Dịch giả: hungprods
“Với địa vị của sư huynh trong tông, cho dù Cao Trùng có thực sự trở thành Linh Sư, đương nhiên vẫn phải thành thành thật thật trước mặt huynh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ tính tình Cao Trùng trước sau khác xa như vậy, một nửa nguyên nhân dĩ nhiên là vì bản thân, một nửa còn lại chính vì tu luyện bộ công pháp trụ cột mà Chưởng môn sư huynh truyền thụ. Bộ công pháp đó mặc dù cực kỳ huyền diệu, có thể gây dựng trụ cột vững chắc ở thời kỳ Linh Đồ, nhưng lại ảnh hưởng đến tình tình một cách vô cùng sâu sắc. Chỉ sau khi tiến giai Linh Sư, thông qua phương pháp lô đỉnh kia mới có thể chậm rãi khôi phục. Về phần lô đỉnh mới, Chưởng môn sư huynh cũng đang tìm kiếm.” Lâm Thải Vũ cười cười giải thích mấy câu.
“Sư muội không cần giải thích nhiều làm gì. Sau này Cao Trùng có trở thành loại người nào cũng không có liên quan quá lớn đối với ta. Cho dù sau này hắn thật sự có thể tu luyện thành cường giả Hóa Tinh Kỳ, khi đó hơn phân nửa ta cũng đã không còn trên thế gian nữa rồi. Thời gian không còn sớm nữa, Lâm sư muội ngươi cũng nên xuống núi đi. Ta muốn yên tĩnh một chút.” Đại hán họ Lôi khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói.
Lâm Thải Vũ thấy vậy, chỉ có thể cười khổ một tiếng, cáo từ rời khỏi đại điện.
******
Lúc này Liễu Minh đã trở lại chỗ ở, hắn đang vuốt ve ngọc bài giám sát hình vuông trong tay.
Viền ngọc bài này chẳng những có Linh văn tinh xảo, một mặt in nổi hai chữ “Giám sát”, mặt kia in ba chữ “Man Quỷ Tông”, hơn nữa sau khi rót vào trong một chút Pháp lực, nó còn hiện ra sáu đạo văn trận khác nhau.
Vật này vậy mà cũng là một kiện Linh Khí hạ phẩm.
Nhưng sau khi Liễu Minh nhìn dị tượng của vật trong tay, trên mặt lại lộ vẻ đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì.
Vật này thoạt nhìn cực kỳ giống lệnh bài màu lam nhạt mà lúc trước hắn đã lấy được trên người Quỷ vật nửa Giao kia, chỉ có điều phẩm cấp thua kém xa mà thôi.
Nói như vậy, lệnh bài màu lam nhạt kia cũng là một tín vật đại diện cho một thân phận nào đó, song vì sao lại xuất hiện trên người con quái vật nửa Giao kia?
Mặc dù tâm cơ Liễu Minh nhanh nhạy bách biến, nhưng cũng không thể nào nghĩ tới chuyện trong bí cảnh lại xuất hiện người của Hải tộc, hơn nữa sau khi bị đầu Giao kia giết chết, lệnh bài đó lại trùng hợp rơi vào trong tay nó.
Hắn lại ngắm nghía lệnh bài trong tay một lát, sau đó liền lấy khối ngọc giản kia ra rồi áp lên trán, bắt đầu dùng Tinh Thần lực xem xét những nội dung được ghi lại trong đó.
Một khắc sau, Liễu Minh bỏ ngọc giản xuống, thần sắc trên mặt bỗng hiện lên vài phần ngưng trọng.
“Thật không ngờ, Huyền Kinh này còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, thậm chí ngay cả dị tộc cũng từng xuất hiện. Nhưng nếu đã chuẩn bị kỹ càng, đến giờ phút này mình cũng không còn bất cứ lý do nào để lùi bước nữa.”
Hắn thì thào vài tiếng, sau khi lại yên lặng suy nghĩ một hồi, mới cất ngọc giản và lệnh bài đi, hai tay bấm niệm pháp quyết nhắm mắt điều tức.
******
Ba ngày sau, phía sau ngọn núi cao nhất Man Quỷ Tông, trước một sơn cốc được tạo thành cấm địa, thần sắc Liễu Minh ngưng trọng đang đứng khoanh tay trước lối vào. Trên một đống cỏ khô cách đó không xa, thình lình có một con báo dài nửa trượng, lông trắng như tuyết, đang nằm cuộn tròn ngủ say như chết.
Không biết bao lâu sau, trong sơn cốc mới có tiếng bước chân vọng ra, không ngờ lại là một tên đồng tử (*) mặc áo vàng chừng mười một, mười hai tuổi.
(*) đứa bé trai.
Nó vừa tới trước mặt Liễu Minh, liền cười tủm tỉm nói:
“Bạch sư huynh, sư thúc tổ đã cho phép huynh đêm nay vào cốc tìm hiểu Lưu Ảnh Bích kia. Tuy nhiên ban ngày hôm nay, sư huynh vẫn phải chờ bên ngoài cốc, đợi đến buổi tối, ta sẽ dẫn huynh tới chỗ quan sát Lưu Ảnh Bích.”
“Đa tạ sư đệ, Bạch mỗ sẽ chờ ở xung quanh đây.” Liễu Minh nghe vậy rất vui mừng, sau khi cảm ơn một tiếng liền đi tới một cây lớn gần cửa vào sơn cốc, khoanh chân ngồi xuống.
Nếu như hắn đã có kế hoạch trong mấy năm sẽ không quay lại Man Quỷ Tông, cơ hội tìm hiểu Lưu Ảnh Bích này đương nhiên không thể để đó không dùng được. Cho nên sau khi hắn nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt, hôm nay mới đến khu vực cấm địa của Ngạn sư thúc tổ, xin tìm hiểu Lưu Ảnh Bích một đêm.
Tuy nhiên có chút đáng tiếc, vốn dĩ Liễu Minh muốn nhân cơ hội này bái kiến vị Ngạn sư thúc tổ này một lần, nhưng dường như lão không có ý định gặp riêng một gã đệ tử Linh Đồ. Chỉ để cho đồng tử bảo vệ cốc này đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn.
Lúc này, đồng tử áo vàng kia đã đặt mông ngồi bên cạnh con báo lông trắng như tuyết, ngả người nằm dài trên lớp lông xù của con thú này, chỉ sau chốc lát đã chìm vào giấc ngủ say.
Liễu Minh thấy một màn này, trong lòng thầm lấy làm lạ.
Con báo kia mang lại cho hắn một cảm giác áp lực cực kỳ nguy hiểm, mà thoạt nhìn tu vi của đồng tử áo vàng này lại không cao, hai bên có thể ở chung thân mật như vậy, thật sự là một chuyện khó có thể tin nổi.
Nhưng Liễu Minh cũng rất nhanh thu ánh mắt lại, bắt đầu thổ nạp tu luyện.
Thời gian trôi qua từng chút một, đến tận khi sắc trời đã sắp tối đen, tiểu đồng ngủ say gần cả ngày, lúc này rút cuộc cũng trở mình ngồi dậy từ trên người con báo, lười biếng vặn người một cái, sau đó liền cười hì hì nói với Liễu Minh:
“Bạch sư huynh, đã đến lúc rồi. Ta đây liền dẫn huynh tới chỗ Lưu Ảnh Bích. Tuy nhiên sau khi vào trong cốc, sư huynh nhất định phải theo sát đằng sau ta, nếu không vạn nhất đụng chạm phải cấm chế sư thúc tổ đích thân bố trí, vậy thì gặp phiền toái lớn rồi.”
“Điều này là đương nhiên, sư đệ cứ đi trước dẫn đường là được.” Liễu Minh nghe vậy, hai mắt lập tức mở ra, đứng dậy trả lời.
Tiểu đồng trước mắt mặc dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng lại mang tới cho hắn một loại cảm giác rất tà môn, đương nhiên hắn không dám có chút lãnh đạm nào với lời nói của nó.
Sau đó đồng tử liền dẫn Liễu Minh đi dọc theo một con đường nhỏ lát đá trắng tiến vào trong sơn cốc, nhưng con báo lông trắng kia vẫn ở lại canh giữ bên ngoài cốc.
Chỉ thấy hai bên con đường nhỏ mờ mịt hơi nước, tất cả đều là sương mù mờ ảo tối tăm, mà ở trong màn sương mù có thể thấp thoáng thấy được rất nhiều cây cối, núi đá, … đủ loại cảnh vật. Nhưng nếu tập trung nhìn kỹ, lại có cảm giác những vật đó là một mảnh đen sì, cơ bản không thể nào nhìn rõ được.
Liễu Minh đi theo tiểu đồng, tựa như đi xuyên qua một hồ nước và một cánh rừng rậm, sau bảy tám lần quành trái quẹo phải, mới tới trước một vách đá thẳng tắp.
Mà phía dưới cùng vách đá, rõ ràng có một cánh cửa đá màu xanh được ánh sáng màu trắng lập lòe bao phủ.
Tiểu đồng lấy tay móc ra từ trong ngực một tấm lệnh bài, sau đó liền phất nhẹ một cái về phía cửa đá. Lúc này một đạo ánh sáng màu bạc bắn ra, lóe lên rồi chui vào bên trong cánh cửa đá, biến mất không thấy đâu nữa.
Một lát sau, ánh sáng màu trắng bao phủ bên ngoài cửa đá vang lên những tiếng ‘ông ông’, sau khi nó chớp lóe mấy cái liền ‘phốc’ một tiếng rồi tan biến vào hư không.
“Sư huynh nhớ kỹ, huynh chỉ có thời gian một đêm, sáng mai khi cấm chế trên cửa đá biến mất một lần nữa, nhất định phải đi ra. Ngoài ra, Lưu Ảnh Bích đã được sư thúc tổ kích phát, khi vào trong, huynh lập tức có thể quan sát, nhưng phải nhớ kỹ một điều, Lưu Ảnh Bích này là chí bảo của bổn tông, tuyệt đối không thể lấy tay chạm vào, nếu không vạn nhất có chút tổn hại nào, sư huynh sẽ bị môn quy nghiêm trị.” Tiểu đồng quay đầu lại, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói.
“Sư đệ yên tâm, sao ta dám làm trái với quy định.” Liễu Minh cũng trịnh trọng trả lời.
Tiểu đồng nghe vậy, lúc này mới hài lòng gật đầu, tiến lên phía trước một bước, lấy một tay chậm rãi đẩy cửa đá ra, sau đó quay lại nói với Liễu Minh một tiếng “Mời!”.
Sau khi Liễu Minh hít sâu một hơi, liền bước vào bên trong cánh cửa đá.
Khi hắn vừa tiến vào trong đó, cánh cửa đá sau lưng tự động đóng lại, đồng thời mặt ngoài lóe lên linh quang, tầng sáng màu trắng đã biến mất kia lại xuất hiện trên cánh cửa đá, khôi phục bộ dáng như lúc ban đầu.
Liễu Minh lắc lắc đầu, sau đó mới cẩn thận quan sát tình hình chung quanh.
Chỉ thấy giờ phút này, rõ ràng hắn đang đứng trong một gian nhà đá khá lớn, rộng hơn ba mươi trượng, mặt đất và bốn vách tường đều được tạo thành từ nham thạch màu trắng thoạt nhìn vô cùng cứng rắn. Chính giữa gian nhà đá ngoại trừ đặt một vách đá óng ánh màu xanh thẫm giống như một bức bình phong, chỉ có một cái bồ đoàn màu vàng nhạt đặt ở một góc xa xa, ngoài ra không thấy bất cứ vật gì khác.
Thần sắc Liễu Minh hơi đổi, sau đó liền bước thẳng tới vách đá óng ánh, đi vòng quanh nó mấy vòng.
Vách đá này cũng không quá lớn, dài rộng chỉ khoảng hai ba trượng, độ dày cũng chỉ có hơn một xích mà thôi, nhưng sau khi hai mắt hắn vừa nhìn qua, chỉ cảm thấy trong mắt hiện lên ánh sáng màu lam nhạt. Sau khi hắn cố gắng nhìn kỹ một lát, lập tức đã có cảm giác đau đầu hoa mắt.
Liễu Minh kinh hãi, hai mắt vội vàng nhắm lại, ngăn không cho bản thân nhìn tiếp, đến khi cảm giác trong đầu hơi khá hơn một chút, mới mở mắt ra một lần nữa.
Lúc này, hắn cũng không dám nhìn khối Lưu Ảnh Bích này, mà bước vài bước đi tới trước một bức tường gần đó, liên tục quan sát trên dưới.
Trên bức tường này, rõ ràng có rất nhiều vết cắt cổ quái, nông sâu không đều nhau, hơn nữa có vết thì thẳng tắp, có vết lại cong vẹo, còn có vết kỳ dị giống như chữ nhưng không phải chữ, gần như phủ kín cả bức tường.
Hai hàng lông mày Liễu Minh nhíu lại, sau khi dùng ngón tay vuốt vuốt những vết cắt và ký hiệu này, ánh mắt mới dời sang ba bức tường đá khác.
Lúc này hắn mới có thể nhìn rõ, trên mấy bức tường khác cũng có những dấu vết quỷ dị như vậy, không cái nào giống cái nào.
Những ký hiệu này, đương nhiên là do những đệ tử Man Quỷ Tông tìm hiểu Lưu Ảnh Bích trước đây lưu lại, trong đó phần lớn những người đến trước này đột nhiên lĩnh ngộ được điều gì trong lúc quan sát Lưu Ảnh Bích, sợ mình sẽ nhanh chóng quên mất, lúc này mới nhanh tay lưu lại những điều đó trên những bức tường xung quanh. Đương nhiên phần lớn số người trong đó, cuối cùng vẫn không có chút thu hoạch nào, nhưng kể cả là như vậy, cũng cho những người tìm hiểu Lưu Ảnh Bích về sau không ít gợi ý.
Đây cũng là chuyện quan trọng nhất trong những điều có liên quan đến Lưu Ảnh Bích mà đạo cô họ Chung dặn dò Liễu Minh.
Liễu Minh cũng không chậm trễ, sau khi dùng nửa canh giờ vội vàng nhớ kỹ từng ký hiệu trên bốn bức tường đá, hai mắt liền nhắm lại sắp xếp lại tất cả. Tiếp đó hắn mới đi tới một góc gian nhà, cầm lên cái bồ đoàn kia, tiện tay vứt xuống mặt đất phía trước vách đá óng ánh mấy trượng, rồi bình tĩnh tiến lên khoanh chân ngồi xuống.
Giờ phút này, động tác của hắn y như lúc tu luyện bình thường, hai tay đặt trên gối, điều khiển Pháp lực trong cơ thể tập trung vào hai mắt. Sau đó, hắn lập tức mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vào vách đá không thôi …
Sau thời gian ước chừng ăn hết một bữa cơm, mặc dù tinh mang trong hai mắt Liễu Minh vẫn đang chớp động không ngừng, nhưng hai bên má bỗng trở nên đỏ bừng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, sau lưng còn có khí nóng bừng bừng phả ra.
Bỗng nhiên Liễu Minh quát khẽ một tiếng, tinh quang trong hai mắt chợt tắt, mí mắt nhanh chóng nhắm lại, lúc này thần sắc trên mặt mới thả lỏng một chút, sau đó liền thở dài một hơi thì thào nói:
“Lưu Ảnh Bích thật là lợi hại, vẫn còn có hiệu quả mê hoặc, nếu không phải tinh thần của mình đủ mạnh mẽ, vừa rồi thực sự thiếu chút nữa đã hãm sâu vào bên trong không thể nào tự kìm chế nổi rồi. Nhưng trừ điều đó ra, rút cuộc những bóng dáng mờ ảo kia có ý nghĩa gì?”