Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Cầm Vương tặc, Tộc trưởng vây Mĩ nữ
Chống Hợp tung, Trương thị chém Hải nhân
(Vạn Thế Ma Quân)
Tộc trưởng Tinh Tuyệt Tộc không thèm để ý tới các tán tu đang ồn ào xung quanh, mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Tú Nương, có chút trào phúng nói:
“Sao, chẳng lẽ đường đường một trong Tam Chân Lục Tử của Vân Xuyên Liên Minh lại nhát gan không dám ứng chiến ư?”
Trương Tú Nương hừ lạnh một tiếng, niệm kiếm quyết, trường kiếm sau lưng liền phát ra một tiếng thanh thúy, còn chưa ra khỏi vỏ mà thanh kiếm đã tản ra một tầng kiếm ý lạnh lẽo lan ra xung quanh. Đám tán tu gần đó lập tức thấy thân thể rét lạnh, một cỗ hàn ý lan tới tận xương, những kẻ tu vi thấp một chút còn phải lùi về sau mấy bước. Sắc mặt tộc trưởng tộc Tinh Tuyệt cũng hơi đổi, thế nhưng chỉ do dự một lát lại khôi phục vẻ bình tĩnh như thường.
“Nếu tộc trưởng muốn quyết định bằng đấu pháp thì tiểu nữ đương nhiên phụng bồi đến cùng. Thế nhưng hai Linh Sư khác của Vân Xuyên Liên Minh chúng ta đang có chuyện quan trọng khác trên người nên chưa thể ra tay được. Chi bằng Tinh Tuyệt Tộc các ngươi hãy gọi người mạnh nhất ra đây, đấu pháp với tiểu nữ.” Trương Tú Nương trầm giọng nói.
“Hắc hắc, người bên ngươi có chuyện, cũng không thể trách ta được. Tinh Tuyệt Tộc chúng ta đã nói là làm, ba trận là ba trận. Nếu Nhân tộc các ngươi không có ba người lên ứng chiến, vậy thì Trương đạo hữu hãy cố gắng lấy một địch ba đi.” Tộc trưởng Tinh Tuyệt Tộc đảo mắt một hồi rồi dường như đã đoán được cái gì, lão cười một tiếng dữ tợn rồi ngang ngược nói.
Hắn vừa dứt lời, ba kẻ áo đen đứng sau lập tức lao ra, bay lên trên đài nơi Trương Tú Nương đứng.
“Ngươi…”
Thấy vậy, Trương Tú Nương liền biến sắc, không buồn chất vấn tộc trưởng tộc Tinh Tuyệt nữa, tay áo run lên, theo một tiếng rít, một vòi rồng liền hiện ra, làm cho các tu sĩ Linh Đồ kỳ đều bị ném ra xa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nam tử áo đen bay phía trước lập tức phóng ra một màn thủy quang trong suốt, lại nện thêm một chưởng vào hư không, tạo ra một bàn tay màu xanh lớn chừng vài trượng, ép mạnh xuống bên dưới.
Một tiếng xé gió vang lên!
Bàn tay kia còn chưa ép tới thì uy áp của nó đã làm đài cao kịch liệt chấn động, thiếu chút nữa đã sụp xuống đất.
Thấy vậy, sắc mặt Trương Tú Nương càng lạnh lẽo hơn, kẻ xuất thủ lần này có lẽ có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ đỉnh phong, hai kẻ còn lại cũng là tu sĩ Ngưng Dịch trung kỳ. Bằng thân phận kiếm tu của nàng thì việc lấy một chọi hai đương nhiên không có vấn đề gì cả, thế nhưng nếu là một chọi ba thì quả là cực kỳ khó khăn. Nàng quát khẽ một tiếng, vẫy nhẹ tay, trường kiếm sau lưng lập tức rời vỏ. Cầm kiếm trong tay, Trương Tú Nương lập tức tản mát ra một cỗ khí thế cực kỳ lợi hại. Nàng thúc giục kiếm quyết, trường kiếm trong tay liền tản ra từng đạo kiếm khí lăng lệ, rồi tản ra hào quang trắng sữa, ngay sau đó, một ảo ảnh Cự Kiếm lập tức xuất hiện trên tay.
Tất cả những động tác cực kỳ thành thạo, như nước chảy mây trôi, làm cho Liễu Minh đang đứng dưới đài cũng có phần ngạc nhiên, đồng thời trong đầu lại mơ hồ hiện ra một bóng hình bạch y lạnh lùng khác.
Sau khi Trương Tú Nương quát lên một tiếng, bàn tay vung lên, Cự Kiếm liền chém mạnh xuống bàn tay màu xanh đang ép tới.
Một tiếng ‘Phù’ nhẹ vang lên!
Bàn tay kia không thể chống cự được chút nào, lập tức bị cắt ra làm hai rồi mau chóng biến mất. Thế nhưng Cự Kiếm bên kia cũng rung lên, thân thể mềm mại của Trương Tú Nương nhoáng lên một cái rồi bay lên không trung, lạnh lùng nhìn về phía nam tử áo đen vừa tung ra một chưởng kia, nghiêm nghị quát:
“Ngươi không phải người của Tinh Tuyệt Tộc, các ngươi là tu sĩ Hải tộc!”
Nam tử kia nghe vậy thì chỉ cười lạnh một tiếng, không trả lời mà tiếp tục lấy ra một pháp luân nho nhỏ màu xanh. Sau khi y đọc pháp quyết, lục quang bên trên pháp luân sáng rực lên, một đầu thủy mãng lớn hơn trượng xanh biếc liền hiện ra, đánh tới Trương Tú Nương.
Còn hai tên tu sĩ kia thì sớm đã tới sau lưng nàng. Một tên tế ra hai thanh mâu ngắn màu bạc, còn tên còn lại thì lấy ra một thanh cự chùy xanh lá cây. Hai người từ hai hướng lao ra, đánh về hướng Trương Tú Nương. Tên Hải tộc cầm đoản mâu thì lẩm bẩm mấy câu rồi vung tay lên, hai đoản mâu trong tay liền bắn ra, hóa thành hai tấm lụa màu bạc, chém mạnh xuống Trương Tú Nương. Còn tên kia thì vung cự chùy lên, bên trên lập tức vang lên một tiếng sét, bên ngoài cự chùy lập tức hiện ra vô số tia sét màu xanh lá cây. Sau đó y hét lên một tiếng, vung mạnh cự chùy, các tia sét được tích tụ lập tức phóng ra, biến thành một lôi cầu xanh lá, mạnh mẽ tập kích Trương Tú Nương.
Công kích của ba tên Hải tộc hầu như đều tới cùng lúc, làm cho Trương Tú Nương ở giữa không thể né tránh được. Thấy vậy, Trương Tú Nương hít một hơi thật sâu, phất tay đánh ra mấy đạo kiếm quyết, trường kiếm kia lập tức bay tới đỉnh đầu nàng, xoay tít liên hồi, bắn ra vô số đạo kiếm khí màu trắng, tạo thành một màn hào quang, bảo vệ thân thể Trương Tú Nương.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Thân hình Trương Tú Nương lập tức chấn động mạnh, sắc mặt trắng bệch, thế nhưng sau đó nàng hít sâu một hơi, há miệng phun ra mấy ngụm Pháp lực tinh thuần, mười ngón tay trắng nõn liền kết ra một thủ ấn phức tạp. Lúc này, trường kiếm của nàng đã hiện ra mộ tầng tinh quang chói mắt, một đạo kiếm khí thô to liền hiện ra, mau chóng xoay tròn quanh thân nàng.
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Cự Mãng xanh lá và lôi cầu kia lập tức bị xoắn nát bấy, tấm lụa do hai thanh đoản mâu biến thành cũng bị Kiếm khí xoắn vặn, làm cho lớp hào quang ảm đạm xuống, có lẽ Linh tính đã bị tổn thương không nhẹ.
Thấy Trương Tú Nương nhẹ nhàng đỡ được một kích hợp lực của mình, ba tên Hải tộc liền biến sắc. Tên Hải tộc Ngưng Dịch hậu kỳ liếc sang tên cầm pháp luân, trên mặt hiện ra nét do dự.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Trương Tú Nương đột nhiên trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Giết nàng!”
Tên Hải tộc cầm đầu thấy thế thì quá đỗi vui mừng, y rống lên một tiếng quái dị, ba người lập tức lao tới lần nữa, cầm Linh Khí trong tay tiếp tục đánh tới, trong miệng còn liên tục niệm pháp quyết.
“Các ngươi… Hèn hạ! Dùng ba đấu một thì còn gọi gì là tài giỏi?” Các tu sĩ bị Trương Tú Nương đẩy xuống đài cao thấy Trương Tú Nương bị vây công, một đệ tử Huyết Hà Điện không nhịn được liền phẫn nộ quát lên. Tộc trưởng Tinh Tuyệt Tộc nghe vậy cũng chỉ khinh miệt liếc qua, không buồn trả lời.
“Đừng nói nữa!” Một tu sĩ Thiên Nguyệt Tông liền ngăn lại tên Huyết Hà Điện kia.
“Tinh Nguyệt Tộc đã đầu hàng Hải tộc, chỉ sợ không có ý chiến đấu công bằng đâu. Chiến đấu cấp độ này, căn bản chúng ta không thể xen vào được, ngươi đi gọi Huyết Tàn sư thúc đến đây đi.” Thanh niên áo bạc thấp giọng nói.
Tên tu sĩ Huyết Hà Điện nghe vậy thì biến sắc, trong mắt hiện lên một tia do dự rồi mau chóng chạy tới một tòa lầu các gần đó.
Các động tác của thanh niên áo bạc đều rơi vào mắt tộc trưởng Tinh Tuyệt tộc, thế nhưng y cũng chẳng để tâm chút nào hết. Bởi hắn đã nhận được tin lần này đại lục Vân Xuyên đã phái tới ba tên Linh Sư thì một đã bị Hải tộc bắt đi, còn một đang bế quan tu luyện nên giờ phút này chỉ có một mình Trương Tú Nương đảm đương mọi việc. Tuy rằng nàng là một kiếm tu Ngưng Dịch hậu kỳ đỉnh phong, cũng có chút khó giải quyết, thế nhưng lúc này cũng chỉ là một kẻ mang thương thế mà thôi. Còn về các đệ tử Linh Đồ kỳ của Vân Xuyên Liên Minh còn lại thì cũng chẳng đáng để lo. Những tán tu vô dụng quanh đây thì cũng không đáng nhắc tới, tuy rằng cũng có một hai tên Linh Sư Ngưng Dịch kỳ, nhưng chắc chắn cũng chẳng ai dám cứng rắn chống lại thế lực Hải tộc khổng lồ cả.
Cho nên chỉ cần giết chết Trương Tú Nương, phá hủy thế lực Nhân tộc tại Song Ngao Đảo thì tin rằng các cao tầng trong Hải tộc, thậm chí là vị đại nhân kia cũng sẽ hài lòng với Tinh Tuyệt Tộc của lão. Nói không chừng, trong lúc cao hứng, đại nhân kia cũng có thể giao toàn bộ Song Ngao Đảo cho mình quản lý nữa, đến lúc đó…
Nghĩ vậy, tộc trưởng Tinh Tuyệt Tộc có chút kích động nhìn lại chiến trường bên kia, khi thấy hai bên vẫn đang kịch liệt chiến đấu trong thế giằng co thì lông mày lại nhíu lại.
Trên không trung, Trương Tú Nương bị ba tên Hải tộc vây công, tuy rằng cực kỳ nguy hiểm nhưng gương mặt vẫn vô cùng kiên định, chắc hẳn vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu.
Tên Hải tộc Ngưng Dịch hậu kỳ đỉnh phong thấy mãi không thể đánh bại Trương Tú Nương liền lộ ra nét nôn nóng, nhanh chóng ném pháp luân trong tay lên không trung, miệng lẩm bẩm mấy tiếng rồi vung tay chỉ tới. Ngay lập tức, một tia máu trong ngón tay hắn bắn ra rồi chui vào trong pháp luân. Bên trên pháp luân liền hiện ra một lớp hào quang xanh biếc, quang mang lóe lên, biến thành một đầu Cự Mãng dài chừng mười trượng. Cự Mãng này nhìn rất khác so với ảo ảnh vừa rồi, gần như đã hóa thành thực thể. Lục quang trong mắt rắn chớp động, thân hình liền bốc lên một tầng hỏa diễm màu xanh lá. Thấy vậy, tên tu sĩ Hải tộc mới thở dốc một tiếng. Xem ra công pháp này cũng hao tổn khá nhiều pháp lực của y. Tiếp theo, y lại đánh ra một đạo pháp quyết.
Cự Mãng kia như nhận được mệnh lệnh, lập tức nhào tới chỗ Trương Tú Nương, há miệng thật rộng rồi phun ra một đoàn hỏa diễm xanh biếc, đồng thời đuôi rắn quẫy mạnh xuống, như một chiếc roi sắt, quật mạnh tới Trương Tú Nương.
Lúc này, Trương Tú Nương đang thi triển Ngự Kiếm chi thuật kịch chiến với hai tên Hải tộc còn lại, vừa thấy cảnh này, trong mắt nàng liền ánh lên chút tinh quang, miệng khẽ quát một tiếng, phi kiếm kia liền quay về, rơi xuống lòng bàn tay nàng. Sau đó, một bóng kiếm cực lớn khác lại hiện ra rồi vỡ tan tành, hóa thành vô số đạo kiếm khí màu trắng, bắn ra bốn phía. Mà thân ảnh của Trương Tú Nương thì đã không còn bóng dáng đâu nữa.
Cự Mãng xanh lá cây đang lao đến thì bị hơn mười đạo Kiếm Khí đánh trúng, thân thể liền xuất hiện mấy vết thương khá sâu, làm Cự Mãng rít lên những tiếng đầy thống khổ, thế nhưng trên thân lại không chảy ra chút máu nào.
Thấy vậy, tên Hải tộc cầm đầu liền lộ ra nét ngạc nhiên.
Đứng trong đám người bên dưới, Liễu Minh cũng có chút giật mình rồi trong mắt chợt hiện ra vài nét ngoài ý muốn.
Một khắc sau, đột nhiên bên cạnh tên Hải tộc cầm đoản mâu xuất hiện một bóng trắng, thân ảnh Trương Tú Nương liền hiện ra, phi kiếm trong tay liền hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén, chém xuống bên dưới.
“Cẩn thận!” Tên Hải tộc cầm đầu thét lên một tiếng.
Thấy vậy, tên Hải tộc cầm đoản mâu sắc mặt đại biến, hét lên một tiếng, lập tức đưa đoản mâu tới trước ngực nhằm bảo vệ cơ thể. Thanh đoản mâu sáng rực lên rồi phóng to, định ngăn cản thế công của kiếm quang.
Lúc này, đạo kiếm quang cực lớn kia liền rơi xuống, bao phủ toàn thân tên Hải tộc cầm đoản mâu.
Một tiếng rặc rặc vang lên, đoản mâu lập tức bị đánh gẫy, ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết liền truyền ra. Sau đó, thân thể tên Hải tộc này liền bị cắt ra làm đôi, bắn ra vô số tia máu.