Dịch giả: hungprods
“Nếu Miện huynh không thể nói rõ, khẳng định cũng có nỗi khổ tâm của mình. Nhưng ý tốt của đạo hữu, tiểu đệ vẫn xin ghi nhớ trong lòng. Lần này ta đến Huyền Kinh, ngoại trừ tìm kiếm Linh dược trị liệu cho nha đầu kia, kỳ thực vẫn còn một vài việc riêng định xử lý, chỉ sợ không thể rời đi trong thời gian ngắn. Hơn nữa ta cũng không thể ở Tiền phủ lâu được, đạo hữu có thể giới thiệu cho ta một vài chỗ ở thích hợp cho tán tu không?” Liễu Minh mỉm cười, sau đó dường như không thực sự để lời nói của lão giả trong lòng.
“Nếu Càn hiền đệ thật sự có việc phải ở lại Huyền Kinh, lão phu sẽ không khuyên thêm gì nữa. Kỳ thật tình hình có liên quan tới Huyền Kinh, ta cũng chỉ có một vài suy đoán không tốt lắm mà thôi. Quả là ta cũng có một chút tin tức, nhưng đã từng hứa với người là tuyệt không tiết lộ ra ngoài, thực sự không thể nói rõ được. Tuy nhiên, nếu hiền đệ thực sự muốn hiểu rõ tình thế hiện tại ở Huyền Kinh, chỉ cần tốn chút ít Linh Thạch là có thể thăm dò được tin tức mong muốn ở không ít nơi. Về vấn đề chỗ ở, trái lại là ta có hai đề nghị. Một đề nghị chính là, ta thấy Tiền đông chủ dường như có ý mời chào ngươi. Bách Linh Cư cũng coi như có chút thế lực tại Huyền Kinh, nếu hiền đệ chịu làm khách khanh của Bách Linh Cư mà nói, có thể trực tiếp chuyển tới chỗ ở của lão phu. Hiện tại ta và hai gã khách khanh khác đang ở cùng một chỗ, đến lúc đó có thể giới thiệu cho Càn hiền đệ biết một lượt.
Đương nhiên nếu ngươi không định gia nhập Bách Linh Cư, thì có thể tới Tiên Hà Sơn kia thuê một động phủ để ở tạm thời. Tiên Hà Sơn thuộc quyền sở hữu của triều đình, hoàn cảnh hết sức yên tĩnh, hơn nữa Nguyên Khí cũng khá nồng đậm, ngoài ra còn không cho phép bất cứ ai động thủ đấu pháp ở đó, xem như là một nơi vô cùng an toàn. Điều phiền toái duy nhất là động phủ ở đó phân chia theo phẩm cấp, giả cả thật sự rất xa xỉ. Đám tán tu như ta đây, chỉ sợ không thể nào kham nổi trong thời gian dài. Về phần những nơi có giá cả tiện nghi thì cũng có mấy chỗ, nhưng phần lớn đều được những thế lực có bối cảnh lớn khác chống lưng. Nếu so chúng với Tiên Hà Sơn, quả thực hỗn loạn hơn nhiều, hơn nữa Thiên Địa Nguyên Khí lại càng không bì kịp. Nói thí dụ như Nam Hiền Các, kỳ thật chính được Đại hoàng tử âm thầm ủng hộ phía sau, còn Vân Thụy Viện kia, thì là do Hắc Linh Hội mở ra.” Miện Lão giải thích hết sức kỹ càng cho Liễu Minh.
“Hắc Linh Hội?”
Liễu Minh vừa nghe đến ba chữ kia, thần sắc hơi đổi.
Trước khi đi, trong tư liệu mà đại hán họ Lôi đưa cho hắn, có rất nhiều tin tức liên quan đến Hắc Linh Hội.
Hội này xuất hiện ở Huyền Kinh khoảng ba mươi năm trước, thành viên có thể nói là cực kỳ thần bí.
Trong lời đồn đại, hội này có rất ít người chủ sự chính thức, nhưng đều là tà tu có thực lực mạnh mẽ. Khi hành động, bọn chúng đều che mặt tàng hình, kể cả là thành viên trong hội, phần lớn cũng không rõ mặt nhau, chỉ xưng hô qua tên hiệu mà thôi.
Ngay từ đầu, khi hội này vừa xuất hiện ở Huyền Kinh, đương nhiên bị rất nhiều thế lực liên thủ chèn ép. Tuy nhiên, thế lực xuất thủ đầu tiên là “Huyết Lân Các” – một trong năm đại thế lực ngầm ở Huyền Kinh trước kia, sau khi tất cả Linh Đồ trong Các trong vòng một đêm đều bị các loại thủ đoạn tàn khốc chém giết, lập tức tất cả thế lực Huyền Kinh đều khiếp sợ, không hẹn mà cùng ngừng mọi hành vi đối địch với Hắc Linh Hội.
Mà Hắc Linh Hội sau khi tiếp nhận toàn bộ tài nguyên của Huyết Lân Các trước kia, dường như cũng cảm thấy thỏa mãn, không tiếp tục mở rộng thế lực nữa.
Lúc này, mấy thế lực lớn vốn cũng định liên thủ mới thở dài một hơi, đồng thời chấp nhận địa vị của Hắc Linh Hội tại Huyền Kinh.
Hắc Linh Hội xuất hiện một cách quỷ dị như thế, khiến cho đệ tử giám sát của tất cả các đại tông môn ở Huyền Kinh đương nhiên muốn thăm dò lai lịch chính thức của thế lực này.
Nhưng đáng tiếc thành viên thuộc thế lực này luôn luôn xuất quỷ nhập thần, hơn nữa rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, cơ bản không có chút thu hoạch gì, cũng không thể nào tra ra người đứng đầu chính thức rút cuộc là ai.
Hiện giờ Miện Lão nhắc qua tới chuyện này trước mặt hắn, đương nhiên khiến cho trong lòng Liễu Minh lập tức nhớ lại những thông tin kia.
“Càn hiền đệ cũng đã nghe qua đại danh của Hắc Linh Hội sao? A, điều này cũng không có gì kỳ lạ! Đối với tán tu chúng ta, Hắc Linh Hội chính là một trong ba thế lực không thể trêu chọc ở Huyền Kinh. Dù sao thành viên hội này hết sức bí ẩn, nhưng phần lớn đều là tà tu am hiểu thuật ám sát. Nếu chẳng may những tán tu như chúng ta đắc tội với bọn họ, chỉ sợ có chết cũng không biết mình chết như thế nào, tự nhiên nên tránh càng xa càng tốt.” Lão giả mặc tạo bào nghe vậy, cười cười nói.
“A, ngoại trừ Hắc Linh Hội, còn có hai đại thế lực không thể trêu chọc nữa sao?” Liễu Minh lại tò mò hỏi ngược lại một câu.
“Đương nhiên là Triều đình và năm đại tông môn rồi. Nếu ngươi đắc tội với những thế lực lớn khác, cùng lắm thì suốt đêm chạy khỏi Huyền Kinh, bọn hắn cũng sẽ không thể làm gì được tán tu như chúng ta. Nhưng nếu đắc tội với người thuộc triều đình và năm đại tông môn, cho dù ngươi đã rời khỏi Huyền Kinh, nhưng chỉ cần vẫn ở trong Đại Huyền Quốc thì không thể nào thoát khỏi sự truy sát. Năm đại tông môn thì rõ rồi, bọn họ mới là chúa tể chính thức của Đại Huyền Quốc, Giám Sát Sứ của chư tông ở Huyền Kinh càng là nhân vật cực kỳ thần bí, người bình thường cơ bản không thể nào gặp được. Mà triều đình chỉ là thế lực thế tục mà năm đại tông môn nâng đỡ để quản lý Đại Huyền Quốc mà thôi, tuy không cho phép có tồn tại tu vi từ Linh Sư trở lên, thế nhưng Luyện Khí Sĩ cấp Ngân Lân thì phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, Kim Linh khách khanh có tu vi Linh Đồ cũng chừng mấy trăm vị. Chỉ cần triều đình muốn, chuyện quét ngang toàn bộ thế lực lớn nhỏ ở Huyền Kinh cũng chỉ là một câu nói mà thôi. Chỉ có điều hiện tại Huyền Kinh có nhiều thế lực đồng thời tồn tại như vậy, cũng chính là nguyên nhân khiến triều đình nhắm một mắt mở một mắt.” Miện Lão nói với vẻ sâu xa.
“Đa tạ Miện huynh đã nhắc nhở, tiểu đệ xem như đã hiểu rõ một chút rồi.” Liễu Minh gật gật đầu, cũng như đang suy nghĩ điều gì trả lời.
Thời gian tiếp theo, hai người lại nói chuyện với nhau trong chốc lát, sau đó Miện lão liền đứng dậy cáo từ.
Nhưng sau khi lão giả rời khỏi gian sương phòng, lại đi thẳng đến đại sảnh Tiền phủ.
Ở đó, Tiền Siêu – vị Đông chủ Bách Linh Cư, đang nói chuyện gì đó với Mi phu nhân, trên mặt ẩn hiện vẻ tức giận, nhưng ánh mắt vừa thấy lão giả mặc tạo bào đi tới, lập tức mặt mũi đổi thành vẻ tươi cười, đứng dậy hỏi:
“Miện lão, rút cuộc ngươi đã trở về. Miện lão có thăm dò được ý tứ của Càn tiên sinh, có bằng lòng làm khách khanh Bách Linh Cư chúng ta hay không?”
“Hổ thẹn, chỉ sợ lão hủ lại để cho Đông chủ phải thất vọng rồi. Trong lời nói của Càn đạo hữu còn chưa có ý gia nhập Bách Linh Cư. Nhưng dường như hắn muốn ở lại Huyền Kinh xử lý chuyện gì đó, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi.” Miện Lão trả lời như thế.
“Điều này có chút đáng tiếc. Song không sao, chỉ cần Càn tiên sinh không phải lập tức rời khỏi Huyền Kinh, Bách Linh Cư chúng ta vẫn còn cơ hội lôi kéo. Đáng tiếc Bách Linh Cư chúng ta rõ ràng không có Băng Ngân Thảo kia, còn phải tới những cửa hàng khác tìm kiếm, chỉ sợ sẽ tốn thêm chút ít thời gian.” Mi phu nhân nghe vậy, hai hàng lông mày vốn nhíu lại, nhưng lập tức lại giãn ra, nói.
“Chuyện Băng Ngân Thảo, ta đã đốc thúc hạ nhân làm gấp, chỉ cần Huyền Kinh có Linh dược này, nhất định có thể tìm ra. Điểm mấu chốt hiện giờ chính là, Ảnh Vệ của Tam Vương Gia đã giúp chúng ta điều tra thủ phạm ám sát phu nhân và Hổ nhi lúc trước ở ngoài Huyền Kinh rồi, quả nhiên là Mục bàn tử của Tụ Bảo Lâu đứng sau.” Nam tử mặc cẩm bào hừ một tiếng nói.
“Trên phương diện làm ăn, Tụ Bảo Lâu chính là đối thủ của Bách Linh Cư chúng ta, cộng thêm Cửu Hoàng Tử sau lưng y và Tam Vương Gia sau lưng Đông chủ cũng luôn luôn đối chọi như nước với lửa, y gây ra chuyện này trái lại không có chút kỳ lạ nào.” Miện Lão nghe thế, vân vê chòm râu nói.
“Ta đã phái người theo dõi sát sao Mục bàn tử rồi. Không ngờ y lại thông minh như vậy, hiện giờ cả ngày trốn ở trong phủ, cơ bản không ra khỏi cửa nửa bước. Nhưng ta đã ra lệnh cho các chi nhánh ở châu quận mạnh mẽ áp chế sinh ý của Tụ Bảo Lâu. Chuyện lần này không thể để yên được nữa, nếu không Bách Linh Cư chúng ta làm sao còn chỗ đặt chân tại Huyền Kinh đây?” Mặt nam tử mặc cẩm bào hiện vẻ tàn khốc, nói.
“Phu quân không cần tức giận. Kỳ thật so với chuyện trả thù Tụ Bảo Lâu, việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ vẫn là lần tiến hành hội đấu giá này nhất định phải thành công. Chớ quên, vì quyền tổ chức hội đấu giá lần này, Bách Linh Cư chúng ta đã bỏ ra một cái giá kinh người, quyết không thể thất bại. Nhưng đến tận bây giờ, chúng ta vẫn không tìm ra được vật phẩm đấu giá áp trục.” Mi phu nhân có chút lo nghĩ, khuyên nam tử mấy câu.
Nam tử mặc cẩm bào vừa nghe xong lời nói của phu nhân xinh đẹp, vẻ tức giận trên mặt rút cuộc cũng biến mất, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lại nói:
“Phu nhân yên tâm, hôm qua ta vừa nhận được một tin, vật phẩm áp trục đã được một chi nhánh tìm được, hơn nữa còn đang trên đường vận chuyển về Huyền Kinh với một số vật phẩm đấu giá khác, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ thời gian đấu giá.”
“Hả, đã tìm được rồi ư. Như vậy thì tốt quá. Nhưng Tụ Bảo Lâu kia sẽ không lại ra tay với mấy vật phẩm đấu giá này chứ?” Mi phu nhân nghe vậy, ban đầu rất vui mừng, nhưng lập tức lại có chút lo lắng, nói.
“Không cần lo về vấn đề an toàn! Lần này chẳng những ta đã để cho hai vị khách khanh đi suốt đêm đón vật phẩm đấu giá, mà còn mượn một đội Ảnh Vệ của Tam Vương Gia cùng đi, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.” Nam tử mặc cẩm bào hết sức tự tin nói.
“Ảnh Vệ của Tam Vương Gia đều là cường giả chân chính trong hàng ngũ Luyện Khí Sĩ, cộng thêm còn có hai vị đạo hữu khác cùng đi, đúng là không có chút sơ hở nào.” Miện Lão nghe đến đó, cũng gật gật đầu.
“Ừm, nhưng vấn đề an toàn của nơi tổ chứ hội đấu giá lần này cũng vô cùng quan trọng. Ta và Miện lão phải thương lượng nhiều hơn một chút về chuyện này, ngươi xem cấm chế ở phòng đấu giá…” Thần sắc nam tử mặc cẩm bào hơi hòa hoãn xuống một chút, sau đó lại thương thảo với lão giả mặc tạo bào về những vấn đề có liên quan đến hội đấu giá.
Cùng lúc đó, Liễu Minh dặn dò nữ đồng ở lại trong sương phòng, sau đó bản thân yên lặng đi tới cửa sau của Tiền phủ.
Hai gã gia đinh canh giữ ngoài cửa hiển nhiên nhận ra Liễu Minh – vị khách quý trong phủ này, đương nhiên không dám ngăn trở chút nào, nhanh chóng ra mở cửa để hắn đi ra ngoài.
Liễu Minh vừa ra khỏi cửa sau Tiền phủ, lập tức nhìn bao quát chung quanh vài lần, sau đó liền đi dọc theo một con đường nhỏ trước cửa, đi tới một con đường lớn cách đó không xa, rất nhanh đã lẫn vào trong đoàn người đi đường.
Từ trước khi tới Huyền Kinh, hắn đã ghi nhớ kỹ một ít đường đi chủ yếu trên bản đồ, cho nên khi lúc này khi đi trên đường trái lại không có chút lạ lẫm nào cả.
Kết quả là sau mấy lần rẽ đông rẽ tây, hắn đã nhanh chóng đi qua vài con đường rồi, cuối cùng xuất hiện trước một con hẻm vắng vẻ, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên rồi chui vào trong đó.
Không bao lâu sau, một người mặc áo xám vẻ mặt bình thường, thoạt nhìn như vô tình đi tới trước con hẻm, sau khi ánh mắt như có như không quét qua phía trong con hẻm, sắc mặt bỗng thay đổi.
Rõ ràng trong hẻm trống không, nào có bóng người nào.
Người mặc áo bào xám có chút khẩn trương, bất chấp mọi thứ vội vàng nhảy vào trong con hẻm, hình như muốn tìm ra một ít dấu vết để lại.
Nhưng đúng lúc này, kình phong bỗng nhiên nổi lên sau lưng, gã chỉ cảm thấy cổ mình tê rần, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.