Dịch giả: Vong Mạng, nhatchimai000
Ma Thiên Ký – Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi, nhatchimai
“Ầm” một tiếng!
Quần áo gã đại hán đầu trọc khẽ rách bung ra, trong khoảnh khắc gã đã hóa thành hình thái bán yêu, nửa trên thân được phủ đầy lông bờm màu xanh, đỉnh đầu gã có một đôi sừng cong đen kịt, cái mũi thô cực kỳ to, nguyên hình đúng là một con thanh ngưu.
(DG: Bán yêu – nửa yêu, thanh ngưu: trâu màu xanh)
Thanh ngưu yêu bán yêu hóa, tia sáng trong mắt nó vừa lóe lên xong thì cánh tay trái nó nhanh như chớp rút phăng phi xoa ở vai phải ra, xong hung hăng ném thẳng về phía trước, nghênh đón kiếm quang đang lao tới trước mặt.
“Phanh” một tiếng!
Tiểu xoa màu vàng và kiếm quang màu vàng vừa mới va chạm liền phát ra một tràng âm thanh kim loại va đập quái dị, tiếp đấy thanh tiểu xoa gào thét một tiếng rồi rớt xuống.
Kiếm quang màu vàng cũng vì thế mà bắn trở ra.
Một khắc sau, thanh ngưu yêu cúi cái đầu, dùng cặp sừng nhọn trên đầu, nhằm thẳng chỗ Liễu Minh rồi thân hình nó thoáng mờ đi, hóa thành một đoàn những cái bóng xanh bắn vọt tới.
Liễu Minh vừa mới cảm nhận được một luồng cuồng phong thổi rát mặt thì thanh ngưu yêu cũng đã vọt tới trước mắt hắn. Liễu Minh tức thì cả kinh, giờ hắn có muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể hít mạnh một hơi, hai tay thình lình trở nên thô ráp kèm theo đó là tầng tầng vảy lên màu tím hiện lên, đoạn hai tay quét ngang, đan chéo vào nhau hòng đón đỡ kích này.
“Phốc” một tiếng!
Giữa khoảng không nối Liễu Minh và thanh ngưu yêu bỗng có ánh sáng màu lục lóe lên rồi đột nhiên mấy cây dây leo thô to bằng cánh tay hiện ra, quay quanh quấn vào nhau xong liền kết thành một bức tường kín mít.
Cách đó không xa, Khuê Mộc đang cầm một thanh mộc trượng trong tay, dùng nó đánh ra một đoàn những tia sáng xanh về chỗ bức tường, đồng thời miệng nói lẩm nhẩm.
Còn Hoàng Oánh, người mới gắng gượng kích phát lực tinh huyết để vây khốn thanh yêu, ở phía xa loạng choạng một cái rồi ngã lăn lên trên mặt đất, dưới ảnh hưởng do công pháp phản phệ, nhất thời nàng này không cách nào đứng dậy nổi.
“Ầm” một tiếng!
Bức tường dây leo chỉ vẻn vẹn chống đỡ được thời gian một hơi thở đã liền bị thanh ngưu yêu dùng cặp sừng nhọn trên đầu húc ầm ầm vỡ tan ra.
Kế đó, thế công thanh ngưu yêu vẫn không giảm, tiếp tục phóng về phía Liễu Minh.
Nhưng trong một khắc chậm trễ đó, thân hình Liễu Minh đã khẽ động, bắn ngược về phía sau đồng thời một tay hắn điểm một cái về phía không trung cách đó không xa.
Một tiếng cao vút nổi lên, Hư Không Kiếm rung một cái rồi liền biến thành luồng sáng màu vàng kim dài hơn mười trượng xoắn tít lao về.
Thanh ngưu yêu dù hung hãn nhưng thấy kiếm quang màu vàng lao tới, thần sắc cũng không khỏi ngưng trọng, nó bỗng nhiên dừng lại rồi đột nhiên quay phắt người, dùng lưỡi đao khổng lồ hình sừng trâu trong tay hung hăng bổ về phía kiếm quang.
Một đạo đao ảnh đen nhánh lao vọt ngay ra.
“Ầm” một tiếng, hai tia sáng hai màu đen vàng đan vào cùng nhau, nhất thời giằng co không thôi.
Thanh ngưu gầm nhẹ một tiếng, sau đấy lưỡi đao khổng lồ trong tay nó lại chém liền một hơi ra mấy đao, ánh sáng đen cuồn cuồn lập tức che khuất hết kiếm quang màu vàng.
“Phanh” một tiếng.
Hư Không kiếm gào thét một tiếng đồng thời lần nữa hóa lại thành thanh kiếm nhỏ bay ra ngoài.
Khuôn mặt Liễu Minh trầm xuống, hắn lập tức thúc giục kiếm quyết trong tay, điểm một cái về phía thanh kiếm nhỏ phía xa xa.
“Phốc” một tiếng.
Kiếm nhỏ màu vàng kim sau khi thoáng mờ đi liền thình lình biến mất khỏi chỗ cũ, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau một khắc, trước người Liễu Minh có ánh sáng vàng kim lóe lên, Hư Không lại hiện ra thêm lần nữa.
Thanh ngưu yêu nhân cơ hội này đột nhiên quay đầu một phát, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Khuê Mộc Tôn Giả, đồng thời thân hình nó bắt đầu trở nên mờ mịt.
Khuê Mộc chỉ vừa thấy cái bóng màu xanh lóe lên, thì thanh ngưu yêu đã thình lình xuất hiện trước mặt y, hơn nữa thanh đại đao hình sừng trâu trong tay nó đột nhiên vung lên, hóa thành một đạo đao ảnh màu đen, thế như gió táp mưa sa lao về phía Khuê Mộc Tôn Giả.
Khuê Mộc không kịp trốn tránh, miệng vội vã truyền ra một tràng liên tiếp nhưng tiếng chú ngữ trầm thấp, tức thì chỉ loáng cái đã có vô số dây leo xanh biếc từ cây mộc trượng màu xanh điên cuồng tuôn ra, kết thành tường dây leo chặn đòn oanh kích của đao ảnh màu đen.
Nhưng đao ảnh sắc bén màu đen mới lóe lên thì những dây leo vừa mới sinh ra kia lại tựa như đậu hũ, bị cắt nát vụn ra.
Thanh đại đao hình sừng trâu này, tuyệt đối chính xác là một linh khí pháp bảo sơ hình, thậm chí uy lực của nó thực có khả năng tiếp cận pháp bảo chân chính nên mới có thể có uy năng khó đỡ như vậy.
Đuôi tràng mày Liễu Minh dựng lên, hắn đột nhiên khẽ rung tay áo, một luồng khói đen bay ra, lóe lên rồi chui xuống đất, biến mất dạng, tiếp đó hắn lại dẫm chân, lập tức như tên rời nỏ bắn vọt đi, đồng thời trên đường bay lại đưa một tay bấm pháp quyết, trên người hiện ra thêm một kiện giáp da màu bạc, khói đen trên người ào ạt tỏa ra, trong khoảnh khắc quanh người hắn đã có ảo ảnh bốn rồng, bốn hổ được được ngưng kết ra.
Sau một tiếng “vèo”, Liễu Minh liền xuất hiện ở sau lưng thanh ngưu yêu, tay trái nắm hờ liền mơ hồ thấy tia điện li ti lóe lên, còn tay phải được phủ vảy lên thì bàn tay lập tức xòe ra, mãnh liệt hóa thành một bàn tay khổng lồ màu đen, nhắm phía sau lưng thanh ngưu yêu chộp tới.
Thanh ngưu yêu hiển nhiên phát giác hành động của Liễu Minh, nó quát to một tiếng, dùng một đao mãnh liệt chấn Khuê Mộc phải lui lại mấy bước xong thân thể nó nhanh như chớp quay ngược lại, ánh sáng màu đen trong tay nó lóe lên, lập tức nghênh đón bàn tay khổng lồ màu đen.
Một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên.
Luồng sáng màu đen va đập vào bàn tay khổng lồ một cái, tức thì từng trận sóng khí cuồn cuộn tỏa ra, đồng thời thân hình Liễu Minh và thanh ngưu yêu cùng điên cuồng rung động, lui lại phía sau mấy bước.
Ngay lúc này, mặt đất khẽ rung động, âm thanh “xùy xìu” vang lên rồi đột nhiên một mảng những sợi tơ đen dày đặc bắn thẳng đến bắp chân thanh ngưu.
Thanh ngưu yêu cả kinh, nhưng nó lập tức phản ứng kịp, hét lớn một tiếng rồi phù văn màu lục ngoài bắp chân nó sáng lóe lên rồi nhanh chóng quay một vòng quanh cái chân vừa thô vừa to, tức thì mặt ngoài chân nó hiện lên một lớp màng sáng bóng như kim loại.
Những sợi tơ đen mới rồi liền phát ra những âm thanh như tiếng kim loại va cham rồi nhao nhao bị hất ngược ra.
Thanh ngưu yêu nhe răng cười đồng thời cánh tay nó lại khẽ động, kế đó lưỡi đao khổng lồ hình sừng trâu liền gào thét quét xuống dưới mặt đất.
“Xoạt… xoạt” một tiếng!
Nham thạch trên mặt đất dưới một lần quét qua của đạo đao mang đen nhánh này liền bị nó thô bạo cạo đi một lớp.
*Đao mang: ánh đao bén nhọn.
Cốt Hạt gào thét một tiếng rồi cả nó lẫn khối nham thạch lớn lập tức bị cuốn bay ra, gần nửa thân thể nó ánh đao kia chém nát vụn, sau khi bay ra bảy, tám trượng, rút cuộc lên lên mặt đất gần đó hấp hối.
Liễu Minh thấy thế, khóe mắt run rẩy một hồi, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn khốc, kế đó thân hình nhoáng một cái rồi liền lóe lên, vọt tới chỗ cạnh thanh ngưu yêu.
Con yêu này điên cuồng cười một tràng, lưỡi đao khổng lồ trong tay nó bổ một nhát, lại hóa ra một đạo ánh sáng màu đen chém Liễu Minh trước mặt ra làm hai nửa.
“Phanh” một tiếng!
Hai nửa Liễu Minh hóa thành một đám khói đen tán loạn tản ra, đồng thời không trung gần đó chấn động một cái, tức thì ba đạo ảo ảo liền lóe hiện, khẽ xoay trong vây hãm thanh ngưu yêu vào bên trong, đồng thời hung hăng đánh ra một quyền.
Sắc mặt thanh ngưu yêu sa sầm, lưỡi đao khổng lồ của nó bỗng nhiên mờ đi rồi lại nhắm ba đạo ảo ảnh, nhanh như cắt chém tới.
Lại vang lên một tiếng động lớn!
Hai đạo hư ảnh lóe lên hắc quang rồi tan, đạo hư ảnh quyền đấu thứ ba chấn vỡ đao quang đang chém tới. Hơn nữa hắn đột nhiên tiến một bước, quyền xuất ra, đồng thời bốn con vụ giao kèm với bốn con vụ hổ từ sau lưng cũng bổ nhào về phía trước.
Cùng lúc đó, ở một phương khác, con đại cự lang cao mấy trượng toàn thân bốc lục diễm cuồn cuộn cũng bổ nhào về phía trước.
Đúng là Khuê Mộc tôn giả thừa cơ hiện nguyên hình tham gia đợt công kích.
Con yêu Thanh Ngưu giận dữ, lưỡi dao khổng lồ trong tay múa loạn, một mảng lớn ô quang cuồng quyển xông ra, bàn tay phải trở tay xuất ra một chưởng, thủ chưởng hóa thành một bàn tay khổng lồ màu đen hất cự lang trở lại.
Hư ảnh bốn con vụ giao kèm với bốn con vụ hổ trong nháy mắt bị đao quang xoắn cho nát tan, nhưng quyền đầu với những lân phiến màu tím rung lên, nó xuyên thủng đao quang thẳng tới đầu lâu con yêu thanh ngưu.
Con yêu thanh ngưu điên cuồng cười rộ, đầu lâu nhướng lên, nó lấy đỉnh đầu hắc giác cực lớn đón đỡ.
Liễu Minh thấy thế, một tia quỷ dị lóe lên trong mắt, quyền đấu đột nhiên khẽ chậm lại, năm ngón tay xòe ra, một luồng hắc khí từ đó đùn ra.
Thanh âm xuy xuy vang lên, lục ti chằng chịt rậm rạp từ trong hắc khí kích xạ ra ngay, nó nhanh chóng bao bọc cái đầu của con yêu trâu lại.
Khoảng cách gần như thế cộng thêm sự bất ngờ không thể đề phòng, con yêu thanh ngưu dù hung hãn lắm nhưng tự nhiên cũng phải kinh hãi, tay trái xuất ra một trảo mãnh liệt lên đỉnh đầu, lại tiện tay dứt ra bên ngoài, một cái bóng xanh từ trong hắc khí bị xé ra rơi bình xuống dưới đất.
Ầm một tiếng!
Trên mặt đất gần đó lập tức xuất hiện một hố ta, một cái đầu lâu tóc xanh rậm rạp nằm yên không nhúc nhích, đó là Phi Lâu.
Mặt mày con ma đầu méo mó, khí tức cực kỳ suy yếu.
Trong khoảng khắc dừng lại này, một đạo màu bạc hình cung vừa thô vừa to lóe lên bổ trúng lên thân con yêu trâu, kích cho cương khí hộ thể của nó nát bấy.
Một tiếng đùng vang lên!
Con yêu thanh ngưu chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, vô số tia điện màu bạc chợt hiện ra, thân hình lập tức khẽ run.
Hư không gần đó lóe lên kim quang, một đạo kiếm quang nhàn nhạt chợt hiện, cuốn lên thật quỷ mị, chợt lóe lên ở cổ con trâu xanh căn bản không cho nó thời gian để phản ứng lại.
Thần tình con yêu khựng lại, đầu lâu cực lớn bắn lên trời, lập tức nơi khổ phun ra cột máu cao vài thước, một mùi máu tanh nồng đậm bốc lên.
Một màn quỷ dị lại xuất hiện.
Cái đầu rời khỏi thân bỗng gào to lên một tiếng, huyết quang ngút trời cuộn lên muốn phá không phi độn bỏ chạy.
Liễu Minh thấy thế lại càng hoảng hốt, nhưng lập tức mặt trầm xuống, một tay điểm vào hư không.
Phốc một tiếng!
Kiếm quang vàng kim lóe lên tức thì đuổi theo, nó xuyên thủng cái đầu lâu, lại quay tít một vòng, vô số kiếm khí bộc phát ra rồi quấy cái sọ thành huyết vụ, tinh còn con yêu thanh ngưu hét thảm lên một tiếng rồi hóa thành hư ảo.
Vị yêu tu chân đan trung kỳ pháp lực cường đại rút cuộc bị Liễu Minh trừ diệt triệt để xóa sạch khỏi thế gian.
Liễu Minh làm một loạt động tác thì thở dài một hơi, lấy một viên Kim Nguyên đan trên người bỏ vào miệng, sau đó phất tay đánh ra hai đạo hắc khí cuốn lấy Cốt Hạt và Phi Lâu đang hấp hối ở gần đó, thận trọng từng li từng ý thu chúng vào bên trong Dưỡng Hồn Đại để chúng từ từ tĩnh dưỡng.
Cốt Hạt và Phi lâu bây giờ với những đối thủ cảnh giới Chân đan thì thực quá yếu, một kích tiện tay của con yêu trâu kia đã biến nó thành bộ dạng như vậy. Bây giờ với thương thế của hai đứa bọn nó thì không dưỡng sức bảy tám năm thì sợ rằng căn bản không cách nào khôi phục lại như cũ.
“Liễu huynh…” Mộc Khuê tôn giả đã khôi phục nhân hình đứng gần đó chậm rãi bước tới.
Hoàng Oánh bên kia cũng khôi phục được chút ít khí lực, cũng lung lay gượng gạo đi tới, khuôn mặt gượng cười. Thoạt nhìn hai người cũng rất thê thảm, ngực Khuê Mộc tôn giả là một mảng huyết nhục bầy nhầy, khóe miệng hiện tơ máu, bộ dạng nguyên khí đại thương. Hoàng Oánh thì cánh tay phải đứt đến khuỷu, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt.
“Hoàng đạo hữu, cánh tay của ngươi…” Liễu Minh đứng lên, mắt nhìn chỗ cụt tay của nữ tu.
“Không sao, chút nữa ăn một viên tiếp cốt đan là có thể dài ra như cũ, lần này thiệt thòi cho Liễu huynh quá đỗi, nếu không thì chỉ với hai người chúng ta chắc chắn vẫn lạc chốn này rồi.” Hoàng Oánh vội vàng thốt lên.
“Đúng vậy, con thanh ngưu Chân đan trung kỳ dù chỉ là chân đan trung kỳ nhưng thực lực chân chính e rằng đã gần lắm với Chân đan hậu kỳ, không có Liễu huynh tọa trấn thì có ba bốn tu sĩ Chân đan sơ kỳ chắc chắn không phải là đối thủ đâu.” Khuê Mộc tôn giả khẽ nhếch miệng nói, trong lời nói có lẫn sự cung kính.