Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, madokanghokngeck
Phía Đông Nam đại lục Trung Thiên, tại một thành nhỏ cách Lưỡng Giới Lĩnh hơn nghìn dặm, Nam Huy Thành.
Nơi này vốn dĩ chỉ là một thành nhỏ nơi biên cương, nhưng mà mấy ngày nay, nhiều đội tu sĩ Nhân tộc dưới sự dẫn dắt của Tứ Đại Thái Tông lũ lượt kéo nhau chạy tới. Số tu sĩ tụ tập tại đây rất nhanh đã đạt tới hơn mười vạn người.
Nhiều người như vậy, vốn dĩ không thể ở lại Nam Huy Thành, thế nhưng đối với các thế lực Nhân tộc thì đây căn bản chẳng phải là chuyện to tát gì cả. Chỉ qua một đêm, lấy thành Nam Huy làm trung tâm, một đại doanh dài hơn mười dặm đã nhanh chóng được xây dựng. Tại nơi đóng quân của các tông còn kiến tạo thêm vô số đại trận phòng hộ.
Liên minh cũng phái ra mấy trăm tiểu đội tu sĩ ngày đêm canh gác tại bốn phía đại doanh, đề phòng minh trùng tập kích.
Mà cao tầng trong Minh tộc dường như cũng đã phát hiện ra điều này, bọn họ nhanh chóng tập kết Minh trùng đóng ở các nơi trong đại lục về Lưỡng Giới Lĩnh, lúc này cũng đã về khoảng tám phần.
Từ xa nhìn lại, nơi đóng quân của Minh tộc được bao phủ bởi một lớp sương xám quỷ dị, làm cho các tu sĩ Nhân tộc ở khoảng cách rất xa cũng cảm thấy nơi đó truyền tới một cỗ sát khí ngập trời.
Đương nhiên mọi người đều biết, kết quả trận đại chiến này không phải Minh tộc bị diệt thì chính là nguyên khí của đại lục Trung Thiên trọng thương, từ nay về sau rất có khả năng sẽ lâm vào cảnh bị động, do đó, không cần kích phát thì sĩ khí cũng đã dâng lên mạnh mẽ.
Thời gian càng trôi qua, càng ngày càng nhiều tu sĩ từ khắp nơi đổ về gia nhập quân đoàn.
Hướng doanh trại gần Minh tộc đương nhiên sẽ đặt cấm chế và tu sĩ tuần tra nhiều nhất, thế nhưng cũng để đề phòng tập kích thì phía sau đại doanh cũng tăng thêm một số tu sĩ dò xét.
Lúc này, trên không trung cách Nam Huy Thành hai ba mươi dặm, một đội tu sĩ khoảng hơn mười người tuần tra đang chậm rãi phi hành.
Những tu sĩ này vận quần áo và trang sức đều lấy màu thủy lam làm chủ, bên trên có thêu đồ án giọt nước, là biểu tượng của một môn phái nhỏ miền Nam Hải đại lục Trung Thiên, cầm đầu là một thanh niên cường tráng có tu vi Hóa Tinh trung kỳ, vai vác một cây đại bổng màu đen. Tuy rằng xung quanh không có bất kỳ động tĩnh gì lạ, thế nhưng ánh mắt thanh niên vẫn cực kỳ cảnh giác quét kỹ bốn phía, đồng thời thần thức cũng thả ra ở mức tối đa, đảm bảo luôn luôn cảm ứng hết thảy xảy ra chung quanh, từ đó có thể thấy đây là một người cực kỳ cẩn thận.
Bỗng nhiên, thần sắc của thanh niên khẽ động, y ngừng phi hành, nhìn về một phía chân trời.
Các tu sĩ theo sau thấy vậy, cũng đồng loạt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
“Tân Phó Tông Chủ, ngươi phát hiện gì…” Một thiếu phụ Ngưng Dịch hậu kỳ mở miệng hỏi, còn chưa dứt lời thì từ phía chân trời bỗng hiện lên một điểm sáng màu xanh, chỉ mấy hơi thở sau đã bay đến gần bọn họ.
Đó là một chiếc phi thuyền khổng lồ lớn hơn trăm trượng, thân tàu màu xanh có khắc một đồ án sống động, phía trên có linh quang lưu chuyển liên tục.
Con thuyền lớn từ từ giảm tốc độ, bay qua đỉnh đầu tiểu đội tuần tra hướng về thành Nam Huy.
“Phi thuyền lớn như thế mà tốc độ phi hành vẫn cao như vậy, xem ra đây chính là phi thuyền cấp Pháp Bảo rồi, không biết là các tu sĩ thuộc môn phái lớn nào nhỉ?” Một tu sĩ Ngưng Dịch trung kỳ áo lam hâm mộ nhìn chiếc thuyền đã đi xa, có chút thất thần thì thào nói.
“Tiểu tử, bình thường nói ngươi không kiến thức ngươi còn không phục, không nhìn thấy ký hiệu trên đầu thuyền sao? Đó chính là biểu tượng của Thái Thanh Môn, một trong Tứ Đại Thái Tông đấy.” Một người bên cạnh lập tức mở miệng cười nhạo.
“Ồ, thì ra đây chính là Thái Thanh Môn, quả nhiên là cực kỳ khí phái. Đáng tiếc là không nhìn thấy các tu sĩ trên thuyền trông như thế nào.” Tu sĩ áo lam vừa bị cười không những không tức giận mà còn có chút tiếc hận nói.
Nam tử cầm đầu nhìn theo phi thuyền vừa đi qua, trên mặt cũng lộ ra thần sắc kỳ dị.
“Tứ đại thái tông và bát đại thế gia đang không ngừng phái đệ tử tới tiếp viện chiến trường, không biết lần này Thái Thanh Môn phái tới đệ tử cấp gì nữa.” Thiếu phụ nói.
“Căn cơ của Tứ Đại Thái Tông vô cùng thâm hậu, dù có là đệ tử bình thường đi chăng nữa, cũng chẳng phải những kẻ như chúng ta có thể so được.” Thanh niên cường tráng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói.
“Đúng vậy, hai ngày trước, ta may mắn thấy được quân tiếp viện của Hạo Nhiên Thư Viện, có tới hơn ngàn đệ tử Hóa Tinh Kỳ, còn có hơn trăm Trưởng lão Chân Đan kỳ dẫn đội nữa.” Thiếu phụ lục bào tiếp tục nói.
“Điều này cũng không có gì là lạ cả, lần này Minh trùng xâm lấn là đại kiếp nạn của cả đại lục, các tu sĩ sẽ tập kết về đây tới hơn tám phần, lúc này, trong Nam Huy Thành, không nói tới tu sĩ Thiên Tượng, chỉ sợ các đại năng Thông Huyền cũng sẽ tới không dưới mười vị đâu.” Thanh niên cường tráng lạnh nhạt nói.
“Không biết chúng ta có thể may mắn nhìn thấy một đại năng Thông Huyền không nữa.” Thiếu phụ lục bào có chút ước ao nói.
“Đợi đến lúc khai chiến với Minh tộc, các đại năng Thông Huyền chắc chắn cũng sẽ ra tay. Thôi, những chuyện này không quan trọng, tiếp tục tuần tra đi.” Thanh niên cường tráng vung Thiết Bổng trong tay, trầm giọng nói.
Các đội viên nghe vậy vội vàng đáp ứng, tiểu đội lại chậm rãi bay tới phía trước.
“Đúng rồi, Tân phó tông chủ, ta nghe mấy vị trưởng lão Trường Phong Hội nói trước kia hình như ngươi có quen với một đệ tử Thái Thanh Môn, không biết đó là người phương nào?” Thiếu phụ lục bào vừa xem xét xung quanh, vừa liếc nhìn thanh niên cường tráng, tò mò hỏi.
“Cũng chỉ là có duyên gặp mặt một lần mà thôi, mấy năm nay cũng không có liên hệ gì cả, người ta làm sao sẽ nhớ tới tiểu nhân vật này chứ.” Tân Nguyên vuốt ve Thiết Bổng trong tay, lắc đầu, có chút tự giễu nói.
Thiếu phụ thấy Tân Nguyên không muốn nói tiếp, cũng thức thời không mở miệng hỏi nữa.
Phi thuyền của Thái Thanh Môn ngừng lại ngay trên Nam Huy Thành, bên trong đã có không ít tu sĩ chạy ra chào đón.
Trên thuyền, ba bốn mươi tên đệ tử Thái Thanh Môn liên tiếp bay xuống, những người này thế mà đều có tu vi Chân Đan trung kỳ trở lên, khí tức trên thân đều thâm trầm nội liễm, ẩn mà không phát, hiển nhiên thực lực không thể so sánh với tu sĩ cùng cấp bậc bình thường.
Trong đám người, Liễu Minh, Cầu Long Tử, Côn Ngọc đều có mặt, đầu lĩnh đứng ở phía trước đội ngũ rõ ràng là Kim Liệt Dương.
Đám tiếp viện này đúng là nhóm đệ tử bí truyền của Thái Thanh Môn.
“Thì ra là Kim đạo hữu, đi đường vất vả.”
Người trong Nam Huy Thành bay ra đón tiếp không ngờ lại là một người trung niên áo vàng của Thiên Công Tông, ánh mắt hắn quét qua những bóng người sau lưng Kim Liệt Dương, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị, nhưng chỉ một lát sau đã ẩn đi xuống.
Kim Liệt Dương và trung niên mặc Hoàng Bào dường như đã có quen biết từ trước, hai người nói chuyện một chút với nhau rồi dẫn đám người Liễu Minh bay vào trong thành.
Xung quanh thành vốn không lớn, bên trong đặt vô số các điểm trú quân của các môn phái, thế lực hơi lớn một chút thì đặt tương đối gần thành trì, những thế lực nhỏ còn lại cũng chỉ có thể vây quanh khu vực biên giới.
Đóng quân trong Nam Huy Thành đa số đều là Cao giai đệ tử cùng Trưởng lão của các đại tông phái. Đám người Liễu minh, mỗi người cũng được an bài một chỗ ở tạm, bên trong từng tòa phòng đá nhỏ.
“Chư vị sư đệ, trước mắt các ngươi tạm thời ở nơi này nghỉ ngơi một chút, sau đó liên minh sẽ an bài chuyện trọng yếu cho các ngươi.”
Kim liệt Dương thần bí dặn dò đám người Liễu Minh một tiếng, rồi theo trung niên Hoàng bào đi ra ngoài.
“Liễu sư đệ, ngươi nói lời Kim sư huynh vừa nói có ý gì?”
Sau khi Kim Liệt Dương rời đi, Cầu Long Tử đi đến bên cạnh Liễu minh, mở miệng hỏi.
“Đệ cũng không rõ ràng lắm, hình như liên minh định an bài nhiệm vụ gì đó cho chúng ta thì phải.”
Liễu Minh từ chối cho ý kiến nói.
Cầu Long tử lắc đầu, cũng không nói gì nữa mà quay người lại nhanh chóng đi vào phòng nhỏ của chính mình.
Những đệ tử Bí truyền khác có người về phòng nhỏ nghỉ ngơi cũng có người ngay tức thì đi ra ngoài bái phỏng người quen biết tại các tông môn khác hoặc làm quen một chút hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này tại Nam Huy Thành hầu như tụ tập tất cả tu sĩ Cao giai của Trung Thiên Đại Lục. Bất quá bởi vì nguyên nhân đại chiến lửa sém lông mày, bầu không khí có chút khắc nghiệt.
Liễu Minh cũng quay trở về phòng của chính mình, khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tu sĩ Nhân tộc tụ tập lại đây cũng khoảng bảy tám phần rồi, xem ra, đại chiến rất nhanh sẽ triển khai, hiện giờ, hắn vừa tiến giai Chân Đan hậu kỳ không lâu, phải nắm chặt thời gian củng cố tu vi, tận dụng khả năng tăng lên thực lực của mình.
Tại vị trí trung tâm của Nam Huy Thành, trong một đại điện vô cùng đơn giản nằm giữa một pháp trận hình tròn, ngoại trừ mấy cái bàn cần phải có, chỉ còn một màn sáng cực lớn hiện ra địa hình chi tiết của Lưỡng Giới Lĩnh.
Lúc này, trong đại điện, đang có hai mươi mấy thân ảnh tu sĩ vây quanh một cái bàn tròn, tứ đại Thái Thượng trưởng lão Thông Huyền cảnh của Thái Thanh Môn: Mộc Không, Phong Thanh, Hỏa Diệp, Huyền Ngư lúc này đều có mặt.
Mộc Không lão tổ Thái Thanh Môn, một gã Hoàng Bào thiếu phụ xinh đẹp của Thiên Công Tông, Hạo Nhiên Thư Viện là một người trung niên mặc nho bào râu tóc bạc phơ, Ma Huyền Tông là một lão giả gầy gò áo mặc đen, bốn người ngồi ở ghế chủ tọa phía trên.
Ngoài ba đại Thái Tông còn có Thiên Yêu Cốc, Bắc Đẩu Các, bát đại thế gia và các môn phái lớn có Thông Huyền tồn tại, cũng đều tụ tập tại nơi đây. Tất cả tông các phái hội tụ, thực lực đối lập vừa xem là hiểu ngay, Thái Thanh Môn đám nhân tộc Tứ Đại Thái Tông đều có bốn người Thông Huyền đại năng, Ma Huyền Tông mấy năm trước mất đi một gã Thông Huyền đại năng, giờ chỉ có ba người. Những tông phái khác, Bắc Đẩu Các, Thiên Yêu Cốc tất cả đã đến hai vị tu sĩ Thông Huyền, bát đại thế gia chỉ có một người.
Kỳ quái là, luôn luôn chấp chưởng số mệnh của Trung Thiên Đại Lục, Thiên Cung, vậy mà lúc này lại không có mặt.
Ngày bình thường khó gặp Thông Huyền đại năng, vậy mà lúc này đây trong đại điện lại tụ tập nhiều đến hai mươi sáu vị. Ngoài ra còn đứng vài tên tu sĩ Thiên Tượng, thoạt nhìn đều là Chưởng giáo của các phái.
Thiên Qua Chân Nhân của Thái Thanh Môn đứng ở sau lưng đám người Huyền Ngư, chứng kiến các đại năng Thông Huyền họp bàn chiến thuật, sắc mặt trở nên ngưng trọng dị thường.
“Tính đến hôm nay, nhân thủ chúng ta có thể triệu tập đa số đều đã đến tập kết tại Nam Huy Thành, chờ đợi thêm nữa cũng chẳng có bao nhiêu tiếp viện nữa tới đâu.”
Hoàng Bào phu nhân của Thiên Công Tông sắc mặt lạnh lùng, thanh âm lãnh đạm nói.
“Đúng là như thế, thừa dịp bên ta binh lực đã tập kết, tiên hạ thủ vi cường, phần thắng có lẽ sẽ cao hơn một chút.”
Lão giả cơ bắp của Ma Huyền Tông gật đầu tán đồng nói ra.
“Tư Đồ Đạo hữu, nghe nói tông ngươi có mười mặt trống trận chinh phạt, có thể làm phấn khởi sĩ khí phe mình, tiêu giảm ý chí chiến đấu của địch nhân. Tuy nói không nhất định đối với Minh Tộc có thể triển khai toàn bộ uy lực, nhưng trong loại đại chiến này lại rất thích hợp, không biết quý tông có thể mang bảo vật này tới?”
Trên chỗ ngồi, một thân ảnh khôi ngô bị Tinh Quang bao bọc, bình tĩnh nói.
Người này đã từng xuất hiện qua một lần tại Thiên Môn Hội đúng là các chủ của Bắc Đẩu Các.