Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 867: Thông Huyền tranh phong

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: nila32

Khuôn mặt Sa Sở Nhi đã trở nên trắng bệch nhưng nàng vẫn không lùi lại mà tiếp tục khu động người rối để nghênh tiếp của công kích của cự nhân.

Ngay lúc đó Liễu Minh hét lớn một tiếng, tiến lên phía trước, hai cánh tay theo đó cũng vung lên.

Lúc này hắc khí trên người hắn đang không ngừng tuôn ra sau đó xoay tròn ngưng tụ thành một quả cầu màu đen. Mặt cầu lập lòe hắc quang ngoài ra còn có vô số ký tự màu tím nổi lên giống như vật sống vậy.

Cánh tay khổng lồ màu tím dường như không muốn cho hắc cầu có cơ hội thành hình, liền đánh xuống một chưởng mang theo uy thế vô cùng khủng khiếp.

Một tiếng “Oanh” trầm đục vang lên!

Quả cầu màu đen giống như một trái bóng da bình thường bị đại thủ đánh lõm xuống, dường như có thể bị xuyên thủng bất cứ lúc nào.

“Nổ!”

Đúng vào lúc này, Liễu Minh lạnh lùng hô lên một tiếng, chỉ thấy hắc cầu lập tức run rẩy rồi đột ngột nổ tung, biến thành vô số đạo hắc mang bắn về phía cự chưởng màu tím.

Tích tích tích!

Đại thủ màu tím chịu sự trùng kích của những đợt hắc mang liên tiếp đã không kìm được mà khẽ run rẩy.

Nam tử tóc dài thấy vậy, “Ồ” nhẹ một tiếng nhưng vẫn không có hành động gì. Chỉ thấy cánh tay của hư ảnh cự nhân sau lưng y đột ngột trầm xuống, đại thủ màu tím lập tức trở nên ngưng thực hơn phân nửa, mặt ngoài cánh tay lại hiện lên từng đạo chú ấn màu tím đua nhau hạ xuống.

Cự chưởng còn chưa đánh tới mà một sức mạnh vô hình khiến người ta tuyệt vọng đã ập đến trước tiên.

Liễu Minh chỉ cảm thấy không gian xung quanh không ngừng bị xiết chặt, cả người theo đó liền trở nên nặng nề như bị núi đè. Mặc cho thân thể hắn phi thường mạnh mẽ trong nhất thời cũng không cách nào có thể nhúc nhích.

Liễu Minh bị tình trạng như vậy làm cho hoảng hốt.

Đúng lúc này, Sa Sở Nhi bên cạnh đột nhiên quát to một tiếng. Ngay lập tức, khôi lỗi màu vàng liền nhanh chóng che chở trước người Liễu Minh. Theo từng tràng chú ngữ bí ẩn phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn, kim quang trên người con rối cũng bừng sáng rực rỡ, đồng thời một cỗ Linh áp sâu như đại dương đột ngột phóng thẳng lên trời.

Cánh tay màu tím đang muốn đè xuống lại vấp phải sự chống cự của Linh áp nên thế tới trong nhất thời không thể nhích thêm dù chỉ một chút.

“Không có khả năng”

Nam tử tóc dài sau khi khẽ dùng thần niệm cảm ứng uy năng khủng bố ẩn chứa bên trong Linh áp kia liền nghẹn ngào thốt lên một câu. Sau đó, y liền không dám chậm trễ bấm niệm pháp quyết. Ngay lập tức, pháp tướng khổng lồ sau lưng liền há miệng phun ra một cột sáng màu tím hóa thành một đại thủ màu tím khác nện xuống Khôi lỗi màu vàng của đối phương.

Con rối nãy giờ vẫn đứng yên bất động bỗng nhiên ngẩng đầu. Tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía đồng thời hai cánh tay mạnh đánh ra hai đạo quyền ảnh.

“Oanh” “Oanh” hai tiếng nổ mạnh!

Một đạo quyền ảnh lập tức đánh văng cự chưởng màu tím đang vỗ xuống, một đạo khác lại nhanh như thiểm điện xuất hiện bên cạnh hư ảnh Đế Hoàng trước người Âu Dương Kiếm Nguyên.

Chỉ thấy hai cánh tay hư ảnh Hoàng Đế nhanh chóng chắn ngay trước người nhưng thế tới của quyền ảnh quả thật vô cùng mạnh mẽ khiến cho cự nhân này không khỏi loạng choạng muốn ngã.

Nam tử tóc dài tức thì “Hộc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Trong lúc đó, hư ảnh Đế Hoàng cũng lập tức trở nên mất ổn định.

“Thông…Huyền…Khôi Lỗi!”

Vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh này của Âu Dương gia bỗng quát to một tiếng, bạo phát tử quang sau đó không nói hai lời quay đầu lao vút đi.

Đúng lúc này, một tiếng “Phốc” truyền đến.

Đôi mắt Khôi Lỗi màu vàng đột nhiên phát ra tinh quang, lại mơ hồ ẩn chứa ánh nhìn mỉa mai của nhân loại. Chỉ thấy con rối này tiến lên một bước đã xuất hiện một cách quỷ dị bên cạnh nam tử tóc dài. Cánh tay khẽ động chụp lấy vị cường giả Thiên Tượng cảnh kia.

Giữa năm ngón tay khôi lỗi thình lình nổi lên từng tràng âm thanh lôi vũ cuồng phong. Chỉ một trảo đơn giản lại như có thể kiềm chế toàn bộ đất trời, khiến người ta tràn ngập trong cảm giác tuyệt vọng.

Nam tử tóc dài hét lên đau đớn, thân hình uốn éo hóa thành một đạo tử quang không ngừng luồn lách.

Nhưng mặc cho hắn thi triển độn pháp kỳ diệu như thế nào đều giống như Tề Thiên Đại Thánh không có cách nào chạy khỏi bàn tay Phật Tổ.

Sau khi tử quang vụt tắt liền có thể nhận ra nam tử kia đã nằm gọn trong bàn tay khổng lồ của khôi lỗi. Toàn thân của y đang bị từng đạo phù liệm màu vàng gắt gao cuốn lấy, căn bản không có cách nhúc nhích.

Nam tử tóc dài đạo hạnh cao thâm là thế, đứng trước mặt khôi lỗi màu vàng lại không có chút sức lực để phản kháng!

“Kiếm Nguyên trưởng lão!”

Đám người lão già tóc bạc đều bị cảnh tượng vừa rồi làm cho choáng váng đến trợn mắt há mồm.

Liễu Minh cũng bị dọa đến cứng đờ cả người. Khi hắn nhìn thấy Sa Sở Nhi cũng ngạc nhiên không kém gì mình liền cảm thấy có chút không đúng.

“Không biết là vị tiền bối nào phụ thân vào Khôi lỗi. Hiếp đáp một tiểu bối có gì hay chứ, đừng tưởng gia tộc Âu Dương chúng ta không có tu sĩ cấp bậc Thông Huyền tồn tại.” Nam tử tóc dài lúc này đã bỏ qua ý niệm vùng vẫy, nhanh chóng hướng về phía Khôi lỗi trước mặt kêu to lên.

“Hừ!”

Khôi lỗi màu vàng nghe vậy hừ lạnh một tiếng. Cánh tay rối khẽ xiết lại liền nghe nam tử tóc dài kia kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người cũng theo đó yếu đi không ít.

Ngay khi Liễu Minh còn chưa lấy lại được bình tĩnh, đã nghe một tiếng “Rắc” thật lớn từ trong không trung truyền đến!

Một khe nứt màu đen dài chừng mười trượng đột nhiên hiện ra trên bầu trời.

“Oanh” một tiếng!

Chỉ thấy một cự chưởng màu tím đột ngột đánh ra.

Vân tay trên cự chưởng này vô cùng rõ ràng, ngoài ra còn có thể nhìn rõ đốt ngón tay, lông tơ,… Ngoại trừ màu tím quái dị kia, cự chưởng này hoàn toàn giống với một bàn tay được phóng lớn lên nhiều lần, hơn nữa còn tản mát Linh áp vô cùng khủng bố, không hề kém cạnh so với khôi lỗi màu vàng phía dưới.

“Hắc!”

Khôi lỗi màu vàng thấy vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, lại còn cười lạnh một tiếng, trở tay đánh ra một quyền ầm ầm ngút trời lao đi.

Một tiếng nổ long trời lở đất truyền tới!

Hai khe hở một vàng một tím không chút kiêng nể ầm ầm va chạm lẫn nhau.

Theo từng tiếng nổ truyền đến, từng gợn sóng do hai loại màu sắc trộn lẫn lại tản mát ra bốn phương tám hướng xung quanh, khiến cho cây cối đều bị thổi cho xiêu vẹo. Trong không khí dường như cũng bị chấn động đến nổi lên từng đạo gió lốc.

“Thật là lợi hại! Đây chính là trận chiến giữa những đại năng Thông Huyền cảnh.” Liễu Minh mặc dù dốc sức liều mạng thúc giục hắc khí trên người nhưng vẫn bị gió lốc bức lui về sau liên tiếp, liền cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Liễu Minh còn như vậy huống hồ những tộc nhân của Âu Dương gia bên cạnh. Cả đám không trụ được bao lâu đã bị cuồng phong ném đi thật xa.

“Hừ, có thể sử dụng khôi lỗi chặn được một kích của lão phu, các hạ hẳn là Nam Hoang Khôi Đế vang danh thiên hạ?”

Một kích vừa xong, cự thủ màu tím bỗng nhiên rút về bên trong khe nứt. Khe hở này thế nhưng vẫn không biến mất lại còn truyền một giọng nói vô cùng hùng hậu.

“Khanh khách! Không sai, đúng là tại hạ! Âu Dương thế gia các ngươi lấy lớn hiếp nhỏ, mưu đồ bắt nạt đệ tử của ta. Nếu không giáo huấn một chút chẳng phải mặt mũi của Khôi Đế ta sẽ bị mất hết sao chứ?” Khôi lỗi màu vàng cười hắc hắc hai tiếng rồi không biết vô tình hay cố ý khẽ xiết chặt nam tử tóc dài đang nằm gọn trong tay.

Thân thể Âu Dương Kiếm Nguyên tức thì run rẩy liên hồi, y liên tiếp phun ra mấy ngụm máu lớn. Khí tức trên người vốn đã vô cùng uể oải lại càng trở nên suy yếu.

“Âu Dương Minh kia tu luyện Chân Ma công pháp là nghe theo phân phó của ngươi?” Giọng nói hùng hậu bên trong khe nứt vẫn tiếp tục truyền ra, dường như không hề để ý đến sự thống khổ của nam tử tóc dài.

“Chuyện như vậy không thể tùy tiện nói ra, ngươi có chứng cứ gì không?” Khôi lỗi màu vàng khẽ chớp mắt cười nói.

“Trận chiến hôm nay đành dừng ở đây nhưng ta nói cho các hạ biết việc này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu.” Giọng nói vừa dứt, khe hở giữa không trung liền chậm rãi khép lại cuối cùng hoàn toàn biến mất giống như chưa từng xuất hiện.

Khôi lỗi màu vàng cười lạnh hai tiếng, vung tay ném nam tử tóc dài về phía bãi đất trống cách đó không xa.

Cùng lúc đó, thân thể của nó cũng từ từ thu nhỏ lại, rất nhanh đã khôi phục kích thước ban đầu. Sau đó khôi lỗi này thình lình xoay người, lạnh lùng nhìn về phía Liễu Minh.

“Bái kiến Thanh Linh tiền bối.” Liễu Minh thấy vậy liền vội vàng khom người thi lễ.

Đến lúc này, hắn đã có thể khẳng định cường giả trước mặt chính là Nam Hoang Khôi Đế Thanh Linh.

“Thánh Tôn” Sa Sở Nhi cũng vừa mừng vừa sợ bước tới tham kiến.

Nàng ta cũng không nghĩ đến Thanh Linh lại đột nhiên phụ thân vào bên trong Khôi lỗi màu vàng.

“Ân, mới vài năm không gặp, tu vi của ngươi đã tiến bộ rất nhiều. Sự xuất hiện của bổn tọa dường như cũng không khiến ngươi quá giật mình?” Khôi lỗi màu vàng nhẹ gật đầu với Sa Sở Nhi, sau đó quay đầu thản nhiên nói với Liễu Minh.

“Những năm này, vãn bối quả thật nhờ vào một ít cơ duyên mới có thể đề cao một ít cảnh giới. Về phần khả năng phụ thân vào cơ thể Khôi lỗi của tiền bối, vãn bối năm đó chẳng phải đã may mắn được chứng kiến sao?” Liễu Minh cung kính trả lời.

“Khanh khách, có đúng là chỉ hơi tăng lên không? Danh tiếng của đệ nhất nhân tại Thiên Môn Hội, ta tuy ở Nam Hoang xa xôi nhưng đã sớm nghe người ta nói qua.” Khôi lỗi màu vàng lần nữa cười khẽ.

Liễu Minh tự nhiên tiếp tục ứng phó bằng những lời lẽ khiêm tốn.

“Tốt rồi, không cần nói nhảm nữa, nha đầu Sở Nhi kia mấy ngày nay nhờ có ngươi tương trợ mới có thể tìm tới nơi này. Bổn tôn thưởng phạt phân minh, kẻ nào làm việc cho ta tự nhiên sẽ được hưởng không ít chỗ tốt.” Khôi lỗi màu vàng vừa dứt lời đã vung tay ném một Ngọc Phù màu vàng nhạt về phía Liễu Minh.

“Có bí phù này bên người, mặc kệ khoảng cách lớn đến mức nào ngươi cũng có thể tùy ý liên lạc với bổn tôn.” Thanh linh chậm rãi nói ra.

“Đa tạ tiền bối.” Liễu Minh sau một thoáng bất ngờ liền trở nên vui vẻ, cẩn thận cất Ngọc Phù vào trong túi.

Ngọc Phù có khả năng liên lạc với một gã đại năng Thông Huyền, giá trị to lớn là không thể bàn cãi.

“Tốt rồi, Sở Nhi, chuyện của phụ thân ngươi bước đầu đã có tiến triển, hiện tại vẫn nên cùng ta trở về Nam Hoang.” Khôi lỗi màu vàng không đợi Sa Sở Nhi nói gì liền khẽ vung cánh tay. Kim quang cuồn cuộn tuôn ra, bao bọc lấy Sa Sở Nhi vào trong.

“Vèo” một tiếng đã thấy kim quang phóng lên sau đó chỉ còn lưu lại một điểm li ti ở chân trời đằng xa.

Vị Nam Hoang Khôi Đế này không cho Liễu Minh và Sa Sở Nhi có cơ hội từ biệt, đã phóng đi như bay vậy.

Liễu Minh thấy vậy chỉ có thể cười khổ không thôi.

“Khục… Khục khục!”

Nam tử tóc dài cách đó không xa cố đè nén cảm giác nôn nao trong lồng ngực, vừa chậm rãi đứng lên vừa lấy từ trong ngực một quả đan dược cho vào trong miệng.

Chọn tập
Bình luận