Dịch giả: langphong2793
Biên: nila32
Liễu Minh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt họ Lệ chưa đến ba trượng, hơn nữa còn đang dùng nắm đấm màu vàng rực đấm qua phía gã. Quyền ảnh chưa tới thế nhưng thanh niên Hải tộc đã bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh bật ra ngoài. Không cần suy nghĩ, hai cánh tay Lệ Sa khẽ động, nâng đôi cự chùy chắn ngang trước người.
“Oanh” một tiếng.
Nắm đấm màu vàng mạnh mẽ đánh vào chính giữa hai chùy. Lệ Sa chỉ cảm thấy hai tay tê rần, hai chùy trong tay không tự chủ được bị vung ra, đồng thời thân hình của gã lảo đảo lùi về phía sau, trong chốc lát không thể nào dừng lại được. Khuôn mặt vặn vẹo cả kinh thình lình trở nên dữ tợn, chỉ thấy họ Lệ bỗng nhiên há to miệng, phun ra một tiểu thuẫn màu máu. chỉ quay tít một vòng liền biến thành một tầng màn sáng màu máu bao bọc quanh người gã.
“Ha ha, có Huyết Chi Thuẫn này, ngươi muốn gây tổn thương cho ta căn bản là sự tình vọng tưởng.” Lệ Sa cười như điên, thân hình sau khi chấn động một cái mới miễn cưỡng dừng lại được.
Lúc này tại phía đối diện, nắm đấm màu vàng của Liễu Minh bỗng nhiên mở ra năm ngón tay, một viên châu màu đen từ đó bắn mạnh ra, lóe lên một cái liền biến thành một đoàn sương mù màu đen liên tục đánh lên màn máu.
Một màn kinh người xuất hiện!
Sau một tiếng trầm đục vang lên, màn sáng màu máu đã bị viên châu một kích đánh vỡ. Một hồi mơ hồ qua đi, viên châu tiếp tục đánh vào lồng ngực thanh niên Hải Tộc. Lệ Sa hét thảm một tiếng, trên ngực hiện lên một lỗ máu lớn như chén cơm, hộ thân cương khí vậy mà không có chút hiệu quả nào, trong khuôn mặt khủng hoảng đầy sợ hãi, thân hình của gã sau một lúc bành trướng và co rút lại đã nổ tung thành một đoàn mưa máu. Vị Linh Sư Ngưng Dịch Cảnh trung kỳ Hải Tộc này, cứ thế bị Liễu Minh đánh chết như vậy.
Sau mấy cái lắc mình, Liễu Minh đã thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của màn mưa máu, đồng thời một tay vẫy về phía trước. “Vèo vèo” vài tiếng, Bích Ảnh Châm, viên châu màu đen cùng với một cái vòng tay bằng vỏ sò từ phía đối diện bắn lại, tất cả đều chui vào trong tay áo của Liễu Minh. Sau đó, hắn khẽ quan sát xung quanh, nhìn vào hai thanh chùy màu bạc có vẻ bất phàm, suy nghĩ một chút, liền ném ra hai tấm Trữ Vật Phù. Hai cỗ hào quang màu trắng cuốn qua, hai thanh binh khí cực lớn này liền biến mất. Ngay tại thời điểm tay áo của Liễu Minh run lên cất kỹ hai tấm Trữ Vật Phù vào trong người, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng hét phẫn nộ.
“Tiểu tặc Nhân tộc, ngươi dám tổn thương tính mạng của cháu ta, xem lão phu mang ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Âm thanh này giống như tiếng sét đánh truyền tới!
Dù Liễu Minh có tu vi tinh thuần cùng Tinh thần lực khổng lồ nhưng thân hình cũng chấn động một cái, xuýt chút nữa liền rơi trực tiếp từ không trung xuống phía dưới. Cùng lúc đó, từ phía sau đại quân Hải tộc truyền đến một tiếng thét dài, một đạo thân ảnh mơ hồ như quỷ mị từ đằng xa bay thẳng tới nơi này, chỉ sau mấy cái chớp động đã xuất hiện ở bên trong chiến trường. Trên đường ánh sáng quét qua, tu sĩ Nhân tộc và Hải tộc ngăn cản đều bị đánh bay, nhẹ thì da tróc thịt, nặng thì gãy xương toi mạng tại chỗ.
Giờ phút này, Liễu Minh cuối cùng mới từ trong mê muội tỉnh lại, hoảng sợ ngẩng đầu lên, liền thấy được tại chỗ cách đó không xa, xuất hiện một lão giả khô gầy mặc trường bào màu bạc, sắc mặt xanh mét, hai mắt như cú, đang hung dữ nhìn chằm chặp vào hắn. Trong nội tâm Liễu Minh trầm xuống, cơ hồ không cần suy nghĩ bàn tay lật một cái, viên châu màu đen xuất hiện, hơn nữa âm thanh “Khập….” của cơ quan vang lên, một tấm lưới óng ánh bay tới đối diện, đồng thời tay kia có ánh sang màu xanh lóe lên, đoản kiếm màu xanh xuất hiện hướng qua phía đối diện điên cuồng chém ra mười mấy nhát. Tranh thủ lúc đó, hắn liền không chút do dự khẽ nhún hai chân, bắn mạnh về phía sau như một mũi tên.
“Muốn đi, trước tiên đem mạng lưu lại rồi hãy nói!” Lão giả khô gầy quát khẽ một tiếng, tay áo phất lên và một bàn tay xẹt qua hư không trảo đến Liễu Minh, không hề quan tâm tới tấm lưới cùng mười mấy đạo kiếm khí.
“Phốc” một tiếng.
Trên người lão giả tuôn ra một tầng hỏa diễm màu lam, tia lưới cùng kiếm khí màu xanh vừa mới đến phụ cận đã bị ngọn lửa cuốn vào đốt thành tro tàn. Đồng thời cách đó vài chục trượng, Liễu Minh cảm thấy thân hình trầm xuống, một cỗ lực hút cực lớn xuất hiện làm hắn không tự chủ được bị cuốn về phía sau. Liễu Minh kinh hãi, không nói hai lời bấm niệm pháp quyết, đột nhiên điên cuồng thúc dục pháp lực trong cơ thể, thân hình trầm xuống dừng lại tại chỗ. Một màn này làm cho lão giả khô gầy “Ồ” nhẹ một tiếng, nhưng sau đó gương mặt hiện lên vẻ giữ tợn, năm ngón tay khẽ động.
“Chậm đã”.
Đúng lúc này, từ phía sau Man Quỷ Tông truyền ra một thanh âm khác, sau đó một lão giả khô gầy toàn thân tràn ngập hắc khí hiện ra, một cái Quỷ thủ lông xanh cũng theo đó xuất hiện chụp về phía đỉnh đầu của lão giả. Sắc mặt lão giả khô gầy đại biến, bàn tay đang thò ra lập tức đổi hướng vỗ về phía Quỷ trảo.
“Oanh” một tiếng trầm đục vang lên.
Quỷ trảo cùng lòng bàn tay của lão giả khô gầy va chạm phát ra một đoàn khí bạo mịt mù, tại đây một cỗ sóng địa chấn hình vòi rồng hướng bốn phương tám hướng quét qua, đám người đang chiến đấu ở phụ cận đều bị ảnh hưởng, nhao nhao ngã trái ngã phải, một số người pháp lực hơi yếu thì pháp quyết mất đi tác dụng từ không trung rơi xuống phía dưới.
Trong lúc đó, Liễu Minh ở gần tuy rằng còn có thể miễn cưỡng giữ cho thân hình bất động, nhưng mà trong cuồng phong cũng cảm thấy như có đao cắt vào mặt, đồng thời không khí xiết chặt, làm cho mọi người cùng có cảm giác hít thở không thông. Điều này làm cho Liễu Minh cực kỳ hoảng sợ. Dựa vào giọng nói, có thể đón được người ra tay cứu hắn một mạng chính là Ngạn sư thúc. Bất quá có thể ra chiêu bất phân thắng bại với lão thì đối phương cũng là cường giả Hóa Tinh kỳ của Hải tộc. Vừa rồi đúng là một gã cường giả Hóa Tinh Kỳ ra tay với hắn, điều này làm cho liễu Minh không khỏi một trận hoảng sợ. Sau khi tâm niệm nhanh chóng chuyển động, hắn liền không chút chậm trễ lấy ra mấy tấm phù lục dán lên người, sau đó xoay người lại, xuất hiện mấy tầng vòng sáng phòng hộ, trong cuồng phong dốc sức liều mạng bỏ chạy.
Một tay của lão giả khô gầy đang không phân trên dưới với Quỷ trảo trên không trung, ánh mắt thoáng nhìn qua và thấy rõ cử động của Liễu Minh trong cuồng phong. Trên mặt của y lóe lên vẻ âm lệ, đột nhiên cánh tay kia khẽ động, một ngón tay bắn ra hướng thẳng về phía Liễu Minh.
“Dừng tay!”
Trong hắc khí trên không trung truyền ra thanh âm nổi giận của Ngạn sư thúc, một cái quỷ trảo khác cũng mang theo từng trận gió tanh từ trong hắc khí trảo xuống, nhưng rõ ràng đã muộn. Chỉ thấy ánh sáng màu lam lóe lên tại đầu ngón tay của lão giả khô gầy, một đoạn móng tay nhỏ màu đen “Vèo” một tiếng bắn ra ngoài, sau khi lóe lên một cái thì không thấy bóng dáng.
Cơ hồ cùng một thời gian, tại lúc Liễu Minh đang dốc sức liều mạng hướng ra phía sau bỏ chạy thì bỗng nhiên trong nội tâm cảm giác phát lạnh, tiếp theo sau lưng của hắn nóng lên, cả thân thể bị một cỗ sức lực cực lớn va chạm, đồng thời nhịn không được há miệng phun ra mấy ngụm máu tươi. Lúc này phần lưng của hắn trở nên vô cùng đau đớn giống như bị người ta dùng mũi nhọn đâm mạnh vào lưng.
Láo giả khô gầy thấy sau khi Liễu Minh loạng choạng ngã về phía trước lại bình yên vô sự bò lên lần nữa thì không khỏi ngẩn ngơ, nhưng lập tức giận giữ định hướng Liễu Minh ra tay lần nữa thì một tấm lụa màu trắng tại trong hư không gần đó hiện ra, khẽ quấn quanh một thân hình.
“Diệp Thiên Mi.”
Lão giả khô gầy thoáng cái bật dựng lên giống như bị giẫm phải đuôi, sau khi hai tay áo cuống quýt run lên, hai cái nón úp màu vàng hiện ra, đồng thời thân hình quay tít một vòng và hóa thành một đoàn hư ảnh màu vàng. Nhưng mặc dù như thế, sau khi tấm lụa màu trắng chém lên hư ảnh thì âm thanh chói tai bén nhọn phát ra. Nào ngờ, trong chốc lát thì “Phanh” một tiếng, hư ảnh màu vàng bị tấm lụa màu tráng quấn lấy, rốt cuộc bạo liệt mở ra, hào quang bên trong lóe lên, nhân cơ hội này một đạo kinh hồng màu lam hiện ra, sau khi nhấp nhô mấy cái thì muốn viễn độn ra ngoài. Đúng lúc này không trung có tiếng rống vang lên, một cột sáng mênh mông từ trên trời giáng xuống, vừa vặn đánh vào bên trên đạo cầu vồng đang chạy trốn. Trong đạo kinh hồng truyền đến thanh âm hét thảm, nhưng chỉ thoáng run lên, tốc độ không thay đổi chút nào tiếp tục chạy ra xa, hơn nữa trong chốc lát đã trở về bên trong đại quân Hải tộc.
Thời điểm này mới truyền ra thanh âm oán độc cực kỳ của lão giả khô gầy từ bên kia:
“Đại ân của Diệp tiên tử và Ngạn đạo hữu, Lệ mỗ sẽ ghi nhớ trong lòng, Về phần tên tiểu tử Nhân tộc vừa đánh chết cháu của ta, lão phu sớm muộn gì cũng sẽ rút gân lột da của ngươi để thỏa mối hận trong lòng” Giọng nói ngày càng nhỏ dần, chứng tỏ lão ta bỏ đi ngày một xa.
Điều này làm cho tu luyện giả của chư tông và Hải tộc đang kịch chiến với nhau cũng không khỏi hai mắt nhìn nhau, càng là vô ý thức ngừng lại tranh đấu. Trong lúc này trong hắc khí trên không trung lóe lên, một lão giả đầu để tóc tam giác từ trên trời bay xuống, chính là Ngạn sư thúc. Có điều, sau khi hiện thân, thay vì để ý đến Liễu Minh, lão lại chắp tay với thân ảnh đang ẩn trong màn lụa trắng bay múa xung quanh:
“Đa tạ Diệp tiên tử xuất thủ tương trợ, nếu không Liễu sư điệt lần này chỉ sợ rằng chạy trời không khỏi nắng.”
“Mấy tông môn của chúng ta hiện tại đồng khí liên chi, Lệ lão quái đã bỏ qua ước định dám tiến nhập chiến đoàn và ra tay với hậu bối, ta tự nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát.”
Vùa dứt lời,tấm lụa màu trắng bị thu vào, ở chỗ cũ hiện ra một nữ tử xinh đẹp mặc cung trang màu trắng, chính là Diệp Thiên Mi của Thiên Nguyệt tông. Nhưng lúc này, ánh mắt nàng nhìn về phía Liễu Minh hiện lên một tia kinh ngạc. Phải biết rằng một kích lúc trước của lão giả khô gầy cho dù là một tồn tại cùng giai như nàng cũng không dám dùng thân thể trực tiếp ngăn cản. Thế mà sau khi trúng chiêu họ Liễu chỉ phun ra một ít máu, liền nhìn như không có gì đáng ngại nữa rồi, chuyện này tự nhiên khiến nàng có chút kinh ngạc.
“Bất kể có nói như thế nào đi nữa, lúc vừa rồi nếu không có tiên tử ra tay trợ giúp thì chỉ sợ rất khó có thể bức lui được Lệ lão quỷ như vậy. Liễu sư điệt, ngươi cũng tới đây cám ơn ân cứu mạng của Diệp tiền bối.” Ngạn sư thúc vừa lắc đầu nói ra vừa vẫy tay ra hiệu cho Liễu Minh.
“Vãn bối đa tạ Diệp tiền bối ra tay tương trợ!” Liễu Minh cố nén đau nhức kịch liệt ở sau lưng, đi tới, cung kính hướng Diệp Thiên Mi nói.
“Không có gì, ta ngược lại là không nghĩ tới mới vài năm không thấy, Liễu sư điệt chẳng những tu luyện thành Kiếm tu chi thuật, hơn nữa còn thành công tiến giai Linh Sư!” Diệp Thiên Mi nghe vậy, mỉm cười trả lời.
“Không dám, nếu năm đó không có ân huệ chỉ điểm của tiền bối, làm sao vãn bối có thể dễ dàng nhập môn Kiếm tu chi thuật như vậy được.” Liễu Minh vẫn giữ sự cung kính nói.
“Như thế nào, Kiếm tu chi thuật của Liễu sư điệt là học được từ Diệp tiên tử hay sao?” Bên cạnh Ngạn sư thúc nghe vậy lập tức có chút kinh ngạc.
Đúng lúc này bỗng nhiên phía sau đại quân Hải tộc vang lên một tiếng kèn thật dài, lúc này Hải tộc Hải thú trước hai trận tiền như thủy triều rút lui về phía sau. Hắc vân trên bầu trời và nước biển trên mặt đất cũng theo đó ầm ầm rút lui về phía sau, trong nháy mắt hóa thành một đốm đen dần dần không thấy bóng dáng.