Dịch giả: Bé Mỡ
Biên: chickel
“Nếu Ma Hoàng đại nhân thật sự đã đáp ứng hôn sự này tình hình sẽ trở nen bất lợi đối với điện hạ.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên mở miệng nói.
Hoàng Phủ Kiếm Cốc nghe vậy liền giật mình, sắc mặt gã cũng trở nên tối sầm.
“Lại nói tiếp, tên Liễu Minh kia có thể dẫn động được Hư Ma đỉnh, chắc chắn là hắn có huyết mạch của Hoàng Phủ thế gia. Rất có thể kẻ này chính là con riêng của một vị vương gia nào đó lưu lạc bên ngoài, một khi hắn và công chúa kết hôn thì có thể coi là Hoàng tế của Hoàng Phủ thế gia. Lần này Hư Ma Đỉnh chọn trúng hắn, tuy rằng Ma Hoàng đại nhân tuyên bố đại tuyển Hoàng trữ (kế vị ngôi vua) không có kết quả, nhưng không biết chắc là mai sau có bồi dưỡng tên này hay không, hơn nữa…” Đôi mi trắng Hoàng Phủ Chiêm Thiên khẽ cau lại, sắc mặt lão càng nặng nề hơn.
“Cứ nói tiếp đi.” Hoàng Phủ Kiếm Cốc đưa tay lên cằm, vẫn bộ dạng đi dạo tản bộ nhưng bước chân bất giác thêm phần trầm trọng.
“Vào ngày đại tuyển, Hư Ma Đỉnh cũng từng có ý lựa chọn Dĩnh công chúa, tuy không biết vì sao cuối cùng nó vẫn bỏ qua nàng nhưng chắc chắn công chúa sẽ là một đại địch của điện hạ, Ma Hoàng đại nhân lại rất yêu mến nàng, việc này điện hạ cũng biết rồi.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên nói tiếp.
Lúc này Hoàng Phủ Kiếm Cốc đã phải dừng bước, trong mắt tỏa ra vẻ lạnh lùng mà nói:
“Chiêm Thiên trưởng lão, tên Liễu Minh đó hiện giờ đang ở nơi nào?”
Hoàng Phủ Kiếm Cốc nhất thời không có biện pháp gì đối với Triệu Thiên Dĩnh vì nàng rất được Hoàng Phủ Ngọc Phách và Ma Hoàng yêu mến, hơn nữa Hoàng Phủ thế gia nghiêm cấm nội đấu, người vi phạm sẽ phải chịu hình phạt rất nặng.
“Theo tin tức mà ta nhận được, Liễu Minh đã rời Hư Ương Cảnh sau đó được Ma Hoàng đại nhân an bài theo quân đoàn Vương triều đi bình định phản tặc để lập công chuộc tội.” Hoàng Phủ Chiêm Thiên nói nhỏ với Hoàng Phủ Kiếm Cốc.
Nghe vậy Hoàng Phủ Kiếm Cốc liền lặng yên suy nghĩ, một lát sau trong mắt gã hiện lên một tia lãnh lẽo, gã chợt nghĩ đến điều gì đó mà đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn.
Cùng một thời gian, tại một nơi cách xa Hàn Châu mấy chục vạn dặm.
Tại cửa vào Ma Uyên, chỗ hạp cốc quanh năm đóng băng và sương trắng bao phủ, tất cả các sơn mạch phụ cận cũng chìm trong không khí lạnh lẽo.
Việc bí cảnh Ma Uyên mở ra đã được các đại thế gia tận lực che giấu, nhưng dị tượng mà nó gây ra hơn mười năm trước đã hấp dẫn không ít ngoại nhân. Sương mù trắng quanh năm bao trùm hạp cốc không hề tiêu tan, có một số Ma Nhân to gan lớn mật cũng bắt đầu đi vào thám thính để xem bên trong có bí mật gì. Nhưng kết quả là đại bộ phận người tiến vào đều biến mất vô ảnh vô tung. Kể từ đó đến nay, chỗ hạp cốc này không một ai can đảm tiếp cận.
Tại một chỗ sâu trong hạp cốc, Liễu Hồi Phong đang đứng trên một tảng đá lớn, sau lưng lão còn có hai người mặc áo bào xám đang đứng. Đó là một nam và một nữ, nam thì gương mặt xấu xí, nữ nhìn có vẻ xinh xắn, trên đầu nàng có đội một vòng ngân cô (giống kim cô của tôn ngộ không). Đây chính là hai vị Ma Nhân Thông Huyền đã từng xuất hiện bên ngoài thành U Nhung.
Làn sương trắng trước mặt ba người đang từ từ chuyển động. Đó là những hàng lớn ma thi với số lượng khoảng chừng bốn đến năm nghìn. Những ma thi này đều có tu vi Thiên Tượng cảnh. Khuôn mặt của bọn chúng đều đờ đẫn giống như là bị một cấm chế nào đó khống chế linh trí. Thi khí cường đại mà những ma thi này phát tán ra ngưng tụ lại thành một mảnh âm vân màu đỏ xám, chúng cuồn cuộn mà lên tỏa trên không, nếu không có cấm chế bên trong hạp cốc này thì những thi khí này đã xộc thẳng lên trời cao.
Sau lưng ba người Liễu Hồi Phong, ở giữa không trung có một không gian thông đạo đang tỏa ra hào quang óng ánh, không gian thông đạo có xu hướng khép kín lại nhưng bị một kiện Trường Tiên màu xanh vắt ngang cản trở.
“ May mà có Ma Tiên tàn khuyết chống đỡ… Đúng rồi, còn có thể triệu hoán bao nhiêu Huyết Ích La ma thi nữa?” Liễu Hồi Phong lên tiếng hỏi.
“Khởi bẩm gia chủ, giờ đã gần hết rồi.” Nam tử mặc áo bào xám sau lưng Liễu Hồi Phong lên tiếng trả lời.
Liễu Hồi Phong sắc mặt có vẻ không vui, lập tức thở dài một tiếng mà nói:
“Cũng chỉ được đến vậy, có thể triệu hồi ra hơn năm nghìn đầu ma thi thế này cũng đủ đem đến cho Hoàng Phủ Ung một niềm vui lớn rồi, đợi khi bổ sung thêm Huyết Ích La chúng ta sẽ tiếp tục triệu hoán thêm.”
“Vâng! Thưa gia chủ, chúng ta đã có năm nghìn đầu ma thi cấp Thiên Tượng, Hoàng Phủ thế gia tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta.” Nam tử áo bào xám nói với giọng rất hưng phấn.
“Nếu chỉ có một nhà Hoàng Phủ thì tự nhiên không có gì đáng sợ, nhưng mà theo tin tức ta mới nhận được thì lần triều cống này Hoàng Phủ Ung đã thuyết phục được tam đại gia tộc hợp thành một liên minh, ta đoán chúng nhất định sẽ nhanh chóng phản công thôi.” Liễu Hồi Phong thản nhiên nói ra.
“Sao cơ?” Nam nhân và nữ tử sau khi nghe đến việc đó sắc mặt liền đại biến mà giật mình hô lên.
Tam đại gia tộc so với Liễu gia hay Hoàng Phủ thế gia đều yếu hơn một chút, nhưng với sự tích lũy vô số năm tháng mà hôm nay cùng với Hoàng Phủ thế gia liên minh cùng chung chiến tuyến thì là một việc cực kỳ bất lợi đối với Liễu gia.
“Các ngươi không cần kinh hoảng, tam đại thế gia tuy kết minh với Hoàng Phủ thế gia nhưng bọn chúng nhất định sẽ không xuất toàn lực, theo ta đoán cùng lắm bọn chúng chỉ mang ra ba đến bốn thành thực lực mà thôi, chỉ sợ trong đó còn có nhà muốn làm ngư ông đắc lợi.” Liễu Hồi Phong cười nhạt một tiếng rồi nói.
Nam nhân và nữ tử mặc áo bào xám nghe vậy mới dám thở phào một hơi.
“Đúng rồi, còn Diệu tiên tổ không có trả lời sao?” Nữ tử áo bào xám phía sau Liễu Hồi Phong vừa nghĩ tới điều gì đó liền mở miệng hỏi.
Liều Hồi Phong nghe xong cũng chỉ biết thở dài mà nói:
“Diệu tiên tổ đã không quan tâm đến sự tình của Liễu gia. Lão nhân gia lúc này chỉ một lòng truy cầu đại đạo Vĩnh Sinh, chỉ sợ lần này người sẽ không xuất thủ tương trợ.”
Hai người nghe thấy sắc mặt liền trở nên u ám, cũng thêm phần thất vọng.
“Không có sự trợ giúp của Diệu tiên tổ, chúng ta cũng chưa chắc đã thua trong trận này. Hãy đem nhóm ma thi đầu tiên ra tiền tuyến, mau ra lệnh cho hai trưởng lão thừa dịp Hoàng Phủ thế gia chưa phát động tấn công chúng ta sẽ đánh cho chúng một đòn phủ đầu.” Liễu Hồi Phong lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng!” hai người phía sau gã liền đồng thanh đáp ứng.
Những hành động lặng lẽ này của Liễu gia đều không bị Hoàng Phủ thế gia và tam đại gia tộc phát hiện một chút nào. Nhưng Hoàng Phủ thế gia và tam đại gia tộc cũng không hề nhàn rỗi, mỗi giờ mỗi phút đều là tập kết binh lực, liên minh thế gia đã hình thành đang chiêu mộ quân, từng lớp từng lớp người kéo đến như kiến về tổ vậy.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh. Tại cửa ra vào một phường thị lớn ở trung ương Hoàng thành, Liễu Minh đang từ trong đi ra, trên mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng.
Mấy ngày này hắn đều ở Trung ương Hoàng triều, hắn cũng thấy được Hoàng Phủ thế gia đang nhanh chóng điều động quân lực, xem hành động lần này cho thấy Ma Hoàng quyết định muốn tiêu diệt triệt để phản quân Liễu gia rồi.
Liễu gia vốn là một trong Tứ đại gia tộc quyền thế, lại có nội tình từ tiền triều. Giao phong lần này sẽ là một hồi ác chiến lớn nhất mà Liễu Minh gặp được từ trước đến nay, không biết rằng sẽ có bao nhiêu vị Ma Nhân Thiên Tượng, thậm chí là cả đại năng Thông Huyền sẽ vẫn lạc trong trận này.
Liễu Minh cảm giác việc Liễu gia đột nhiên phản loạn, cùng mang theo hơi thở của tiền triều tất nhiên là sẽ có chỗ dựa nào đó, chỉ sợ là đằng sau nó còn ẩn chứa một điều rất phức tạp mà khó có thể tượng tượng được. Chắc chắn sẽ có phát sinh bất ngờ. Biết vậy cho nên trong thời gian này Liễu Minh chạy đi chạy lại khắp Hoàng thành, hắn cố gắng chuẩn bị những thứ tốt nhất để gia tăng thực lực cho bản thân.
Vũ Châu là châu quận phồn hoa nhất trong ba mươi ba châu quận ở đại lục Vạn Ma, mà trung ương Hoàng Thành lại là trái tim của cả Vũ Châu. Lại thêm mượn nhờ không khí đại điển triều cống mà giao dịch tại phường thị trở nên vô cùng thịnh vượng, vật tư ê chề, thậm chí những bảo vật trăm năm hiếm gặp đều được bày bán khắp nơi.
Trước khi đại điển diễn ra Liễu Minh cũng nhanh chóng tìm hiểu qua một chút thông tin, giờ đây lại chuẩn bị đến trận ác chiến cho nên toàn bộ thời gian hắn đều dùng cho các giao dịch hội bên trong phường thị, cũng là chuẩn bị thêm cho mình nhiều phương án phòng thân.
Trong suốt một tháng trời, họ Liễu liên tục tiến hành giao dịch tại các phường thị, thậm chí còn tham dự năm hay sáu lần giao dịch ngầm, khiến cho ma tinh trong túi ồ ạt xuất ra như nước chảy.
Nhưng mà Liễu Minh cũng có thu hoạch cực kỳ phong phú, hắn mua được một số lượng lớn phù lục và đan dược trân quý.
Hắn vừa tham gia một hội đấu giá, bỏ ra ba nghìn vạn Ma tinh mà thu về được ba miếng Nguyên Cốt xá lợi. Đây là tài liệu thượng giai để cô đọng lại ma thân, cùng với Huyết Hủ mộc và một số tài liệu khác hắn mua trước kia, có lẽ đủ để cho ma thân của Ma Thiên thêm đầy đủ, xấp xỉ đúc lại được ba phần tư thân thể.
Trải qua việc Hư Ma Điện, Liễu Minh đã biết rõ mình đã lên chung một thuyền với Ma Thiên, sắp tới sẽ phải đối mặt với quái vật khổng lồ là Trung ương Vương triều. Dưới tình huống như vậy, hắn cũng không thèm để ý đến những xích mích với Ma Thiên nữa, trước mắt việc quan trọng là tăng cường thực lực của Ma Thiên để làm gia tăng tỉ lệ sống sót cho bản thân.
Trận đại chiến của Trung ương Hoàng triều làm ảnh hưởng khắp mọi nơi, trên đường phố người người tấp nập đi lại, Liễu Minh không dừng lại ở đâu mà nhanh chóng trở về chỗ ở trong Trăn Tân Viên. Nhưng khi vừa bước chân vào đến tiểu viện hắn liền giật mình, chỉ vì hắn thấy trong tiểu viện có một nử tử che mặt mặc áo bào trắng, lại chính là Hoàng Phủ Ngọc Phách.
“Bái kiến Ngọc Phách trưởng lão.” Liễu Minh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hai tay liền thi lễ chào hỏi nhưng trong nội tâm vẫn rùng mình.
Hoàng Phủ Ngọc Phách đột nhiên đến tìm hắn chính là lúc Hoàng Phủ thế gia đã chuẩn bị xong xuôi, đại quân sẽ nhanh chóng xuất phát.
“Liễu gia chủ, mục đích ta đến đây chắc hẳn ngươi đã biết rõ. Đại chiến lần này ngươi được an bài bên trong Huyết Sư quân đoàn của ta, quân đoàn sẽ nhanh chóng xuất phát, hôm nay ta đến đây để dẫn ngươi đi qua đó, mấy ngày gần đây ngươi đã chuẩn bị tốt chứ?” Hoàng Phủ Ngọc Phách liền quan sát Liễu Minh, nghiêm nghị nói.
Liễu Minh nghe vậy liền nhanh chóng gật đầu đáp lời:
”Đã chuẩn bị sẵn sàng, làm phiền Hoàng Phủ trưởng lão dẫn đường rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Hoàng Phủ Ngọc Phách không nói những lời khách sáo mà lập tức vung tay lên, một đạo tử quang bao trùm bên ngoài hai người nhanh chóng hướng đến bên ngoài Hoàng thành phi độn mà đi. Liễu Minh tùy ý cho Hoàng Phủ Ngọc Phách mang theo, sau một lát hai người đã tới một sơn cốc bí mật phụ cận của Hoàng thành.
Liễu Minh nhanh chóng quan sát, trong ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy một đoàn cứ điểm khổng lồ được kiến tạo bên trong sơn cốc, có mấy trăm tòa tháp cao lớn xung quanh cứ điểm, nhìn qua những đội binh sĩ của Hoàng Phủ thế gia đều thấy được một chi khí lạnh lùng như băng khuếch tán ra bên ngoài.
Một lá đại kỳ tím biếc đang phấp phới tung bay bên trên cứ điểm, trên đại kỳ có hình một đầu Huyết Sư. Số lượng binh sĩ trong cứ điểm đạt tầm mười vạn Ma Nhân, tu vi của mỗi người đều là Ngưng Dịch, Hóa Tinh cùng với Chân Đan cảnh.
Liễu Minh liền dùng thần thức để tìm hiểu thì bất ngờ nhận ra là Thiên Tượng Cảnh bất ngờ có tận vài chục người.
Hoàng Phủ thế gia tuyên bố bên ngoài là bọn họ nắm trong tay sáu quân đoàn. Nếu như thực lực của mỗi quân đoàn không chênh lệch nhau nhiều lắm, không kể đến những Ma Nhân cấp thấp thì Thiên Tượng cảnh cũng phải có mấy trăm người rồi, thực lực đã gấp hàng trăm lần Thanh gia.