt Nhân Ma, thấy vậy không khỏi cảm thấy vui mừng, đang muốn thúc dục hai người Liễu Minh trực tiếp xông qua tường thành, bỗng nhiên ở trung tâm phù thành vang lên tiếng xé gió, xuất hiện năm sáu tên Linh sư Hải tộc, không mảy may kinh sợ lao đến, theo sau đám Linh sư này còn có bảy tám đầu Ngưng dịch cảnh Yêu thú, con nào con nấy đều có khí tức bất phàm.
Liễu Minh thấy vậy, hơi có chút ngoài ý muốn. nơi này vậy mà còn lưu lại nhiều nhân thủ như vậy. Trách không được tên cường giả Hóa tinh kia dám yên tâm ly khai phù thành. Bất quá thực lực của Vạn Cốt Nhân Ma và Tam Nhãn Kim Viên tương đương với tồn tại Hóa tinh, tự nhiên sẽ không thể nào sợ hãi những đối thủ Ngưng Dịch cảnh kia.
Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, liền thúc giục Vạn Cốt Nhân Ma xông lên phía trước phát động công kích. Đúng lúc này, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng thanh minh. Tiếp theo, một luồng ánh sáng chói mắt màu trắng hồng xuyên qua chính giữa Vạn Cốt Nhân Ma và Tam Nhãn Kim Viên, sau vài cái chớp động, đã nhảy vào chính giữa đám Hải tộc và Hải thú đối diện, sau đó phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, đột nhiên hóa thành một quầng sáng lạnh lẽo cuốn từ trong ra ngoài. Tại thời điểm hàn quang lóe lên, thân hình của tất cả Linh sư Hải tộc cùng Hải thú đều bị cắt thành hai đoạn khiến cảnh vật xung quanh tràn ngập mùi vị máu tanh.
Quầng sáng hướng về phía trung tâm quay tròn một vòng sau đó nhanh chóng co lại. Sau khi bạch quang thu vào, Trương Tú Nương trên tay cầm kiếm lúc này mới hiện ra. Bất quá nàng này, mặc dù quần áo trang sức và khuôn mặt giống hệt lúc trước, nhưng khí tức trên người lại sâu không lường được, thình lình đã đạt tới tu vi Ngưng dịch cảnh hậu kỳ khủng bố.
“Trương sư tỷ, ngươi…”
Thanh niên họ Vân đang trốn trong Tam Nhãn Kim Viên, không hỏi há mồm trợn mắt.
“Ta đây chẳng qua dựa vào một kiện bảo vật do Tổ Sư lưu lại năm đó, mới khiến cho tu vi thoáng một phát bạo tăng lên đấy, nhưng thời gian duy trì không thể quá lâu, chúng ta tốt nhất vẫn nên hành động nhanh chóng một chút!” Trương Tú Nương thản nhiên trả lời.
“Điều này là đương nhiên. Bất quá đây là bảo vật gì lại có thể khiến tu vi của người sử dụng thoáng một phát tăng lên hai tầng cảnh giới? Điều này thật sự là chuyện không thể tin được! Thiên Nguyệt tông không hổ là chư tông đứng đầu Đại Huyền, thực lực quả nhiên sâu không lường được!” Thanh niên họ Vân bên trong cơ thể Kim viên, vẫn đang sợ hãi thán phục một tiếng nói.
“Vân sư đệ quá lời rồi. Luận về thực lực cường đại, cái đầu Tam Nhãn Kim Viên Linh Khôi này của ngươi cùng Vạn Cốt Nhân Ma của Liễu sư đệ, cái nào cũng không thể thua kém ta cả.” Trương Tú Nương cười nhạt một tiếng trả lời, hiển nhiên không định trả lời câu hỏi của đối phương.
Lúc này, thanh niên tóc trắng từ phía sau chạy tới.
Kể từ đó, năm người sau khi trao đổi vào câu, cũng không dám trì hoãn liền tiến thẳng đến trung tâm của phù thành.
Trên đường đi, tự nhiên còn có nhiều thủ vệ Hải tộc cùng Hải thú hung hãn không sợ chết đến tập kích, nhưng dưới sự liên thủ của ba người, trong khoảng khắc liền có thể chém giết sạch sẽ, không có gì có thể ngăn cản được.
Trong nháy mắt, mấy người Liễu Minh đã tới được trung tâm của phù thành, thấy được một tòa quảng trường cực lớn bao quanh bởi các Linh văn màu nhạt. Bốn phía quảng trường có bốn pho tượng Hải thú, mỗi pho tượng có kích thước lớn nhỏ hơn mười trượng, toàn thân trắng noãn óng ánh, theo thứ tự là Cự Quy, Chương Ngư, Kình Ngư, Giao Long.
Ở trung tâm quảng trường có một tòa tế đàn làm bằng bạch ngọc, cao vài chục trượng. Phía trên tế đàn, đặt một cái chậu màu bạc tròn, bên trong có một cái bát tròn màu đen nhánh, nhìn không có chút gì thu hút.
“Ra tay đi, đó chính là món cực phẩm linh khí của Hải tộc!” Nữ tử áo xanh lục vừa nhìn thấy cái bát tròn màu đen, hai mắt sáng ngời lên nói.
Thanh niên họ Vân nghe vậy liền vui mừng, điều khiển Kim viên đạp chân một cái, “Phốc” một tiếng, thân hình khổng lồ của Kim viên bổ nhào về phía trước, hướng về phía tế đàn mà đi.
“Oanh” một tiếng trầm đục.
Tam Nhãn Kim Viên ngay khi vừa tiến vào ranh giới của quảng trường, lập tức bị một màn sáng màu lam hiện ra ngăn trở, Kim viên sau khi va chạm với màn sáng, liền bị một cỗ man lực hung hăng đẩy ra. Kim viên khổng lồ đạp đạp rút lui hơn mười bước về sau, lắc đầu một lần nữa thân hình mới đứng vững được.
Liễu Minh cùng mấy người khác thấy vậy, trong nội tâm đều rùng mình.