Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 251: Nhân Sâm màu vàng

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: kesandemppk

Biên: hungprods

Hoàng sư huynh chứng kiến cảnh này, đồng tử có chút co rụt lại, thân hình nhoáng lên đến bên cạnh cự đỉnh như ma quỷ, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới.

Liễu Minh thấy vậy chỉ mỉm cười.

“Chỉ là Ngân Sa Chi Tinh rất bình thường, làm sao lại nặng như vậy, chẳng lẽ trong đỉnh còn có vật khác ư?” Sau khi đi một vòng quanh cự đỉnh, Hoàng sư huynh nhướng mày nói.

“Quả nhiên sư huynh đã nhìn ra, vật chứa bên trong đỉnh mới chính xác là tài liệu luyện khí ta mang đến.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên nói.

Hoàng sư huynh nhẹ gật đầu, một ống tay áo run lên, một cỗ lực lượng vô hình cuốn về phía nắp cự đỉnh.

“Phốc” một tiếng, nắp đỉnh thoạt nhìn rất nặng nề lập tức bay thật nhanh lên trên, sau đó bay lơ lửng trong không trung mà không bị rơi xuống.

Lúc này Hoàng sư huynh mới nhìn vào trong đỉnh, sau khi nhìn rõ giọt chất lỏng bên trong màn sương mù màu đen, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên vị “Hoàng sư huynh” này căn bản cũng không ngờ tới vật trong đỉnh lại có hình dáng như vậy.

Nhưng sau một khắc, lão giả áo đen chợt nhớ tới điều gì đó, một tay đột nhiên chộp một cái vào trong đỉnh.

“Phanh” một tiếng trầm đục vang lên, cự đỉnh rung rung một hồi, nhưng giọt chất lỏng màu đen vẫn không nhúc nhích.

Sắc mặt Hoàng sư huynh lập tức đại biến, nghẹn ngào nói:

“Nhất Nguyên Trọng Thủy, thật sự là bảo vật trong truyền thuyết kia sao!”

“A, trước kia sư huynh đã nhìn thấy bảo vật này ư?” Liễu Minh thấy lão giả nhận ra Nhất Nguyên Trọng Thủy nhanh như vậy cũng có chút bất ngờ hỏi.

“Đây là lần đầu tiên lão phu gặp loại dị bảo này, nhưng trong tay ta có một quyển kỳ thư ghi lại các loại tài liệu luyện khí quý hiếm trong thiên hạ, trong đó có miêu tả và hình ảnh về Nhất Nguyên Trọng Thủy, ban đầu ta vẫn không dám xác nhận, nhưng sau khi thử qua trọng lượng của nó thì khẳng định chắc chắn mười phần.” Lúc này Hoàng sư huynh, nhìn không chớp mắt vào vật bên trong đỉnh, tuy miệng vẫn đang lẩm bẩm nói, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ si mê.

“Thì ra là thế. Nếu Hoàng sư huynh đã biết rõ đây là loại tài liệu nào thì có lẽ cũng biết sư đệ muốn nhờ sư huynh luyện chế vật gì rồi phải không?” Liễu Minh mới chợt hiểu ra, sau đó dứt khoát thản nhiên hỏi.

“Mặc dù Nhất Nguyên Trọng Thủy cực kì hiếm thấy, nhưng đồ vật luyện chế từ vật này lại không nhiều lắm, hơn nữa tài liệu phối hợp cùng nó cũng vô cùng quý hiếm. Chẳng lẽ sư đệ định dùng giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy này luyện chế thành Trọng Thủy Châu trong truyền thuyết hay sao?” Hoàng sư huynh nghe xong Liễu Minh nói như vậy, cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong si mê, sau khi suy nghĩ một chút liền chậm rãi trả lời.

“Hoàng sư huynh không hổ là đệ nhất Luyện Khí Đại Sư trong tông, không ngờ nhanh như vậy đã nhìn ra dụng ý của sư đệ. Đúng vậy, đích thật là ta muốn luyện chế Nhất Nguyên Trọng Thủy thành Trọng Thủy Châu. Nhưng không biết sư huynh nắm chắc được bao nhiêu phần?” Liễu Minh gật gật đầu, nghiêm mặt hỏi.

“Bảo vật quý hiếm như vậy, cũng giống như Liễu sư đệ lúc trước đã từng nói qua, nếu là những Luyện Khí Sư bình thường trong phường thị chỉ sợ có tỉ lệ thất bại không nhỏ. Nhưng nếu là Hoàng mỗ tự mình động thủ luyện chế, đương nhiên không có vấn đề quá lớn, chẳng qua là xem xem phẩm chất Linh Khí sau khi luyện chế thành công như thế nào mà thôi.” Hoàng sư huynh suy nghĩ một chút, sau đó hết sức tự tin nói.

“Hoàng sư huynh thậm chí có thể nắm chắc nhiều như vậy, lựa chọn khi tới đây của ta quả thực rất chính xác.” Liễu Minh nghe xong, vui mừng quá đỗi.

“Hắc hắc, nếu sư đệ đã có thể lấy ra Nhất Nguyên Trọng Thủy, thân là một gã Luyện Khí Sư, ta đương nhiên không thể nào cự tuyệt được sự hấp dẫn của việc tự tay luyện chế vật này thành một kiện Linh Khí. Tuy nhiên lần này Liễu sư đệ tới đây, cũng không có ý định để ta làm không công chứ!” Hoàng sư huynh cười hắc hắc một tiếng nói.

“Làm sao ta lại để Hoàng sư huynh làm không công được. Trên người ta mặc dù còn một chút Linh Thạch, nhưng chắc hẳn cũng không vừa mắt Hoàng sư huynh. Như vậy đi, ta còn một phần Chân Sát Khí mà năm đó tông môn ban thưởng, không bằng dùng nó làm thù lao.” Liễu Minh suy nghĩ nhanh chóng một lát, sau đó mỉm cười trả lời.

“Chân Sát Khí do tông môn ban thưởng mặc dù chỉ là loại bình thường, nhưng dùng để trả phí tổn luyện khí cũng miễn cưỡng đủ rồi. Tuy nhiên quá trình luyện chế Nhất Nguyên Trọng Thủy thành Trọng Thủy Châu cũng hao phí không ít tài liệu phụ trợ, tuy ta đều có sẵn những vật đó ở đây, song giá trị cũng khá xa xỉ.” Ban đầu Hoàng sư huynh gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu nói.

“Ngoại trừ một phần Chân Sát Khí, ta sẽ trả thêm cho sư huynh hai vạn Linh Thạch!” Lúc này, Liễu Minh vô cùng sảng khoái nói.

“Không ngờ sư đệ còn trẻ tuổi mà thân gia thật không ít. Tốt, quyết định như thế đi. Một tháng sau, ngươi có thể đến nơi này của ta lấy Linh Khí. Mặt khác, ngươi muốn dung nhập loại cấm chế có hiệu quả như thế nào vào Trọng Thủy Châu, trước hết cứ nói rõ cho ta biết. Tránh việc sau khi luyện chế hoàn thành, lại không thích hợp để ngươi sử dụng.” Hoàng sư huynh nghe vậy có chút bất ngờ, hai mắt quan sát từ trên xuống dưới Liễu Minh lần nữa, cuối cùng có vài phần thiện ý nói.

“Viên Trọng Thủy Châu này ta không có yêu cầu gì khác, tất cả cấm chế dung nhập vào chỉ yêu cầu một chữ ‘Nặng’. Mặc kệ cuối cùng sư huynh luyện chế Linh Khí này đạt phẩm giai như thế nào, nhưng toàn bộ cấm chế dung nhập vào đều có thuộc tính này là được.” Liễu Minh dường như đã suy nghĩ đến việc này từ lâu rồi, không chút do dự trả lời.

“Chỉ mong muốn cậy mạnh để nghiền ép đối thủ sao? Với sức nặng bản thân Trọng Thủy Châu, nếu như lại tăng sức nặng thêm mấy lần thì chỉ sợ ngay cả một ngọn núi nhỏ cũng sẽ bị một kích mà vỡ vụn. Nhưng bảo vật nặng như vậy, nếu Pháp lực bản thân không đủ tinh thuần và thân thể không đủ mạnh mẽ, chỉ sợ rất khó thúc giục như ý.” Hoàng sư huynh nghe xong lời của Liễu Minh, mặc dù đã từng luyện chế Linh Khí cho không biết bao nhiêu người, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Lão gần như có thể tưởng tượng ra tình cảnh rung động nghiền ép bốn phương sau khi Trọng Thủy Châu này xuất thế.

“Điều này xin sư huynh cứ yên tâm, ta đã yêu cầu như vậy, đương nhiên đã có chuẩn bị với việc này.” Liễu Minh mỉm cười nói.

“Được, nếu sư đệ thật sự mong muốn loại uy lực mạnh mẽ trực tiếp nhất, lại tự cảm thấy mình có khả năng thúc giục, ta cứ dựa theo yêu cầu mà luyện chế bảo vật này.” Hoàng sư huynh lo nghĩ một chút, sau đó thần sắc lộ vẻ ‘không liên quan đến mình’.

Vì vậy thời gian tiếp theo, Hoàng sư huynh dựa theo quy củ bình thường của Luyện Khí Sư, ngay tại chỗ phát thệ theo thông lệ.

Tiếp đó Liễu Minh cũng không ở lại đây quá lâu, trực tiếp cáo từ rời đi.

Lão giả áo đen đứng nguyên tại chỗ trong đại sảnh, nhìn chằm chằm vào giọt chất lỏng màu đen bên trong cự đỉnh, trên khuôn mặt khó nén được nét hưng phấn.

Liễu Minh cũng không trở về chỗ ở mà bay vòng một đường, đi thẳng đến Tàng Kinh Các.

“Cái gì, sư đệ muốn tất cả đan phương cấp Linh Sư có thể đề cao Pháp lực sao?” Trong Tàng Kinh Các, lão giả “Liêu Phong” mặc trường bào đỏ thắm kia nghe xong liền cảm thấy giật mình hỏi lại Liễu Minh.

“Đúng vậy, gần đây ta có chút hứng thú với việc luyện đan, cho nên muốn xem xét một ít đan phương cao giai một chút.” Liễu Minh rất bình tĩnh nói.

Lão giả mặc trường bào đỏ thắm nghe xong lời đó, khuôn mặt đương nhiên lộ vẻ cổ quái, sau một hồi lâu mới mang theo vẻ nghi hoặc nói:

“Sư đệ muốn mượn đan phương cao giai hiển nhiên không có vấn đề gì, nhưng mà mỗi một phần đan phương cấp Linh Sư đều cần một nghìn điểm cống hiến, hơn nữa nhất định phải lập lời thề, không được tiết lộ cho người thứ hai biết.”

“Được, điều này không thành vấn đề.” Liễu Minh đáp ứng vô cùng dứt khoát.

Lão giả mặc trường bào đỏ thắm thấy vậy cũng không muốn hỏi nhiều, tay áo run lên, hai người được một vầng hào quang bao phủ liền biến mất không thấy đâu nữa, tiến vào bên trong mật thất của Tàng Kinh Các.

Một khắc sau, Liễu Minh bay thật nhanh rời khỏi Tàng Kinh Các, quay về Cửu Anh Sơn.

Ở mật thất bên trong động phủ, Liễu Minh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, cau mày nhìn mấy tấm da thú màu trắng nhạt trước mắt, phía trên chi chít Linh văn nhỏ như kiến màu bạc.

Sau khi hắn xem hết tấm da thú cuối cùng liền thở dài một hơi, đồng thời sắc mặt âm tình bất định lẩm bẩm:

“Không ngờ đan dược cấp Linh Sư lại luyện chế hết sức phức tạp, còn cần nhiều chủng loại Linh dược phụ trợ khác nhau như vậy. Xem ra muốn trong thời gian ngắn luyện chế ra đan dược cấp Linh Sư là chuyện không thể. Được rồi, vậy là vẫn phải ăn trực tiếp những Thiên Địa Linh dược kia a. Tuy hiệu quả kém hơn rất nhiều, nhưng cũng có thể tăng tiến không ít Pháp lực. Hiện tại cũng không nên tính đến những việc quá xa xôi, vẫn nên tăng thực lực của mình lên một bậc, nắm chắc việc bảo vệ mạng nhỏ của mình trong cuộc chiến với Hải tộc thêm một phần rồi hẵng tính đến chuyện khác”.

Liễu Minh thì thào nói xong những lời này, một tay liền miết lên cánh tay kia một cái, lập tức mấy cái hộp ngọc dài ngắn không đồng đều đột ngột hiện ra, tay áo hắn lại run lên, tất cả đều vững vàng rơi xuống mặt đất phía trước người.

Hắn lại vẫy tay một cái, một cái hộp ngọc hình chữ nhật bay tới, sau khi quay tít một vòng, nắp hộp liền mở bung ra, bên trong lộ ra một gốc Nhân Sâm màu vàng óng.

Gốc Nhân Sâm này lớn cỡ cánh tay, dài khoảng hai thước, tứ chi và phần đầu đều thấy rất rõ ràng, cũng tản ra một mùi thơm mê người.

Đúng là một gốc thiên địa Linh dược trân quý mà hắn lấy được ở trong Bí Cảnh lúc trước, theo màu sắc và mùi thơm của nó, có lẽ đã có mấy nghìn năm hỏa hầu, hiện tại cho dù ăn sống cũng có thể gia tăng Pháp lực lên một mảng lớn.

Chỉ có điều lúc ấy Liễu Minh cảm thấy phục dụng Linh dược này ở cảnh giới Linh Đồ có chút quá mức lãng phí, mới một mực giữ lại đến nay.

Ngoại trừ gốc Nhân Sâm màu vàng này, hắn còn có giữ lại vài gốc Linh dược khác có thể gia tăng Pháp lực cho Linh Sư, chỉ có điều hiệu quả yếu hơn một ít mà thôi.

Theo suy đoán của Liễu Minh, nếu ăn tất cả những Linh dược này vào, tuy tu vi không thể trực tiếp đạt tới Ngưng Dịch trung kỳ, nhưng cũng tương đương với hơn mười năm khổ tu.

Liễu Minh nghĩ tới đây, lúc này không do dự nữa, ánh sáng màu xanh trong tay lóe lên, hắn dùng thanh đoản kiếm cắt một lát mỏng của gốc Nhân Sâm màu vàng, bỏ thẳng vào trong miệng nhai nhai vài cái.

Lập tức một cỗ chất lỏng thơm mát tràn đầy khoang miệng, cũng nhanh chóng trở nên mềm ngọt cực kỳ, yết hầu chỉ hơi động đậy đã nuốt toàn bộ vào trong bụng.

Hắn chỉ cảm thấy trong bụng xuất hiện một luồng khí nóng hừng hực, nó nhanh chóng tràn ra khắp các kinh mạch, trên mặt cũng đỏ bừng lên.

Liễu Minh không dám chậm trễ, lập tức thu những đồ vật trong tay lại, sau đó hai tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết, từng luồng khí đen cuồn cuộn xuất hiện bên ngoài cơ thể, một lát sau đã che khuất toàn bộ thân hình hắn vào trong.

Thời gian dần trôi qua, khí đen trong mật thất càng ngày càng nồng đậm, đồng thời ở trung tâm, khí tức của Liễu Minh cũng càng lúc càng mạnh thêm.

Một lát sau, toàn bộ gian mật thất đều tràn ngập khí đen nồng đậm, hơn nữa từ bên trong truyền ra thanh âm “Đùng đùng …” hỗn loạn như pháo nổ.

Nửa ngày sau, tất cả khí đen cuồn cuộn tụ lại chỗ trung tâm, chỉ trong chốc lát hóa đã thành một tấm lụa đen rộng cỡ bàn tay rất dài, cao thấp xoay quanh thân hình Liễu Minh, vô cùng linh hoạt.

Đúng lúc này, hai mắt Liễu Minh vốn đang nhắm nghiền bỗng trợn to, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky