Dịch giả: Quyle019
“Hừ! Không cần biết nó là quái vật gì, dám cản đường ta thì chỉ có chết mà thôi!”
Thanh Linh hừ lạnh một tiếng, quanh thân hiện lên ánh sáng màu xanh, trước người chợt hiện ra một bàn tay to như tòa nhà màu xanh đậm, từng đợt hỏa diễm màu đen bao phủ lấy bề mặt nó, tỏa ra từng đợt khí tức hủy diệt.
Tiếp theo Thanh Linh vung tay lên, trên bàn tay to dâng lên từng đợt sương mù màu đen, sau đó biến mất vô tung ngay tức khắc rồi hiện ra trên đỉnh đầu Thủy Viên màu đen đập mạnh xuống.
Theo đó là một cỗ chấn động ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc mãnh liệt ập xuống!
Vẻ mặt của Liễu Minh hơi đổi, khí tức mà bàn tay màu xanh rất lớn của Thanh Linh phát ra cũng không phải là Pháp Bảo, hình như là một con khôi lỗi hình cánh tay biến thành.
Tâm niệm của hắn khẽ động, thân hình không di chuyển, tay áo run lên bắn ra một đạo đao mang màu xanh lục, đồng thời cánh tay còn lại khẽ điểm vào bao kiếm treo bên hông, một bóng kiếm màu vàng kim nhạt trong suốt hiện lên quanh người hắn, chỉ có điều là ngay sau đó nó lập tức biến mất không còn tung tích.
“Muốn chết!”
Từ miệng của Thủy Viên màu đen không ngờ lại phát ra tiếng người, nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt nó đỏ ngầu như máu. Nó vung cây gậy sắt màu đen trong tay đập mạnh về phía trước, tầng tầng lớp lớp bóng ảnh của cây gậy hiện ra, hóa thành một cỗ ma phong màu đen bắn thẳng về phía bàn tay to màu xanh.
Một hồi tiếng nổ vang trời truyền lại!
Bàn tay to màu xanh tức khắc bị ma phong đánh bay ra ngoài, nhưng mà Thủy Viên màu đen cũng bị lực lượng pháp tắc ẩn chứa trong bàn tay to màu xanh đẩy lui lại phía sau vài bước.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên bên cạnh thân thể nó, một đạo đao mang màu xanh biếc dài hơn mười trượng đột nhiên chém xuống.
Thủy Viên hét lớn một tiếng, cây gậy sắt màu đen trong tay chắn ngang giữa người, sau khi rung lên lại lập tức có tầng tầng lớp lớp bóng ảnh của cây gậy hiện ra, hóa thành một bức tường màu đen kịt.
Ngay sau đó, từng tràng âm thanh nổ vang do kim loại va chạm vào nhau vang lên, đao mang màu xanh biếc bị đánh bay ra ngoài, hào quang thu liễm lại, lộ ra một thanh phi đao màu xanh, đúng là Ma Tủy Thanh Ma Nhận.
Không kịp để cho nó thở dốc, tiếp tục có tiếng xé gió vang lên, khôi lỗi hình cánh tay của Thanh Linh lại nhào về phía này, hơn nữa còn là hai cái.
Hai khôi lỗi hình bàn tay to màu xanh đậm, một trái một phải cùng vồ tới phía Hắc Bối Thủy Viên.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động, miệng cũng lẩm bẩm, Thanh Ma Nhận chợt lóe đao mang, huyễn hóa ra thành bảy tám đạo đao mang giống hệt nhau, vây quanh Thủy Viên điên cuồng chém không ngừng.
Hắc Bối Thủy Viên vận chuyển cự lực, cây gậy sắt màu đen trong tay múa may điên cuồng tạo thành một cỗ hắc quang bảo hộ toàn thân cẩn thận.
Tu vi của nó hoàn toàn không kém hơn hai người Liễu Minh, phẩm chất của cây gậy sắt màu đen cầm trong tay cũng cực kỳ bất phàm, nhưng dù sao cũng không được tế luyện cho tốt, nếu so sánh với thủ đoạn công kích của Pháp Bảo thì hiển nhiên là không thể sánh được với hai người Liễu Minh. Rất nhanh đã bị công kích ngày càng mạnh mẽ*của hai người bao phủ, chỉ có thể bị động ngăn cản. (*nguyên bản là: Sóng sau cao hơn sóng trước)
“Quỳ Thủy Thần Lôi!”
Đột nhiên, từ miệng Thủy Viên phát ra một tiếng gầm giận dữ không cam lòng, bộ lông cứng như cương châm trên người dựng đứng hết cả lên, rồi ào ào bắn ra, sau khi lóe lên một cái đã hóa thành vô số thủy lôi màu đen lớn như cối xay, bao vây tấn công rồi nổ tung trên hai khôi lỗi hình bàn tay to màu xanh đậm cùng Thanh Ma Nhận.
Tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên, chỗ nào cũng là lôi quang màu đen hết đợt này đến đợt khác.
Tuy rằng Thanh Ma Nhận vô cùng sắc bén, nhưng cũng không am hiểu ứng phó công kích kiểu này, lập tức bị nổ bay ra ngoài.
Tuy rằng hai khôi lỗi hình bàn tay của Thanh Linh trầm trọng hơn rất nhiều, nhưng cũng rất nhanh bị từng đợt công kích chấn động mãnh liệt đánh bay đi.
Liễu Minh phất tay triệu hồi Thanh Ma Nhận, lông mày hơi nhíu lại, Quỳ Thủy Thần Lôi do Thủy Viên này phát ra có uy lực rất lớn, không hổ danh là Thượng Cổ Thủy Viên tinh thông lực lượng pháp tắc thuộc tính Thủy.
Sau khi Thủy Viên bức lui pháp bảo của hai người Liễu Minh, miệng lại phát ra một tiếng gào thét, thủy quang màu đen trên người đại phóng.
“Rầm rầm rầm” vài tiếng trầm đục vang lên, nhược thủy xung quanh đột nhiên nổ tung, ba đầu Thủy Long màu đen lớn tới trăm trượng từ trong nước xuất hiện, đánh tới phía hai người Liễu Minh.
Phía dưới thân Thủy Viên cũng xuất hiện một cột nước dựng đứng, nâng thân thể của nó đánh tới phía hai người, khí tức đột nhiên trở nên cực kỳ cuồng bạo, cây gậy sắt màu đen rất lớn trong tay hung hăng quét tới phía Thanh Linh.
Bóng gậy cuồn cuộn hóa thành cơn lốc màu đen bắn thẳng ra, gầm rú bay về phía Thanh Linh.
Hiển nhiên là con vượn này cũng phát hiện ra trong hai người Liễu Minh cùng Thanh Linh, thì sự uy hiếp của Thanh Linh là lớn hơn một chút.
“Chớ có càn rỡ!” sắc mặt của Thanh Linh trầm xuống, quát lên một tiếng chói tai, vung tay đánh ra hai đạo pháp quyết.
Hai khôi lỗi hình bàn tay màu xanh chợt hiện ra cuồn cuộn ngọn lửa màu đen, hóa thành hai đạo hắc quang, chia nhau ra ngăn cản hai đầu Thủy Long màu đen.
Một đầu Thủy Long màu đen khác đánh về phía Liễu Minh thì bị hắn dùng ba khỏa Sơn Hà Châu dễ dàng ngăn cản.
Nhưng vào lúc này, trên trán Thanh Linh chợt lóe lên một đạo ánh sáng màu đen, sau đó biến thành một vết hằn màu đen dọc trên trán, vết hằn dọc chợt hé làm lộ ra một con mắt màu đỏ tươi bên trong.
Một đạo ánh sáng màu đỏ bắn ra nhanh vô cùng, dễ dàng xuyên thấu cơn lốc màu đen, sau đó trực tiếp bắn thẳng tới ngực của Thủy Viên, nổ tung tạo thành một lỗ máu cực lớn.
Hắc Bối Thủy Viên bay ngược ra sau hơn mười trượng, miệng điên cuồng phun ra máu tươi.
Trong ánh mắt nó cuối cũng cũng sinh ra một tia sợ hãi, không quản thương thế trên người mình, thân hình khẽ động muốn chui vào bên trong nhược thủy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, hư không bên cạnh nó bỗng hơi vặn vẹo, một đạo kiếm quang trong suốt chợt hiện ra chém thẳng vào cổ Thủy Viên.
Máu tươi bắn tung tóe, rõ ràng Hư Không Kiếm đã chém vào cổ Thủy Viên nhưng chỉ được một nửa đã không thể đi tiếp.
Phần cổ của Thủy Viên chẳng biết từ lúc nào đã biến thành màu đen thui, tỏa ra ánh sáng sáng bóng giống như kim loại, không thể ngờ được Hư Không Kiếm sắc bén đến vậy mà cũng không chém được đầu của nó xuống.
“Hừ, nhân loại, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi!” Thủy Viên há miệng phun ra một ngụm tiên huyết, ánh mắt oán độc nhìn vào Liễu Minh, một tay nó nắm chặt vào Hư Không Kiếm, muốn rút nó ra khỏi cổ.
Liễu Minh khẽ hừ một tiếng, kiếm quyết trong tay biến đổi, trên thân Hư Không Kiếm chợt hiện ra ánh sáng màu vàng óng ả.
Vài đạo kiếm quang hình bán nguyệt sáng chói mắt chợt hiện ra, sau khi lóe lên lập tức chém loạn lên thân thể Thủy Viên, trong nháy mắt đã chém thân thể Thủy Viên thành vô số đoạn, máu tươi tung tóe.
Thanh Linh kinh ngạc nhìn Liễu Minh, ánh mắt chợt lóe ra dị sắc.
Liễu Minh phất tay phát ra một mảnh hắc khí, nâng thi thể Thủy Viên lên, ngay sau đó có một quang cầu màu trắng bay từ trong thân thể Thủy Viên ra.
Bên trong quang cầu tản mát ra dao động pháp lực nồng đậm, mơ hồ có thể thấy được rất nhiều phù văn Pháp Tắc màu lam.
Thân hình Liễu Minh chợt lóe, xuất hiện bên cạnh quang cầu, sau khi thu Hư Không Kiếm Hoàn cùng Thanh Ma Nhận lại, cũng không khách khí lập tức cắn nuốt quang cầu màu trắng.
Bong bóng khí Tù Lung lập tức cắn nuốt năng lượng trong quang cầu, sau một lúc thì phun trả lại một cỗ năng lượng tinh thuần.
Liễu Minh cũng không quan tâm sự tăng lên của pháp lực trong người, trong thần thức hải của hắn, phù văn pháp tắc Thủy thuộc tính lúc này đã tăng lên không ít.
“Quả nhiên là như vậy!” Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, ở trong Luân Hồi Cảnh này, chém giết tồn tại Thông Huyền, cắn nuốt các mảnh nhỏ Pháp Tắc của đối phương, cũng có trợ giúp rất lớn đối với pháp tắc mà mình tự thân lĩnh ngộ.
Lúc trước do hắn chưa tiến giai đến Thông Huyền Cảnh nên cũng chưa phát hiện ra tác dụng này.
Liễu Minh cong ngón tay búng một cái, một chút lam quang hiện ra, lập tức biến thành một đóa băng nhũ màu lam, sau đó rơi xuống bề mặt biển nhược thủy phía dưới.
Ngay lập tức, mặt biển trong vòng ngàn dặm xung quanh đều hóa thành băng, biến thành một khối băng vô cùng lớn.
Liếu Minh ghẽ gật đầu thỏa mãn thu tay lại, quay đầu nhìn về phía hòn đảo màu đen.
Thanh Linh lúc này đã đi tới hòn đảo màu đen kia, miệng lầm bẩm, tế ra một quyển trục màu đen, từ trên quyển trục phát ra một quầng sáng màu đen bao phủ toàn bộ hòn đảo vào bên trong.
Ngay sau đó cả hòn đảo lập tức phát ra từng tiếng ầm ầm cực lớn, lập tức rung động mạnh, chậm rãi bay lên khỏi mặt biển.
Liễu Minh trông thấy cảnh này, ánh mắt chợt lộ ra vẻ kinh hãi.
Theo từng tiếng lẩm bẩm trong miệng của Thanh Linh, từng đạo pháp quyết rơi vào trên quyển trục màu đen.
Quyển trục phần phật mở ra, bên trong rõ ràng là một bộ đồ án Sơn Thủy. Quyển trục nhanh chóng hóa lớn bao kín hòn đảo màu đen lại.
Một tia sáng lóe lên, hòn đảo màu đen đã bị thu vào bên trong quyển trục.
Thanh Linh phất tay đánh ra một đạo ánh sáng màu xanh, quyển trục nhanh chóng thu nhỏ lại rồi bay trở về tay nàng.
Trên mặt nàng hơi hiện ra vẻ mệt mỏi nhưng hơn cả là sự hưng phấn.
“Thanh Linh tiền bối pháp lực thâm hậu. Thần thông rời núi lấp biển, khiến ta cảm thấy tự ti không bằng!” Liễu Minh cười nhẹ nói.
” Các hạ cũng không cần khiêm tốn, bí thuật ngự kiếm của ngươi vô cùng tinh diệu, trong số kiếm tu mà ta đã từng thấy qua, ngươi có thể được xếp vào trước ba vị trí đầu tiên.” Thanh Linh thu hồi quyển trục trong tay lại, hé miệng trả lời.
“Chúng ta cũng không cần khen nhau như vậy, coi như là bên trong biển Nhược Thủy này cũng có thu hoạch, vậy thì tiếp tục lên đường thôi.” Liễu Minh thản nhiên nói.
Tao ngộ biển Nhược Thủy này chẳng qua cũng chỉ là một sự việc nhỏ, theo như lời nói của Thanh Linh thì khu vực trung ương còn rộng rãi vô cùng.
Kế tiếp, hai người phi hành ước chừng thêm hai tháng, trước sau lại chém giết thêm vài đầu Thông Huyền Cảnh mới đi đến được Mê Hồn Hạp Cốc trong lời nói của Thanh Linh.
Đương nhiên là trong quá trình này, Thanh Linh cũng thi triển cho Liễu Minh thêm một lần Thiện Ác Lưỡng Cực Thuật.
Tại một khu vực trung ương nào đó trong Luân Hồi Cảnh.
Trong một tòa sơn cốc màu xám lớn đến vô cùng, hai bóng người chậm rãi bay qua.
Hai bên núi của sơn cốc cao đến vạn trượng, thật có thể nói là kéo dài đến tận chân trời. Từ trong hẻm núi mà ngước lên nhìn chỉ thấy một đường trời mà thôi.
Tốc độ của hai bóng người cũng không nhanh, có vẻ như là không muốn làm kinh động thứ gì đó.
Hai bóng người này đương nhiên là Liễu Minh cùng với Thanh Linh, hẻm núi nơi này cũng chính là bên ngoài Mê Hồn Hạp Cốc theo lời của Thanh Linh.
Ngay lúc hai người bay qua một hẻm núi, phía sau núi đá chợt hiện ra một bóng đen, có điều là không đợi nó xuất hiện hoàn toàn, một đạo lôi điện năm màu đã từ trong tay Liễu Minh bắn ra.
Lôi điện bay ra nửa chừng đã ầm ầm nổ tung, biến thành một con lôi xà năm màu trông rất sống động.
Lôi xà năm màu chợt lóe lên quấn lấy bóng đen kia, nhất thời tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, lôi quang năm màu như lập lòe đan vào nhau, hóa thành một mảnh lôi hỏa năm màu lớn hơn mười trượng, bao phủ hoàn toàn bóng đen kia vào trong.
Trong biển lửa hiện ra một đám phù văn pháp tắc, bóng đen kia chỉ vừa mới hét thảm một tiếng đã lập tức ngừng bặt, rất nhanh đã hóa thành tro tàn, lôi hỏa năm màu cũng biến mất.
“Xem ra Liễu đạo hữu đối với việc nắm giữ pháp tắc Hỏa thuộc tính càng lúc càng xuất thần nhập hóa, bội phục.” Thanh Linh liếc nhìn Liễu Minh, khẽ cười nói.
“Thanh Linh đạo hữu quá khen, chỉ là quen tay mà thôi.” Liễu Minh thu tay lại, vẻ mặt thản nhiên cười nói.
Dọc theo đường đi tới đây, hắn chém giết không ít tồn tại Thông Huyền, cắn nuốt mảnh vỡ Pháp tắc của bọn chúng.
Lúc này, ngoại trừ Hắc Ám, Thủy, Thổ, đối với Hỏa, Mộc, Kim thuộc tính hắn cũng đã có không ít sự lĩnh ngộ.
Hắn mơ hồ cảm giác được, sau khi nắm giữ được Mộc cùng Kim thuộc tính, lúc thúc dục Tổn Ma Tiên, Hư Không Kiếm Hoàn cùng Ma Tủy Thanh Ma Nhận thì uy lực tăng lên không ít.