Dịch giả: Bá Tước Ngàn Năm
Biên: Hàn Lâm Nhi
“Mặc dù mạnh hơn rất nhiều so với mấy kẻ đã xem qua lúc trước, nhưng còn kém hơn ta cần nhiều lắm, e rằng vẫn không thể chịu đựng nổi uy lực của bí thuật. Có điều tinh thần lực như vậy, đứng trong hàng ngũ Ngưng Dịch cảnh thế hệ mới của Vân Xuyên cũng xem như là hiếm có rồi, ở đây ta có hai bình đan dược có nhiều chỗ tốt đối với Ngưng Dịch cảnh, chia ra đưa cho chúng vậy.” Nguyên Ma thở dài nói một câu, sau đó lật tay lấy ra hai cái bình nhỏ màu trắng, rồi tùy ý ném ra ngoài.
Liễu Minh và thanh niên mặt đen nghe vậy, đều như thể lạc vào sương mù chẳng hiểu ra làm sao, nhưng thấy Nguyên Ma ban thưởng đan dược, theo bản năng vung tay đón lấy, đồng thời trong miệng nói lời cảm tạ. Còn Lãnh Nguyệt sư thái nghe xong lời của Nguyên Ma, sắc mặt lại càng có vẻ khó coi. Diệp Thiên Mi thì lại nhíu mày một cái, sau đó lại tiếp tục đánh giá trên dưới Liễu Minh vài lần, chợt thản nhiên nói:
“Liễu sư điệt, hà tất phải tiếp tục che giấu làm gì nữa, cường độ tinh thần lực mà ngươi thể hiện ra lúc này có lẽ chưa tới mức cực hạn phải không? Lần trước lúc ngươi giao thủ với tên Hải tộc Linh sư trung kỳ kia, vào phút chót đã thoáng lộ ra tinh thần lực rất mạnh, hẳn sẽ không chỉ có đôi chút như vậy đâu.”
Lời này của Diệp Thiên Mi vừa nói ra khỏi miệng, phần lớn người đang ngồi trong đại sảnh đều giật mình. Nghe vậy, Lãnh Nguyệt sư thái và Linh Ngọc thượng nhân lại lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nguyên Ma thì chỉ cảm thấy có chút hứng thú cũng một lần nữa liếc mắt nhìn Liễu Minh. Ngạn sư thúc thì vân vê chòm râu một cái, sau đó mỉm cười phân phó với Liễu Minh:
“Liễu sư điệt, nếu các vị tiền bối đã muốn thấy Tinh Thần lực của ngươi ở mức độ cường đại nhất, cũng không cần che che giấu giấu làm gì, cứ thể hiện ra thần niệm nhất tâm nhị dụng của ngươi với cường độ cực hạn đi.”
“Nếu sư thúc đã nói như vậy, đệ tử nào dám không tuân mệnh chứ!” Sau khi sắc mặt Liễu Minh thay đổi vài lần, chỉ đành gượng cười đáp lại.
“Nhất tâm nhị dụng?”
Đuôi lông mày Nguyên Ma nhướng lên, dường như có vẻ ngoài ý muốn. Lúc này, Liễu Minh đã hít vào một hơi thật sâu, sau đó thu chiếc bình nhỏ trong tay lại, đột nhiên biến đổi pháp quyết, lại có một cỗ tinh thần lực cường đại không kém trước đó một chút nào từ trong trán cuồn cuộn tuôn ra, vòng xoáy óng ánh mờ mịt vốn luôn chuyển động quay chầm chậm xung quanh, cũng vì đó lập tức to ra, còn lớn hơn gấp đôi so với lúc trước. Dị tượng Tinh Thần lực lớn đến như vậy, mặc dù trong mắt của phần đông cường giả Hóa Tinh kỳ không thể nói là kinh thế hãi tục gì đó. Nhưng trước mặt một gã Linh sư Ngưng Dịch sơ kỳ lại là sự kinh sợ đến cực điểm, gần như là gấp ba lần tinh thần lực một gã Linh sư sơ kỳ bình thường khác, cơn lốc tinh thần lực hình vòi rồng của gã thanh niên mặt đen ở bên cạnh bị đè ép mạnh đến nỗi nghiêng hẳn sang một bên.
Thanh niên họ Vân trông thấy cảnh tượng này, không nhịn nổi trợn mắt há hốc mồm. Còn Linh Ngọc thượng nhân ở một bên thì nét mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, hai mắt phát sáng gắt gao nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, lại luôn miệng nói “Đáng tiếc, đáng tiếc”. Đối với vị cường giả Hóa Tinh của Cửu Khiếu Tông này mà nói, Liễu Minh sở hữu tinh thần lực cường đại như vậy, đương nhiên nên vào làm môn hạ Cửu Khiếu Tông tu luyện Khôi Lỗi thuật mới coi như không lãng phí thiên phú kinh nhân như vậy. Ngạn sư thúc trông thấy tình huống như vậy, khuôn mặt cũng lộ ra nét tươi cười, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với tinh thần lực cường đại mà Liễu Minh hiện lộ ra.
“Tốt lắm, không ngờ tinh thần lực của Liễu sư điệt lại có thể đạt đến trình độ này.Nếu là như vậy có lẽ cũng có thể thử một lần a.” Nguyên Ma thấy vậy thì vừa vỗ tay vừa nở nụ cười.
“Nguyên Ma đạo hữu, lời ấy là thật chứ!” Lãnh Nguyệt sư thái nghe vậy thì lập tức đại hỉ.
“Về chuyện này, sao lão phu lại có thể giở trò bịm bợp được. Chỉ có điều nếu quả thật muốn cứu đệ tử của quý tông, còn phải do vị Liễu sư điệt đây tự nguyện mới được. Dù sao phương pháp hoán tỉnh lão phu sử dụng sẽ có nguy hiểm nhất định, cũng có thể khiến Liễu sư điệt đồng dạng trở nên hôn mê bất tỉnh.” Nguyên Ma chợt nghiêm nghị trả lời.
“Đó là đương nhiên! Ngạn đạo hữu, xem ra trước mắt trong thành cũng chỉ có Liễu sư điệt là nhân tuyển phù hợp duy nhất, ngươi cảm thấy thế nào?” Lãnh Nguyệt sư thái lại gật đầu một cái, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nói với Ngạn sư thúc.
“Trước đó ta đã sớm nói qua rồi, nếu như bổn tông có người phù hợp, tuyệt đối sẽ không cản trở chút nào. Nhưng việc này nguy hiểm đến như vậy, nếu như bản thân Liễu sư điệt không đồng ý, Ngạn mỗ cũng tuyệt đối không để cho người ta dùng sức mạnh cưỡng ép hắn.” Ngạn sư thúc nghe vậy thu lại nụ cười đáp.
“Đây là chuyện đương nhiên. Chỉ cần Liễu sư điệt thật sự có thể cứu Tú Nương tỉnh lại, cái giá bổn tông giao ra tuyệt đối để cho Liễu sư điệt hài lòng.” Lãnh Nguyệt sư thái không chút do dự nói.
“Nếu vậy, Ngạn mỗ cũng không có gì để nói, còn lại thì phải xem nhị vị đạo hữu tự mình nói chuyện với Liễu sư điệt thế nào rồi.” Ngạn sư thúc nghe được lời này thần sắc mới có chút hòa hoãn lại.
Liễu Minh và thanh niên họ Vân nghe đến đây, bấy giờ mới láng máng hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc này, vị Linh Ngọc thượng nhân kia chợt đứng dậy, ôm quyền nói với Lãnh Nguyệt sư thái và Diệp Thiên Mi:
“Nếu quý tông đã tìm được người thích hợp rồi, vậy lão phu và Vân sư điệt xin cáo từ trước. Hắc hắc, bất kể nói như thế nào, nếu như là Trương sư điệt có thể được cứu tỉnh, sau này sẽ có cơ hội rất lớn tiến giai trở thành cường giả Hóa Tinh kỳ, thậm chí là sau mấy trăm năm cũng có cơ hội trở thành tồn tại Giả Đan nữa, có khi còn có thể trở thành một tu sĩ Chân Đan. Nếu như quý tông còn cần sự hỗ trợ, cứ việc nói ra là được.”
“Đa tạ Linh Ngọc đạo hữu. Nếu thật sự có gì cần giúp đỡ, bần ni nhất định sẽ không khách khí.” Lãnh Nguyệt sư thái nghe xong, gật đầu đáp.
Vì vậy sau khi Linh Ngọc thượng nhân lại nói một tiếng cáo từ với Nguyên Ma và những người khác mới mang theo thanh niên họ Vân rồi phiêu nhiên rời đi.
Lúc này,ánh mắt của Lãnh Nguyệt sư thái lại rơi vào người Liễu Minh đã thu hồi tinh thần lực lại, sau khi thoáng tự định giá một chút, đang định mở miệng nói gì đó thì Diệp Thiên Mi ở bên cạnh lại bỗng nhiên mở miệng:
“Sư tỷ, Nguyên huynh, Ngạn đạo hữu, kế tiếp để cho ta nói chuyện một mình với Liễu sư điệt được chứ?”
Lời vừa nói ra, cả Lãnh Nguyệt và Ngạn sư thúc đang ngồi trên bệ đá đều nao nao.
“Nếu Diệp tiên tử đã đích thân lên tiếng, Nguyên mỗ đương nhiên không có vấn đề gì. Nhị vị đạo hữu, hay là chúng ta trước hết đến căn phòng kế bên để bàn bạc một chút về việc liên hợp của chư tông.” Nguyên Ma mỉm cười đáp ứng, cũng chủ động thương lượng với hai người khác. Sau khi Lãnh Nguyệt sư thái và Ngạn sư thúc nhìn nhau một cái, mặc dù trong lòng đều có chút nghi hoặc, nhưng trước tình huống này, cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Vì thế ba người lập tức đứng dậy, đồng thời rời khỏi đại sảnh.
Liễu Minh thân là một tên đệ tử vãn bối, càng không có chỗ nào để phản đối, chỉ đành vẻ mặt cung kính đứng yên tại chỗ. Chẳng hiểu vì sao, lúc hắn một mình đối mặt với vị nữ kiếm tu tiếng tăm lừng lẫy Diệp Thiên Mi này, trong lòng có sự kiêng kỵ rất lớn, thậm chí mỗi khi mặt đối mặt với đối phương, luôn có loại cảm giác rất quỷ dị giống như có không ít bí mật của mình đã bị đối phương nhìn thấu hết.
“Liễu sư điệt, vừa nãy ngươi đã nghe Lãnh Nguyệt sư tỷ nói rồi, hẳn nên minh bạch Thiên Nguyệt Tông chúng ta vì sao lại tìm ngươi rồi chứ? Bây giờ có chỗ nào nghi hoặc, có thể nói ra chỗ nghi hoặc đó trước.” Sau khi Diệp Thiên Mi đợi những người khác ly khai, cũng không hề khách khí trực tiếp hỏi.
“Trước đó vãn bối cũng nghe người khác nói qua, sau khi Trương sư tỷ trở về từ Phù Thành của Hải tộc, vẫn luôn hôn mê, song cũng không biết tình hình cụ thể rốt cuộc như thế nào? Ngoài ra nếu như muốn Trương sư tỷ tỉnh lại cần phải tìm người có tinh thần lực cường đại, vậy chẳng phải là tinh thần lực của chư vị tiền bối càng vượt xa đám vãn bối sao.” Sau khi do dự một chút, Liễu Minh cũng hỏi điều nghi vấn trong lòng.
“Nguyên do Tú Nương rơi vào hôn mê, là vì bị cường giả Giả Đan kỳ trong Hải tộc gieo vào một con ‘Mộng Oanh cổ’. Giờ khắc này toàn bộ tâm thần đều biến thành một điểm linh tính rơi sâu vào trong thế giới hư ảo do con sâu độc này hóa thành. Nếu không thể cứu tỉnh kịp thời, chỉ sợ sẽ thật sự không có cách nào tỉnh lại nữa. Cho nên hiện tại cần có một người khác có tinh thần lực cường đại, thông qua một loại bí pháp nào đó của Nguyên Ma đạo hữu để đưa thần niệm vào trong thế giới hư ảo đó, cường hành đánh thức nàng tỉnh dậy. Còn vì sao nhất định phải tìm đám vãn bối như các ngươi, đó là bởi vì sức chứa đựng trong Thần Thức hải của Tú Nương có hạn, tuyệt đối không thể chịu đựng được người có tu vi vượt quá cực hạn tu vi của nàng tiến vào trong thần thức, bằng không sẽ bị pháp lực phản phệ lập tức khiến Thần Thức của nàng hoàn toàn nổ tung. Cho nên, lần này người có thể tương trợ, chỉ có thể tìm kiếm từ trong hàng ngũ những đệ tử Ngưng Dịch cảnh sơ kỳ như các ngươi mà thôi. Xem ra, trước mắt chỉ có ngươi là thích hợp nhất.” Sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Thiên Mi thản nhiên trả lời.
“Mộng Oanh cổ? Đây chẳng lẽ là một loại cổ thuật! Nếu là như vậy, dưới tình huống bình thường chỉ cần bức cổ trùng ra khỏi cơ thể, chẳng phải là sẽ vô sự sao.” Liễu Minh nghe xong, có phần kinh ngạc.
“Nếu quả thật đơn giản như vậy thì đã tốt. Con cổ trùng này là một trong ngũ đại tà cổ trên đời, một khi đã ký sinh trong cơ thể người khác thì sẽ lập tức tạo thành một dạng cộng sinh với tinh thần và linh hồn của vật chủ, nếu là cường hành bức nó ra khỏi cơ thể, như vậy chỉ có thể khiến con sâu độc này đồng quy vu tận với người bị ký sinh. Phương pháp duy nhất có thể diệt sát con cổ trùng này môt cách yên ổn, đó là để người bị ký sinh tự mình tỉnh lại. Bằng không cho dù là người có pháp lực thông thiên, căn bản cũng là vô kế khả thi.” Diệp Thiên Mi lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
“Không ngờ lại có loại cổ trùng tà môn đến như vậy?” Liễu Minh nghe đến đó, sắc mặt không khỏi đại biến.
“Trên thế gian ngũ đại tà cổ, có loại nào không phải là thứ giết người một cách vô hình chứ. Mộng Oanh cổ này cũng coi như là một loại thủ đoạn ôn hòa nhất trong đó rồi. Nhưng tình hình hiện tại Tú Nương đã rơi sâu vào trong thế giới hư ảo, căn bản không có cách nào để tự mình tỉnh lại được. May mắn là trong tay Nguyên Ma đạo hữu cực phẩm linh khí Cửu Chuyển Linh Bàn, phối hợp với một loại trận pháp bí truyền, sẽ có năng lực đưa thần niệm của người khác vào trong thế giới hư ảo do Mộng Oanh cổ biến thành. Mà cùng với việc người đó có thể vào trong thế giới hư ảo đó, tất nhiên tâm chí và tinh thần lực phải càng mạnh càng tốt. Bằng không chỉ sơ sẩy một khắc, thì có thể đồng dạng lạc lối trong đó. Đến lúc đó thì thật sự không còn bất kỳ một biện pháp gì nữa.” Diệp Thiên Mi chăm chú nhìn Liễu Minh, từ tốn nói ra từng chữ.
Liễu Minh nghe đến đây thì trầm ngâm một hồi, sau một lúc lâu mới gượng cười nói:
“Nếu như vãn bối chịu đi, không biết tiền bối cảm thấy có thể có mấy phần tỷ lệ thành công?”
“Điều này cũng khó nói, còn phải xem con Mộng Oanh Cổ này lợi hại đến đâu, cùng với tình trạng linh tính của Tú Nương đang đắm chìm trong đó thế nào và đến lúc đó ngươi biểu hiện ra sao nữa. Có thể sau khi tiến vào trong đó, ngươi sẽ rất dễ dàng đánh thức nàng, nhưng cũng có thể đến lúc đó sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, nếu thần niệm của ngươi cũng bị đắm chìm trong thế giới hư ảo, chúng ta cũng đã chuẩn bị hậu chiêu khác rồi, có thể giúp ngươi một tay.” Diệp Thiên Mi bất động thanh sắc nói.
“Hậu thủ khác? Mong rằng tiền bối có thể nói rõ hơn!” Liễu Minh nghe vậy, có chút kinh ngạc hỏi.
“Vạn Diệu Môn có một kiện cực phẩm linh khí gọi là Cửu Chuyển Luân Hồi Bàn, là một món linh khí phụ trợ tiếng tăm lừng lẫy. Đến lúc đó nếu như linh tính của bản thân ngươi cũng bị lạc lối, chúng ta có thể phối hợp với bí thuật của Nguyên Ma đạo hữu cùng thúc giục kiện linh khí này, giúp một điểm linh tính của ngươi và Tú Nương chuyển thế đầu thai trong thế giới hư ảo do cổ trùng biến thành, cũng có thể kéo dài việc chuyển thế chín lần. Mỗi một lần chuyển thế, đều sẽ cường hành khiến thần thức của ngươi thanh tỉnh một lần. Nói cách khác, tổng cộng ngươi có chín cơ hội để có thể đánh thức Tú Nương. Kể từ đó, nguy hiểm mà ngươi gặp phải cũng sẽ rơi xuống mức thấp nhất.” Diệp Thiên Mi chậm rãi nói ra.