Dịch giả: Khoivt
Trải qua một phen nói chuyện, Liễu Minh biết được ba người cũng giống như mình; bởi vì một ít nguyên nhân cá biệt, ngoài ý muốn đã bị lưu lạc đến Man Hoang đại lục, sau một thời gian tìm hiểu, đã đi đến Lạc Thành và thuê ở đây.
Trong đó đạo sĩ họ Nhan cùng thiếu phụ họ Kính cũng đến từ Trung Thiên Đại Lục, đệ tử của hai đại tông vạn năm không nổi danh lắm.
Còn tráng hán họ Cát đến từ một địa phương tên Ngũ Hồ Hải. Dù chưa từng nghe qua, nhưng qua những gì tráng hán họ Cát nói, Liễu Minh liền nghĩ đây cũng hẳn là địa phương giống như Thương Hải Chi Vực.
Liễu Minh cũng không giấu diếm, đem nói ra thân phận của mình, đạo sĩ họ Nhan cùng thiếu phụ họ Kính nghe thấy Liễu Minh là tu sĩ Thái Thanh Môn, lập tức trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị kính nể, tráng hán họ Cát thì cũng thập phần cung kính, xem ra đã được nghe hai người kia giới thiệu.
Liễu Minh xem qua thần sắc mấy người, nhấp một ngụm linh trà, mỉm cười nói:
“Ba vị đạo hữu cùng một lúc đã tới bái phỏng tại hạ, chắc hẳn không chỉ nói chuyện phiếm a, không biết cần làm chuyện gì, tại hạ rửa tai lắng nghe.”
Ba người nghe vậy, không khỏi liếc nhau một cái, tiếp theo Nhan Thanh cười hặc hặc, nói:
“Liễu đạo hữu thật là người nói chuyện sảng khoái, như vậy tại hạ cũng không cần quanh co lòng vòng nữa. Theo tại hạ phỏng đoán, mục đích của đạo hữu có lẽ cũng giống chúng ta, đều muốn cưỡi cự thuyền vượt biển của Huyết Đằng tộc, tiến về Trung Thiên Đại Lục a?”
“Nhan huynh nói không sai, tại hạ dến đây cũng là vì chuyện này. Đáng tiếc đã chậm một bước, nghe nói cự thuyền vượt biển vừa mới xuất phát mấy năm trước. Chẳng lẽ ba vị cũng trùng hợp bỏ lỡ sao?” Liễu Minh gật đầu, có chút kinh ngạc nói.
Ba người nghe chuyện, trên mặt đều lộ ra thần sắc cười khổ.
“Không dối gạt Liễu đạo hữu, Nhan mỗ ở tại Lạc Thành đã hơn bảy mươi năm rồi, còn Kính Tiên Tử cùng Cát đạo hữu lại càng lâu hơn, đều trên trăm năm rồi a.” Nhan Thanh liếc nhìn thiếu phụ họ Kính cùng tráng hán họ Cát, rồi trả lời.
Hai người khác nghe vậy, đều gật đầu bất đắc dĩ.
“Ba vị vì sao còn lưu ở chỗ này, chẳng lẽ… muốn lên cự thuyền vượt biển còn cần điều kiện gì đặc biệt sao?” Liễu Minh có chút kỳ quái nói.
Những năm này, hắn cũng góp nhặt một ít tin tức có quan hệ tới cự thuyền vượt biển, bất quá bởi vì quá xa Lạc Thành, nên phần lớn là một ít tin đồn vụn vặt.
Bất quá theo những tin tức kia, ngoại trừ có nói cần một số lớn Linh Thạch, tựa hồ cũng không có nói điều kiện hà khắc gì khác để lên được cự thuyền vượt biển.
“Ha ha, để lên cự thuyền vượt biển ngoài việc cần Linh Thạch, quả thật cũng không có yêu cầu nào khác.” Thiếu phụ họ Kính lộ vẻ sầu khổ, lắc đầu nói ra.
Liễu Minh nghe vậy lập tức thở ra nhẹ nhàng, đồng thời lộ ra vẻ khó hiểu.
“Chắc Liễu đạo hữu chưa nghe ngóng qua cần bao nhiêu Linh Thạch để cưỡi cự thuyền a?” Chứng kiến thái độ như vậy của Liễu Minh, Nhan Thanh tựa hồ đã minh bạch, nên vội hỏi.
“Hôm nay, tại hạ vừa mới đến Lạc Thành, còn chưa kịp đi ra ngoài. Theo ý Nhan đạo hữu, chẳng lẽ cưỡi cự thuyền cần số lượng Linh Thạch cực xa xỉ?” Liễu Minh để chén trà xuống, lông mày hơi nhăn nói.
“Số lượng Linh Thạch cần, về căn bản không phải tu sĩ Chân Đan bình thường như chúng ta có khả năng xuất ra.” Tráng hán họ Cát vẫn ít nói chuyện, giờ đây bỗng căm giận bất bình nói ra.
“A, không biết cần bao nhiêu Linh Thạch?” Liễu Minh trầm giọng hỏi.
Nhan Thanh thở dài, báo ra một con số làm Liễu Minh cùng Càn Như Bình đều nghẹn họng nhìn trân trối: “năm ức Linh Thạch một người”.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt đanh lại. Năm ức Linh Thạch, cho dù đối với Thái Thanh Môn cũng không phải là số lượng nhỏ. Nếu ở Vân Xuyên Đại Lục, chỉ sợ tất cả các tông môn lớn nhỏ góp chung vào một chỗ, cũng chưa chắc gom góp được.
Mà từ sau hành trình Cửu U Minh Giới, linh thạch có sẵn trên người hắn cũng không có quá nhiều. Ngoài số linh thạch để lại cho Man Quỷ Tông tại Thương Hải, hắn cũng đã hao tổn không ít trên đường đi tới Lạc Thành. Hôm nay, nhiều nhất cũng chỉ còn khoảng hai ba nghìn vạn. Nếu tính đem bán tất cả Linh tài, Linh thảo, thì chỉ sợ cũng chưa đủ một cái danh ngạch, huống chi đối với Càn Như Bình, hắn cũng không thể bỏ mặc.
“Nhìn thần sắc Liễu đạo hữu, có lẽ cũng không xuất được nhiều linh thạch như vậy a, mấy người ta cũng đều giống như vậy. May mà tu vi chúng ta không kém, tại Man Hoang đại lục chỉ cần không trêu chọc những thế lực lớn, việc tự bảo vệ mình cũng không đáng ngại. Bất quá một mình hành động thì chỉ có thể tiếp nhận một ít nhiệm vụ nhỏ; cho nên, những năm này, ba người chúng ta luôn hành động cùng nhau, ngoài việc nhận linh thạch phần thưởng từ các nhiệm vụ, lại còn săn giết Yêu thú, thu thập Linh tại ở các nơi trên Đại Lục, chậm rãi tích góp từng tí một Linh Thạch cần thiết để cưỡi cự thuyền.” Nhan Thanh liếc nhìn Liễu Minh, nhàn nhạt giải thích.
“Năm ức Linh Thạch mà nói, đúng là có chút khó khăn rồi.” Nghe đối phương trình bày, Liễu Minh đại khái cũng đoán được ý đồ của ba người.
“Liễu đạo hữu có hứng thú gia nhập với chúng ta không? Ta tin tưởng, nếu bốn người bọn ta liên thủ, đa số nhiệm vụ đều có thể tiếp nhận, cũng có thể đi tới một ít địa phương tương đối nguy hiểm, như vậy tốc độ tích góp Linh Thạch sẽ gia tăng không ít.” Nhan thanh nhìn Liễu Minh có chút mong chờ, mở miệng hỏi.
Liễu Minh nghe vậy, thần sắc lộ vẻ trầm ngâm.
Ba người Nhan Thanh thấy vậy, lại thoáng trao đổi ánh mắt một phát.
“Liễu đạo hữu không có hứng thú chăng? Bằng kinh nghiệm nhiều năm của ba người chúng ta tại Man Hoang đại lục, Nhan mỗ tin tưởng, không có phương pháp kiếm Linh Thạch nào nhanh hơn rồi.” Nhan thanh có chút vội vàng nói thêm
“Liễu mỗ vừa mới tới Lạc Thành, đối với hết thảy còn chưa hiểu rõ lắm, cho nên muốn nghỉ ngơi trước một thời gian, sau đó sẽ nghĩ kỹ rồi liên lạc với mấy vị đạo hữu sau a.” Liễu Minh chớp mắt, trả lời.
Ba người nghe tới đó, lập tức có chút ngạc nhiên, lộ ra thần sắc cười khổ.
Tuy Liễu Minh nói như vậy, nhưng mơ hồ đã biểu đạt ý tứ từ chối.
“Xem ra Liễu đạo hữu đã có biện pháp kiếm Linh Thạch. Đã như vậy, Nhan mỗ cũng không miễn cưỡng. Bất quá, dù sao mọi người đều là tu sĩ Nhân tộc; hôm nay thân ở dị quốc tha hương, mọi thứ tự nhiên nên chiếu cố lẫn nhau một chút. Dù sao nơi đây đối với Nhân tộc tu sĩ chúng ta, tuy Yêu tộc chưa có ý địch ý, nhưng cũng không thế nói là thân mật. Ngày sau, nếu Liễu đạo hữu có chuyện gì cần giúp đỡ, thì cứ tới tìm ta là được, xin được cáo từ.” Nhan Thanh đứng lên, khẩu khí hơi tiếc hận nói ra.
Thiếu phụ họ Kính cùng tráng hán họ Cát cũng đứng lên theo, thái độ rõ ràng thêm một vài phần lãnh đạm, kéo nhau đi ra bên ngoài.
Nhan Thanh thấy Liễu Minh chắp tay chào, liền cáo từ rời đi.
Sau khi đưa ba người ra khỏi động phủ, Liễu Minh phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, cửa lớn động phủ chậm rãi đóng lại.
Liễu Minh bất động, đứng suy nghĩ nguyên tại chỗ.
Chi phí cưỡi cự thuyền vượt biển vậy mà quá nhiều, thật đã làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Bất quá ngẫm lại, từ Man Hoang đại lục đến Trung Thiên Đại Lục, thủ đoạn bình thường khẳng định không cách nào vượt qua, mặc dù là thông qua Động Thiên Linh Bảo cự thuyền vượt biển cũng vẫn cần trọn vẹn năm mươi năm, đủ thấy khoảng cách quả thật xa xôi, gian khổ rồi.
Hắn tin tưởng, để khởi động kiện Động Thiên Linh Bảo này, tài nguyên cần tiêu hao cũng phải là thiên văn sổ tự.
Đối với hắn, số lượng linh thạch cần kiếm không chỉ là năm ức, mà cần trọn vẹn mười ức.
Liễu Minh chỉ suy nghĩ tại chỗ trong chốc lát, trong nội tâm đã có cách, tiếp theo quay người trở về phòng khách.
Trong phòng khách, Càn Như Bình đi đi lại lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhìn Liễu Minh.
“Như Bình, ngươi cũng nghe được chuyện chúng ta vừa nói rồi hả?” Liễu Minh nhìn Càn Như Bình, chậm rãi nói ra.
Càn Như Bình gật đầu nhẹ, sắc mặt có chút trắng bệch.
Tại Thương Hải Chi Vực, mặc dù là tu sĩ đẳng cấp cao của Thiên Nguyệt Tông, được cung cấp đại lượng tài nguyên tu luyện, mỗi tháng nhận được không ít cung phụng, nhưng kỳ thật số lượng Linh Thạch lớn nhất mà nàng từng nhìn thấy, nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm vạn mà thôi, so với số Linh Thạch cần để cưỡi cự thuyền thì quả là không thể nghĩ tới.
“Yên tâm, bây giờ còn gần trăm năm nữa mới đến thời gian cự thuyền vượt biển khởi hành. Thời gian tương đối nhiều, hơn nữa, ta đã có ý tưởng kiếm Linh Thạch, tới lúc có cự thuyền đi Trung Thiên Đại Lục, việc Linh Thạch có lẽ không thành vấn đề.” Liễu Minh bỗng nhiên cười cười nói.
“Thật vậy chăng?” Càn Như Bình nghe vậy, đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời.
“Cái này đương nhiên, bất quá ta còn cần phải xác nhận vài chuyện. Ngươi đi nghỉ ngơi một chút trước, ngày mai chúng ta sẽ đi dạo Lạc Thành một vòng.” Liễu Minh nói một câu như vậy, rồi cất bước quay trở về mật thất.
Sớm hôm sau, khi từ mật thất đi ra, hắn đã thấy Càn Như Bình sớm mặc chỉnh tề, đứng ngồi không yên trong phòng khách, trông rõ bộ dáng mong mỏi, hưng phấn.
Thấy vậy, Liễu Minh không khỏi cười một tiếng.
Hiển nhiên, tiểu nha đầu này đã sớm đem chuyện vé tàu giá hàng tỉ Linh Thạch ném tận chín tầng mây, trong lòng chỉ còn chuyện đi dạo thành hôm nay rồi.
“Đợi suốt ruột a, đi thôi.” Liễu Minh liền dẫn tiểu nha đầu đi ra ngoài.
Càn Như Bình “Vâng” một tiếng, rồi bước nhanh đi theo.
Sáng sớm tại Lạc Thành, ánh sáng mặt trời mới lên, khắp nơi mát lạnh, đường phố rộng rãi, người đi đường lui tới như mắc cửi, các cửa hàng tự nhiên cũng đã sớm mở cửa, bắt đầu nghênh đón các vị khách đến từ mọi nơi.
Lại nói tiếp, Man Hoang đại lục rộng lớn vô biên, tất cả chủng tộc lớn đều có đặc sản, chẳng qua trong thế cục chiến loạn, việc giao dịch phần lớn bị giới hạn trong bộ lạc. Trước kia dọc đường đi, mặc dù tại các thành trì trung tâm, cũng chỉ có rải rác mấy điểm kinh doanh của chủng tộc ở đó.
Bất quá bên trong Lạc Thành, lại chính thức thể hiện được ý nghĩa bách tộc, tất cả chủng tộc lớn đều có thể yên tâm kinh doanh, giao dịch ở trong, với tư cách Huyết Đằng tộc, mà chỉ hao phí một phần nhỏ phí tổn mà thôi.
Qua hơn vạn năm kinh doanh, Lạc Thành mới có quy mô to lớn như thế. Ngoại trừ những cửa hàng của ba đại tộc Ảnh Lang, Ngân Hổ, Man Hùng, những cửa hàng còn lại là của bốn đại tộc đã nhập trú vào thành từ lâu.
Hiển nhiên với vị trí thứ nhất tại nơi cường giả như rừng – Man Hoang đại lục, Huyết Đằng tộc ngoài việc có vị tộc trưởng thực lực cực cao, thì việc đối nhân xử thế cũng làm rất tốt đấy.
Liễu Minh mang theo Càn Như Bình mua sắm tại vài cửa hàng bán điển tịch. Trong quá trình mua hàng, qua những tin tức thăm dò được, hắn tán thưởng không thôi về các hình thức xử thế của Huyết Đằng Tộc.
Qua hơn nửa ngày công phu, hắn đã mua vào không ít các loại điển tịch về Man Hoang đại lục, phần lớn là giới thiệu chút ít Linh tài Linh thảo, còn có đồ đằng bí thuật, cùng với một ít tư liệu về Man Hoang bát tộc.
Cho đến lúc mặt trời chiều ngả về phía tây, hai người mới mang theo những điển tịch này về tới động phủ.