Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nila32
“Rất tốt, vậy đi theo ta.”
Thiếu niên lạnh lùng buông một câu sau đó biến thành một đoàn bạch quang phá không bay đi. Liễu Minh thấy vậy chẳng nói thêm lời nào, hắc khí quanh người bốc lên, hóa thành hắc quang đuổi theo. Hai người một trước một sau đáp xuống khoảnh sân hình tròn ở chân núi Cự Ma Sơn.
Bình đài này rộng chừng hơn trăm mẫu, bốn phía dựng sừng sững những cây cột đá phong cách cổ xưa, mặt ngoài khắc chằng chịt Linh văn màu đen. Mép bệ đá có bảy tám tên Linh Sư của Nguyên Ma Môn đang chờ sẵn. Những người này người lớn tuổi nhất cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi, người nhỏ nhất là một thiếu nữ nhìn còn nhỏ hơn thiếu niên một hai tuổi. Thiếu nữ tóc dài xõa vai, đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, chân mày lá liễu cong cong, lông mi rất dài, làn da trắng nõn không tỳ vết, tuy tuổi nhỏ nhưng đã ra dáng mỹ nhân hại nước hại dân.
Lúc này, Hàn Lê đã hạ xuống ngay giữa đám người. Trong lúc đó, Liễu Minh chỉ lơ lửng bên trên sân, lẳng lặng chờ Hàn Lê lên đài. Người của Nguyên Ma Môn lập tức chỉ trỏ Liễu Minh, dáng vẻ tò mò, cũng có người không hề giấu diếm vẻ khinh thường. Hàn Lê nói với họ mấy câu, rồi định bay lên bình đài, thì bị một thanh niên cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt âm lãnh kéo lại. Hai người nói với nhau cái gì đó, Hàn Lê nhìn nhìn Liễu Minh, vẻ miễn cưỡng gật đầu. Sau đó, gã thanh niên kia lập tức giẫm mạnh chân, “Vèo” một tiếng, như tên bắn vọt tới đối diện với Liễu Minh.
“Ngươi chính là tiểu tử Liễu Minh của Man Quỷ Tông đó hả. Hừ, chỉ là một gã Linh Sư nho nhỏ, cũng dám chạy đến Nguyên Ma Môn chúng ta giương oai, lá gan thật đúng là không nhỏ.” Gã trai trẻ nhìn chằm chằm Liễu Minh, ánh mắt và giọng nói không hề che giấu địch ý.
“Giương oai? Tại hạ chẳng qua chỉ là một sơ kỳ Linh Sư, làm sao dám tới quý môn làm chuyện đó được. Đạo hữu đừng nên ngậm máu phun người! Mà hình như đối thủ của ta cũng không phải các hạ.” Liễu Minh nhàn nhạt trả lời.
“Hừ, ta không biết làm sao ngươi có thể thuyết phục chưởng môn sư huynh hủy bỏ danh ngạch của ta chuyển sang cho một tên người ngoài cho ngươi đi vào Trấn Yêu Tháp. Ta vì danh ngạch này, đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức, sao có thể có thể nói buông tay là buông tay được, căn bản không cần Hàn Lê sư đệ ra tay, một mình Quan mỗ cũng đủ trấn áp ngươi rồi.” Ngữ khí của vị tu sĩ trẻ tuổi này chứa đầy sự oán hận.
“Thì ra các hạ chính là Quan Chỉ Ương đạo hữu, tại hạ thất kính. Tuy rằng ta mới vừa vặn nghe được tên của Quan đạo hữu đây thôi, nhưng nếu đạo hữu thật cảm thấy không cam lòng thì cứ việc ra tay. Nếu tại hạ bại trong tay ngươi, ta sẽ lập tức rời khỏi Nguyên Ma Môn, tuyệt không có nửa phần do dự.” Liễu Minh khẽ cười.
“Ngươi chắc chắn?” Quan Chỉ Ương nghe vậy không khỏi tỏ ra vui vẻ.
“Hắc hắc, Liễu mỗ tuy không phải cường giả Hóa Tinh Kỳ, nhưng đã nói ra là sẽ giữ lời.” Liễu Minh thu lại nụ cười.
“Rất tốt, quyết định như vậy. Nếu Quan mỗ bại trong tay ngươi, tự nhiên sẽ tâm phục khẩu phục, tuyệt sẽ không tiếp tục truy cứu việc này.” Thanh niên cười ha ha, rõ ràng rất tự tin vào thực lực bản thân.
“Chậm đã! Nếu chỉ có vậy, Liễu mỗ sẽ bị thua thiệt. Cái danh ngạch này, vốn là do Chưởng môn của quý tông đưa cho tại hạ. Tại hạ nếu thua, hoàn trả lại danh ngạch này là chuyện đương nhiên, nhưng nếu đạo hữu thua, chẳng lẽ chỉ nói một câu như vậy là xong hay sao? ” Liễu Minh nói.
“Vậy Liễu đạo hữu muốn thế nào?” Quan Chỉ Ương cau mặt.
“Tại hạ nghe nói Nguyên Ma Môn thừa thãi Ma Tinh, thứ này dùng cho người tu luyện Ma Đạo công pháp rất có lợi, mà cũng là vật Ma Đầu thích ăn nhất.” Liễu Minh nói.
“Ma Tinh! Thì ra ngươi nhòm ngó thứ đó. Cũng khó trách, cả Vân Xuyên đại lục chỉ có Nguyên Ma Môn mới có chúng ta vậy này, hơn nữa lại còn không bán ra ngoài. Ngay cả ta tích cóp bao nhiêu năm mà cũng chỉ có hơn trăm khối cấp thấp Ma Tinh, nếu ngươi có bản lĩnh, thì cứ cầm.” Quan Chỉ Ương nghe vậy thoạt tiên giật mình nhưng rất nhanh liền ngửa đầu cuồng tiếu.
“Hay lắm. Quyết định như thế nhé.” Liễu Minh lộ rõ vẻ hài lòng.
Đám linh sư Nguyên Ma Môn nghe vậy đều xôn xao. Thiếu nữ nhỏ tuổi nhất vỗ tay cười vang:
“Xem ra Quan sư huynh thật muốn bị phá sản rồi. Chẳng những bị mất tư cách tiến vào Trấn Yêu Tháp, mà tài sản cá nhân cũng bị mất đi phân nửa.”
“Nhu Nhi tiểu sư muội! Sao ngươi lại nói như thế, chẳng lẽ ngươi từng gặp tên tiểu tử Man Quỷ Tông này rồi hay sao?” có người kinh ngạc hỏi, Hàn Lê nghe vậy, cũng quay qua nhìn.
“Hắc hắc! Các ngươi đừng có mà tưởng bở. Hứa sư huynh là con cáo già tới cỡ nào, nếu không nắm chắc, làm sao lại dám đắc tội Quan gia, chuyển danh ngạch tặng cho một kẻ bên ngoài tông? Còn nữa, mấy hôm trước ta mới được nghe người ta nói về Liễu tiểu tử này, thực lực hắn không kém đâu, ngay cả Nguyên sư bá cũng phải buông một câu khen ngợi hắn đó.” Thiếu nữ tủm tỉm trả lời.
“Cái gì, Nguyên sư bá khen ngợi hắn?”
Những người nãy giờ không để ý, vừa nghe câu nói kia, thì đều giật mình. Bởi vì trong mắt đệ tử Nguyên Ma Môn, địa vị của Nguyên Ma đã chẳng khác gì một vị thần linh.
“Hừ, dù nói thế nào, thực lực của Quan sư huynh cũng rất ghê gớm, kết quả cuối cùng như thế nào, thì cũng phải đánh qua một cuộc mới biết được.” Hàn Lê nheo mắt hừ lạnh.
Hắn bấm pháp quyết, đá về phía cây cột đá gần đó một cái.
“Phốc” một tiếng.
Một tia sáng đen bắn ra khỏi đầu ngón tay hắn, chui vào trong cột đá.
“Oanh” một tiếng.
Khí đen từ những phù văn bên ngoài những cột đá chung quanh bình đài tuôn ra tạo thành một màn sáng màu đen nhạt, bao trọn bình đài vào bên trong.
Hầu như vào cùng một lúc, thanh niên đang đứng đối diện Liễu Minh chợt ngẩng đầu thét to một tiếng tiếp đó khẽ vung tay áo phóng ra một vật gì đó đen sì, nhoáng một cái hóa thành một pho tượng ma vật thân người đầu trâu cao hơn một trượng, toàn thân hắc khí lượn lờ, trông rất sống động.
“Phốc” một tiếng.
Một ngụm máu bắn ra, hóa thành huyết vụ chui vào bên trong pho tượng. Quan Chỉ Ương niệm pháp quyết, hai tay bấm chỉ pháp, mười ngón tay liên tục bắn khí đen về phía pho tượng. Linh văn trên gã trai trẻ này điên cuồng tuôn khói đen, làm cả người hắn bị bao phủ bên trong lớp khí đen, nhìn từ xa trông rất dữ tợn!
“Triệu Ma thuật! Không ngờ Quan sư huynh ngay từ chiêu đầu tiên đã dùng tới thần thông áp đáy hòm, xem ra là muốn một chiêu quyết định thắng thua rồi.” Một thanh niên đứng xem thấy vậy, nghẹn ngào lên tiếng, những người khác ai cũng đều kinh ngạc.
Rõ ràng bí thuật Quan Chỉ Ương đang sử dụng, là rất có lai lịch!
Liễu Minh thấy vậy, cũng hơi rùng mình, nhưng vẫn đứng bất động, không làm gì ngăn cản đối phương thi pháp. Thanh niên đối diện thấy vậy, hừ một tiếng, quát to một tiếng, mười ngón tay cùng lúc điểm ra.
Một tiếng nổ to như sét đánh!
Một cột sáng không biết từ đâu tới, xuyên qua màn sáng bao phủ bình đài chui thẳng vào trong pho tượng. Hai mắt pho tượng phát ra hai luồng ngân diễm, một mảnh hắc quang tuôn ra, quay tròn, ngưng tụ thành một hư ảnh ma vật cực lớn. Hư ảnh này cũng là thân người đầu trâu, giống y hệt hình dạng của pho tượng. Ngay khi hư ảnh hiện lên, pho tượng lại mờ dần đi, hóa thành từng đốm sáng đen, chui vào bên trong hư ảnh, một luồng áp lực ma khí khủng bố làm người ta hít thở không thông từ Ma Ảnh điên cuồng tỏa ra, khiến cho chung quanh đều bị ảnh hưởng. Ngay khi hư ảnh Ma vật xuất hiện, Liễu Minh cảm thấy Linh Hải nhảy lên hai cái, nhưng lập tức lại trở lại như thường, cảm giác giống hệt lúc vừa bước lên Cự Ma Sơn, nhưng mãnh liệt hơn. Liễu Minh giật mình, vội dùng Tinh Thần lực quét qua Linh Hải, nhưng mọi thứ vẫn bình thường, không xuất hiện cái gì bất ổn.
“Cái này là…”
Sắc mặt hắn lập tức sầm xuống. Lần này, Liễu Minh có thể khẳng định lần trước Linh Hải nhảy lên, tuyệt đối không phải ảo giác, mà là quả thực đã bị cái gì đó tác động vào. Quan Chỉ Ương thấy Liễu Minh biến sắc, thì cười to, nhún chân, chui vào trong hư ảnh.
Một màn kinh người xuất hiện!
Cả hư ảnh lắc lư, rồi mờ dần, chui vào trong người thanh niên.
Quan Chỉ Ương hét lớn một tiếng, Linh văn trên người nóng rực, hắc quang rực rỡ, cả người hắn bao phủ trong vầng sáng màu đen, ma khí khủng bố khi nãy xuất hiện trên ma ảnh giờ tuôn trào trên người hắn. Thanh niên như biến thành ma vật thân người đầu trâu, linh áp trên người rất mạnh, không kém gì Linh Sư có tu vi Ngưng Dịch trung kỳ. Biến hóa kinh người như thế, đương nhiên thành công chuyển sự chú ý của Liễu Minh từ Linh Hải qua, nét mặt hắn không khỏi hiện lên một tia ngoài ý muốn.
“Không ngờ Triệu Ma thuật của Quản sư huynh không ngờ đã được tu luyện đến mức độ này.”
Hắn vốn chuyên tu thuật Luyện thể, giờ lại được Di Sát Ma Thần bổ sung lực lượng tăng phúc, chỉ sợ thân thể đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng được, ngay cả Ngưng Dịch hậu kỳ cũng phải kiêng kị. Thật đáng tiếc, pho tượng Di Sát Ma Thần này, không biết hao tốn bao nhiêu tâm huyết, sau này phải tế luyện lại rồi.” Thiếu nữ vỗ tay vui vẻ.
Những người khác nhìn thấy Quan Chỉ Ương triệu hoán Ma Ảnh, tạo thành khí tức kinh người như vậy, ai nấy cũng đều tỏ vẻ kinh hãi.