Dịch giả: aiemk46nhat2
Biên: nila32
Liễu Minh biến sắc mặt, đột nhiên hắn rút ra một tấm phù màu vàng kim vỗ lên người, thân hình được kim quang bao bọc tiếp tục bay về một hướng. Cũng may là ngoại trừ tấm Kim Quang phù được đại hán họ Lôi cho lúc trước ra, trước khi xuất phát, chưởng môn Man Quỷ tông lại cho hắn ba tấm phù này để đề phòng trường hợp vạn bất đắc dĩ thì dùng để bảo vệ tính mạng. Đây cũng là chỗ dựa lớn nhất khiến hắn có đủ can đảm đồng ý tham gia nhiệm vụ này.
Lão giả họ Lệ thấy vậy thì giận tím mặt, lam quang lượn vòng quanh thân, lão cũng điều khiển độn quang vội vàng đuổi theo.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã chạy một hơi từ cự ly vài dặm ra xa hơn trăm dặm.
Kim Quang phù là một loại phù độn thuật thuộc tính kim hiếm thấy, một khi gia trì nó lên người sẽ có độn tốc cực nhanh đủ khiến cho địch nhân cấp Linh Sư không đuổi theo kịp. Mặc dù lão giả họ Lệ cũng là một cường giả Hóa Tinh kỳ nhưng bản thân lão cũng không am hiểu độn thuật cho lắm. Độn thuật mà lão dùng cũng chỉ là một loại thuộc tính thủy bình thường mà thôi, nếu như dùng loại này ở trên mặt biển mặt hồ thì hiệu lực của nó còn được tăng phúc không nhỏ, nhưng lúc này hắn đang ở một vùng đất hoang chẳng có đến một giọt nước nên tốc độ của lão cũng chỉ nhanh gần gấp rưỡi so với Linh Sư bình thường mà thôi. Bởi lý do này nên cho dù lão giả Hải tộc có toàn lực thúc dục độn thuật nhưng vẫn không tài nào rút ngắn khoảng cách với Liễu Minh được chút nào. Càng như vậy, lão càng đuổi càng tức giận, trong lòng lão chỉ ngập tràn những suy nghĩ độc ác về việc sau khi đuổi kịp sẽ phải hành hạ đối phương cho hả một phen.
Liễu Minh bay ở phía trước cũng thôi thúc hiệu lực của Kim Quang phù lên đến cực hạn, pháp lực trong cơ thể đã sôi trào lên, đồng thời không ngừng suy nghĩ đối sách trong đầu. Phương hướng chạy trốn mà hắn lựa chọn khi trước rõ ràng đã cố ý tránh hướng mà khi trước lão giả họ Lệ đuổi theo rồi mà, sao lại còn có thể đụng độ với đối phương chứ.
Điều này thật sự quá sức khó hiểu!
Mặt khác, mặc dù trong tay hắn còn hai tấm Kim Quang phù, nhưng cùng lắm chỉ cho phép hắn bay ra xa nghìn dặm rồi lại khôi phục tốc độ ban đầu, mà khoảng cách này không đủ giúp hắn bay trở về đại thành của liên quân.
Mà vừa rồi hắn đã cẩn thận quan sát, thấy một hướng đi thì cực kỳ bằng phẳng, một khi không còn độn tốc nữa thì không thể nào tránh được, cũng không biết trốn vào đâu, có điều nếu chạy theo hướng đó thì có khả năng lớn là sẽ gặp được người trong chư tông. Có điều với thực lực kinh khủng của truy binh phía sau thì sợ là trợ thủ bình thường không thể nào ngăn cản được, trừ phi là gặp được một cưởng giả Hóa Tinh kỳ của tông môn nào đó thì may ra.
Nhưng khả năng này thật sự không cao!
Hơn nữa lúc này hắn lại càng lo lắng về kết quả đại chiến giữa các tông môn Nhân tộc và Hải tộc.
Nếu chư tông thắng lợi thì mọi chuyện đều dễ nói, nhưng nếu như bị thua thì không biết chừng đại thành lúc này đã bị đại quân Hải tộc chiếm lĩnh. Nếu đúng như vậy mà hắn vẫn tiếp tục chạy theo hướng này thì chẳng khác gì tự tìm đường chết mà thôi.
Ngược lại, nếu theo hướng hiện giờ hắn đang chạy thì khi dùng hết ba tấm Kim Quang phù sẽ có thể tiến vào một đoạn sơn mạch ở biên giới Đại Huyền. Có điều ở phướng hướng này chắc chắn sẽ không có bất kỳ tu luyện giả nào của chư tông xuất hiện nên hắn sẽ phải một mình đối phó với sự truy sát của cường giả Hải tộc phía sau rồi. Dù vậy nếu hắn nhớ không lầm thì trước đó không lâu hắn có xem bản đồ địa hình, đoạn sơn mạch này cực kỳ khổng lồ, nó thậm chí kéo dài tới sâu trong Đại Huyền cảnh. Chỉ cần hắn có thể trốn được vào trong sơn mạch này thì có lẽ có khả năng lớn mượn lợi thế địa hình để thoát khỏi truy binh.
Sau khi cân nhắc nhanh chóng, Liễu Minh liền quyết đoán làm theo phương án này. Một tay hắn bỗng bấm niệm pháp quyết, kim quang bên ngoài cơ thể lúc này sáng lên rồi đổi phương hướng lao về một phía.
Lão giả họ Lệ thấy vậy đương nhiên cũng không thể buông tha cho đối phương, lão cũng đổi hướng đuổi sát không thôi.
Cùng lúc đó Liễu Minh lại bỏ vào miệng vài viên đan dược đồng thời hai tay nắm lấy một khối linh thạch thượng phẩm liều mạng thu nạp thiên địa nguyên khí trong đó.
Lão giả họ Lệ thấy vậy thì cười lạnh trong lòng.
Với tinh thần lực cường đại của lão, chỉ cần lướt qua là biết ngay Liễu Minh chỉ là một tu luyện giả Ngưng Dịch sơ kỳ, cho dù có phục dụng đan dược và hấp thu nguyên khí trong linh thạch thì cũng chẳng duy trì tốc độ này được thêm bao lâu nữa. Dù sao khi sử dụng loại phù lục phi độn như Kim Quang phù này mà càng bay nhanh thì lại càng tiêu hao nhiều nguyên khí. Theo lão nghĩ, Liễu Minh chạy trốn bằng cách này thì chỉ trong chốc lát sẽ tiêu hao gần hết thôi. Tu vi của một tên tu luyện giả Ngưng Dịch cảnh vốn chẳng là gì trong mắt vị tu sĩ Hóa Tinh này. Nhưng sau khi thấy Liễu Minh bay một lèo hơn hai trăm dặm mà tốc độ vẫn không hề giảm bớt thì lão giả Hải tộc bắt đầu hơi biến sắc mặt. Theo lão tính toán thì pháp lực của một tu luyện giả Ngưng Dịch cảnh sơ kỳ đến lúc này hẳn là đã tiêu hao gần hết, không thể nào gắng gượng được nữa mới phải.
Đúng lúc này kim quang trên người Liễu Minh tán loạn ra rồi biến mất, rõ ràng là tấm phù kia cũng hết hiệu lực rồi.
Lão giả Hải tộc thấy vậy liền mừng rỡ, đang định vận pháp lực đuổi theo lên thì Liễu Minh lại trở tay dán thêm một tấm phù lên người, một lần nữa hóa thành một đoàn kim quang phá không bay đi. Lần này, lão giả không thể nhịn nổi sự bực tức trong lòng nữa mà chửi đổng lên, không còn thấy phong phạm của cường giả Hóa Tinh kỳ đâu nữa. Ngay cả với vị lão giả Hải tộc này mà nói những tấm phù quý giá như Kim Quang phù, lão cũng chẳng có được mấy tấm trong tay, hơn nữa phần lớn là phù lục thuộc tính thủy, còn lại thì chẳng có phù lục phi độn nào nữa.
Thế mà đối phương chỉ là một tên Linh Sư nhưng lại liên tiếp có Kim Quang phù để dùng, điều này khiến lão tức giận vô cùng.
Có điều nửa canh giờ sau, khi Liễu Minh tiếp tục bóp nát tấm phù lục thứ ba để thân thể tiếp tục được kim quang bao quanh thì lão giả chẳng buồn mở miệng mắng chửi nữa mà chỉ lặng lẽ thúc giục độn quang đuổi sát theo hắn mà thôi. Nhưng có thể thấy từ ánh mắt âm trầm mà lão giả Hải tộc thỉnh thoảng nhìn về phía Liễu Minh thì có thể thấy lão đã hạ quyết tâm đánh bài tiêu hao với hắn rồi. Đương nhiên là trong lòng lão còn đang rất tức tối, bởi không biết rốt cuộc Liễu Minh phục dụng loại linh đan diệu dược nào mà đến giờ vẫn còn chưa thấy hết pháp lực.
Mà lúc này, khi Liễu Minh cảm nhận được một chút linh lực truyền từ linh hải ra thì vô cùng mừng rỡ.
Những đan dược vừa rồi hắn phục dục hiển nhiên chỉ là đan dược khôi phục pháp lực bình thường thôi, theo lý mà nói thì cho dù cộng thêm cả hai tay không ngừng thu nạp từ linh thạch cũng không thể nào phi hành với tốc độ này lâu như vậy. Mà lúc này, điểm ưu việt của pháp lực tinh thuần rốt cuộc cũng hiện ra rồi.
Lúc này, khi hắn phi hành, trong linh hải cũng liên tục khôi phục lượng pháp lực khi trước đã tiêu hao, mặc dù không nhiều lắm nhưng dần dà tích lũy được cũng sẽ vô cùng kinh người.
Mặc dù Liễu Minh cũng biết khi pháp lực tinh thuần thì tốc độ khôi phục pháp lực sẽ gia tăng, nhưng hắn chưa bao giờ ngờ được là sau khi tiến giai Ngưng Dịch cảnh lại có hiệu quả rõ rệt đến vậy.
Đây cũng may là do hắn chỉ phi độn thôi, chứ nếu tranh đấu kịch liệt với người khác trong thời gian dài thì lượng pháp lực khôi phục trong cơ thể hắn chắc cũng chẳng đủ mà dùng.
Có điều nếu cứ như thế này thì Liễu Minh vẫn còn có chút lo lắng.
Sau khi tự trấn an bản thân, hắn cũng tạm thời bỏ qua phương án dùng một bí thuật kích thích tiềm lực, gắng sức thúc dục phù lực hóa thành kim quang phá không bay đi. Cho dù vậy nhưng khí tức trên người Liễu Minh so với trước cũng yếu đi hơn nửa.
Lại hơn nửa canh giờ nữa trôi qua, trên vùng đạt thoạt nhìn mênh mông phía trước rốt cuộc cũng hiện ra hình dáng những ngọn núi trùng điệp màu xanh thẫm. Liễu Minh thấy vậy thì mừng như điên, lập tức hai tay hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, kim quang bên ngoài cơ thể lại càng rực rỡ hơn, với tốc độ rõ ràng nhanh hơn khi trước hai phần hắn lao về phía những ngọn núi nọ.
Khi lão giả họ Lệ nhìn thấy những rặng núi thì lập tức biến sắc mặt, tới giờ lão mới hiểu ý đồ của Liễu Minh là gì.
Sau khi sắc mặt biến chuyển mấy lần, lão bỗng cắn răng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi mở toang thành một đám sương máu. Thân hình lão giả phóng lên xuyên thủng huyết vụ, bên ngoài cơ thể lúc này có vô số linh văn màu máu, đồng thời sau lưng có thêm một đôi cánh ánh sáng óng ánh đỏ tươi, nửa người dưới cũng biến thành đuôi cá màu bạc trong chớp mắt.
Đôi cánh ánh sáng màu máu sau lưng lão giả Hải tộc vỗ mạnh một cái, cả người lão liền “Vèo” một tiếng và bay như lưu tinh về phía trước, tốc độ phi độn gần như tăng lên phân nửa, cũng bắt đầu rút ngắn khoảng cách với Liêu Minh.
Bí thuật mà vị cường giả Hải tộc này thi triển hiển nhiên là một loại bí thuật phụ trợ rất tổn hại nguyên khí, mặc dù nó có thể khiến cho tốc độ của lão tăng lên nhiều nhưng cũng khiến lão hao tổn không ít nguyên khí, hơn nữa còn có những di chứng nhất định. Bởi vậy nên trước đó lão giả chưa từng nghĩ đến việc dùng thuật này, nhưng lúc này khi thấy Liễu Minh sắp trốn vào trong sơn mạch nên mới cuống cuồng không còn đắn đo thêm gì nữa.
Đôi cánh ánh sáng màu máu sau lưng lão giả vỗ điên cuồng, chỉ sau chốc lát đã cách Liễu Minh chỉ còn ba, bốn dặm. Lúc này từ chỗ hắn đã có thể nhìn thấy bóng lưng đã rõ ràng nên rất nhiều của Liễu Minh, sắc mặt lão trở nên dữ tợn, một bàn tay từ trong tay áo thò ra đập xuống hư không phía trên Liễu Minh ở phía xa.
“Ầm” một tiếng.
Một luồng lực lượng khổng lồ lúc này cách không bổ về phía sau lưng Liễu Minh.
Khi Liễu Minh phát hiện có gì đó không ổn từ phía sau thì không còn kịp trốn nữa rồi, hắn suy nghĩ thật nhanh rồi dồn pháp lực trong cơ thể đưa về phía sau. Lam quang lóe lên, cương khí lúc này thoát ra từ trong cơ thể hắn, trong chớp mắt ngưng tụ thành một màn sáng rất dày chắn ở phía sau lưng hắn.
Đúng lúc này, luồng lực lượng cũng vô thanh vô tức đập vào Liễu Minh!
“Ùng” một tiếng!
Màn sáng do cương khí Canh Lam biến thành chỉ trong chớp mắt hóa thành từng điểm sáng màu lam vỡ vụn tán loạn ra. Còn Liễu Minh chỉ cảm thấy sau lưng nóng rực lên, cổ họng ngọt sắc, thân thể bị đánh bay vọt về phía trước, còn há mồm phun ra vài ngụm máu.
Lão giả theo sau thấy vậy thì mừng rỡ, nhưng lập tức lại chửi ầm lên.
Liễu Minh ở phía xa mặc dù bị đánh ngã về phía trước, nhưng hắn chỉ vặn vẹo một chút liền ổn định lại được thân hình trong hư không, hơn nữa lại thừa cơ mượn lực tăng độn tốc thêm lên một chút.
Ngược lại lão giả Hải tộc phía sau vì vừa rồi ra đòn trì hoãn nên khiến cho tốc độ của bản thân giảm xuống không ít, chỉ đành tiếp tục vỗ cánh mau chóng đuổi theo mà trong lòng hết sức hối hận.
Lúc này, thân hình Liễu Minh nhoáng lên mấy lần rồi chui vào trong dãy núi, hơn nữa lại đảo qua các đỉnh núi ở xung quanh, chỗ này một chút, chỗ kia một chút rồi sau đó biến mất một cách quỷ dị.