Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ma Thiên Ký

Chương 298: Bảy thế duyên phận

Tác giả: Vong Ngữ
Chọn tập

Dịch giả: Khoivt

Biên: nila32

Mấy ngày về sau, bên dòng sông cuồn cuộn, phu nhân mặt sẹo thần sắc đờ đẫn cầm trong tay một phong thư ném vào dòng nước, đồng thời trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Cái gì mà tu luyện giả, cái gì thế giới hư ảo do sâu độc biến thành! Thì ra tướng công của ta vốn đã phát điên nhiều năm về trước. Nếu như vậy, Linh nhi cũng không thể trách chàng rồi, ta đây sẽ xuống cùng nhau.”

Vừa dứt lời, “Phù phù” một tiếng!

Phu nhân cũng nhảy vào nước sông cuồn cuộn.

Kế tiếp thời gian, Liễu Minh cùng Trương Tú Nương lại trải qua mấy lần chuyển thế trong thế giới hư ảo.

Tú Nương lần lượt chuyển thế thành công chúa, ăn mày, nữ tử phong trần, … bao gồm nhiều người thân phận bất đồng.

Mà tại mỗi một lần, Liễu Minh luôn ngay tức thì trở thành người cực kỳ thân mật với nàng, lúc thì quan hệ phu phụ, lúc thì huynh muội, … Bất quá, phần lớn ở thời điểm hai mươi tuổi, Liễu Minh sẽ tự động tỉnh táo, hồi tưởng lại thân phận thật sự là tu luyện giả của mình. Kể từ đó, hắn dùng các loại phương pháp kích thích cảm xúc vui buồn của Trương Tú Nương, hy vọng nàng có thể thức tỉnh trí nhớ về tư cách tu luyện giả chính thức.

Trong quá trình này, Liễu Minh đã thành công hai lần nhưng đáng tiếc đều bị hư ảnh Cự Trùng trống rỗng xuất hiện dùng hàn phong quỷ dị thổi bay trí nhớ của hắn dẫn đến kết cục sắp thành lại bại. Tuy rằng trong lòng Liễu Minh cảm thấy vô cùng phiền muộn, nhưng dường như hư ảnh Cự Trùng mỗi một lần xuất hiện đều bị mờ đi rất nhiều. Tới lần thứ ba xuất hiện, ảo ảnh này đã bị khuyết đi một mảnh, từ nay về sau không thể xuất hiện nữa.

Lần chuyển thế thứ bảy.

Một nữ tướng mặc giáp bạc cùng một thanh niên áo giáp màu đen, phân biệt đem một thanh bảo kiếm cùng một trường đao cắm vào nơi yếu hại của đối phương rồi ôm nhau lăn xuống từ trên vách núi. Sau một hồi va đập kịch liệt, hai người đã cùng rơi vào một ụ cỏ khô dày đặc, rút cuộc tay chân cũng đã buông khỏi thân hình đối phương. Tuy rằng lồng ngực bị bảo kiếm đối phương đâm thủng, nam tử vẫn nhìn vào nữ tướng oai hùng với vẻ tự tiếu phi tiếu.

Còn nữ tử, tuy rằng cũng đang hấp hối nhưng ánh mắt nhìn về phía nam tử lại trở nên cực kỳ kỳ quái, bờ môi khẽ nhúc nhích muốn nói cái gì đó; bỗng nhiên một âm thanh kỳ quái từ trên chín tầng mây truyền đến phá tan toàn bộ bầu trời buồn bã. Theo vô biên vô hạn huyết vũ từ trên không bay xuống, hầu như mỗi một tấc đất đều bị mưa máu cuốn trôi kéo theo mọi vật đều bị hòa tan lập tức. Chỉ riêng nữ tướng cùng thanh niên áo giáp đen, bên ngoài thân lại quỷ dị hiện ra một tầng bạch quang, huyết vũ vừa rơi vào liền nhao nhao trượt xuống.

“Liễu đạo hữu vất vả rồi.” Nữ tướng giáp bạc vậy mà không có chút nào dị sắc, ngược lại trầm mặc bình tĩnh nói ra.

“Chúc mừng Trương đạo hữu cuối cùng đã thức tỉnh. Hiện tại, sâu độc kia vì vậy mà cũng đã bị diệt, chúng ta có lẽ nên đi ra rồi.” Thanh niên áo giáp đen ở đối diện nghe vậy lại khẽ cười một tiếng trả lời.

“Ân, thời điểm ta tỉnh lại, cũng là ngày quái trùng bị diệt.” Nữ tử giáp bạc nhìn qua Liễu Minh, ánh mắt chớp lên nói.

Thanh niên áo giáp đen còn đang cười nói hặc hặc, muốn trả lời mấy câu, bỗng nhiên thân hình hai người mơ hồ biến thành từng điểm bạch quang, tiêu thất tại hư không.

Trong pháp trận ở sảnh chính Đại điện. Trên đài, Trương Tú Nương bỗng nhiên rên rỉ, mí mắt khẽ nhúc nhích, liền chậm rãi mở ra.

“Thật tốt quá, Trương sư điệt đã tỉnh lại.”

Lãnh Nguyệt sư thái cùng những người Thiên Nguyệt Tông thấy vậy đều cực kỳ vui mừng.

Vốn một mực thi pháp, mỹ phụ áo tím hé miệng cười cười, thu lại Pháp lực làm Cửu Chuyển Luân Hồi Bàn đang chuyển động bỗng chậm rãi ngừng lại. Nguyên Ma cũng mỉm cười, một tay bấm niệm pháp quyết điểm vào pháp trận. Lúc này toàn bộ pháp trận đã dừng lại tạo ra âm thanh “Ông ông”, tất cả vòng ánh sáng bảo vệ biến mất. Hư ảnh hình vòm màu vàng vốn đang nằm giữa hai đài ngọ cũng lập tức vỡ vụn ra từng khúc.

Lúc này, có hai nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông lập tức vọt vào bên trong pháp trận, một người móc ra đan dược cho Trương Tú Nương, người còn lại một hơi đánh ra bảy tám trương Phù lục lên người nàng. Mặc dù Trương Tú Nương đã thoát ly thế giới do sâu độc biến thành, nhưng thời gian dài như vẫn làm cho tinh thần vô cùng uể oải đi kèm tổn hao không ít Nguyên Khí.

Bên kia, Liễu Minh cũng đã chậm rãi ngồi dậy trên đài ngọc, đồng dạng lấy ra một viên đan dược ăn vào. Tuy thời gian thật bên ngoài chỉ có nửa ngày, nhưng với hắn mà nói thật giống như đi qua mấy trăm năm. Trong lúc đưa tầm mắt nhìn qua mọi người trong đại điện, thần thức hắn không khỏi có chút hoảng hốt.

“Lần này Liễu sư điệt làm vô cùng tốt, có thể cứu Tú Nương ra, công lớn nhất phải kể đến ngươi rồi. Ngươi yên tâm, sự tình ta hứa đáp ứng sẽ không nuốt lời.” Diệp Thiên Mi đi tới bên Liễu Minh, sau khi nhìn bộ dáng của hắn, bỗng nhiên cười cười nói.

“Đa tạ tiền bối, vãn bối cũng chỉ nỗ lực hết sức thôi.” Dù tâm cảnh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, nhưng dẫu sao Liễu Minh cũng không phải người thường, liền vội vàng nhảy xuống đài ngọc, khom người trả lời.

Diệp Thiên Mi gật gật đầu sau đó không nói gì thêm cứ thế rời đi. Lúc này, Ngạn sư thúc cũng đã đi tới, trên mặt tươi cười cũng đồng dạng khen ngợi Liễu Minh một phen. Liễu Minh sau một phen khiêm tốn, tự nhiên liếc nhìn sang bên Trương Tú Nương. Chỉ thấy sắc mặt nàng này có chút trắng bệch, dường như cũng chưa hoàn hồn, liếc nhìn lại Liễu Minh. Tại thời điểm ánh mắt hai người tiếp xúc, nội tâm đều cảm thấy run rẩy, theo bản năng chuyển hướng nhìn ra nơi khác. Tuy rằng hết thảy chỉ phát sinh trong thế giới hư ảo, căn bản chỉ là hư vô, nhưng hình ảnh cùng sinh sống qua bảy kiếp của hai người còn rõ mồn một trước mắt, như chuyện hôm qua. Điều này không khỏi làm hai người thấy khác thường trong lòng.

“Xem ra, sư điệt cùng Trương nha đầu đã trải qua không ít chuyện trong thế giới hư ảo a.” Ngạn sư thúc thấy vậy, tự tiếu phi tiếu hỏi một câu.

“Đệ tử chẳng qua cố hết sức giúp Trương sư tỷ tỉnh lại mà thôi.” Liễu Minh nghe vậy, có chút lúng túng trả lời.

“Cái này có gì đáng sợ. Ngược lại ta cảm thấy nha đầu Trương Tú Nương cùng ngươi rất xứng đấy. Hiện tại không thể so với trước kia, bởi đối mặt Hải Tộc đại địch, đệ tử các môn phái thông hôn cũng là một chuyện tốt đấy.” Ngạn sư thúc vừa vân vê chòm râu vừa tỏ vẻ hóm hỉnh.

“Sư thúc nói đùa.” Nghe vậy, Liễu Minh càng hoảng sợ, thấy mọi người xung quanh không có ai nghe được câu này, mới cười khổ một tiếng trả lời.

“Hắc hắc, sư điệt không biết! Mặc dù chưa nói tới thù lao Thiên Nguyệt Tông cho ngươi, kỳ thật lần này trải qua mấy kiếp trong thế giới sâu độc, chính bản thân ngươi cũng đã nhận được một lợi ích lớn.” Chợt Ngạn sư thúc lộ vẻ thần bí nói.

“Sư thúc muốn nói…” Nghe vậy, Liễu Minh không tránh khỏi khẽ động trong lòng.

“Hừ, còn muốn ta trình bày chi tiết ư! Trải qua một phen như vậy, ngươi hãy tự kiểm tra Tinh Thần lực chính mình có gì thay đổi hay không?” Ngạn sư thúc từ chối cho ý kiến nói.

“Tinh Thần lực? Ồ, Tinh Thần lực của ta vậy mà tăng hơn một nửa so với lúc trước.” Liễu Minh nghe vậy, vốn khẽ giật mình, nhưng lập tức kiểm tra chính mình, lúc này kinh hỉ nói.

“Đây là lẽ tự nhiên! Vô luận trận pháp, Mộng Oanh Cổ Trùng, hay Cửu Chuyển Luân Hồi Bàn, đều là vật cực kỳ quý hiếm. Lại được ba người chúng ta hợp nhất thúc giục, nên người được đưa vào có những chỗ tốt cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Nếu không, làm sao có thể bù đắp được những mạo hiểm khi tiến vào thế giới do sâu độc biến thành.” Ngạn sư thúc trả lời không lưỡng lự.

“Đệ tử đa tạ sư thúc thành toàn!” Liễu Minh cảm thấy vài phần cảm kích, khẽ khom người nói.

“Không có gì, thọ nguyên của ta đã không còn bao lâu, về sau Man Quỷ Tông còn muốn dựa vào thế hệ các ngươi rồi.” Ngạn sư thúc vỗ vỗ đầu vai Liễu Minh, rồi xoay người rời đi.

“Thọ nguyên không nhiều lắm.” Nghe xong lời này, trong lòng Liễu Minh không khỏi rùng mình.

Sau khi Trương Tú Nương đã tỉnh lại, cường giả Hóa Tinh các tông môn cũng không có ý ở lại nơi đây, một lát sau, liền nhao nhao cáo từ rời đi.

Liễu Minh tự nhiên cũng đi theo Ngạn sư thúc quay trở về chỗ ở của mình.

Trở lại nhà đá, chuyện thứ nhất hắn làm chính ngã vào giường mình, bắt đầu ngủ say.

Trải qua một phen trong thế giới hư ảo, tâm thần hắn cũng không chịu nổi mệt mỏi, nhu cầu cấp bách là được nghỉ ngơi chính thức một chút. Giấc ngủ này của Liễu Minh kéo dài trọn vẹn một ngày một đêm. Khi tỉnh lại, hắn lập tức nhảy xuống giường, thi pháp thả ra một viên thủy cầu để tắm. Sau đó ngồi xuống trên bồ đoàn trong phòng.

Liễu Minh cũng không có đi tế luyện Linh Khí ngay lập tức, mà lẳng lặng bấm niệm pháp quyết bắt đầu dưỡng thần điều tức. Hắn hiện tại đã trải qua mấy kiếp luân hồi trong thế giới hư ảo, tuy Tinh Thần lực tăng rất nhiều, nhưng tâm tình lại mơ hồ có chút dấu hiệu bất ổn, phải lập tức một lần nữa tiến hành củng cố một phen.

Ba ngày sau, hai mắt Liễu Minh mở ra đã lộ vẻ thanh tịnh. Thời gian tiếp theo, ở trong phòng, Liễu Minh tiếp tục tế luyện hai kiện Linh Khí Kim Nguyệt Kiếm cùng viên châu màu đen. Cùng một thời điểm, các cường giả Hóa Tinh liên tiếp hội tụ trong thành, tựa hồ thương thảo điều gì cực kỳ trọng yếu.

Nửa tháng sau, ngoại trừ các đệ tử đã ước định lưu lại bên ngoài, tất cả đại quân tông môn trong thành rút cuộc cáo từ nhau, nhao nhao phản hồi trở về tông môn mình. Đám người Liễu Minh, Cao Trùng, Dương Càn cũng đều phản hồi về Man Quỷ Tông.

Gần nửa ngày sau, rậm rạp chằng chịt phi chu từ trong thành bay lên trời kích bắn đi xa.

Ba tháng về sau, đám người Liễu Minh rút cuộc về tới Man Quỷ Tông. Các đệ tử tại tông môn sớm đã nhận được tin tức, lúc này đem sơn môn phong bế mở ra hoan nghênh mọi người chiến thắng trở về. Việc chúc mừng diễn ra long trọng trong nhiều ngày, các đệ tử đều thỏa thích cười vui một phen, cuối cùng mới chấm dứt.

Hơn mười ngày sau, toàn bộ Man Quỷ Tông lại khôi phục yên tĩnh ngày xưa.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky