Dịch giả: Duocsybinh
Nhìn thấy vậy, Ma Thiên không muốn yếu thế nên lập tức há miệng phun ra một cột hắc quang, vừa thô vừa to, hắc quang lóe lên lập tức chui vào Hồn Thiên Bia.
Đồ án mặt quỷ trên Hồn Thiên Bia cũng theo đó mà rõ ràng hơn vài phần, ánh sáng phát ra từ con mắt thứ ba càng trở nên rực rỡ, từ trong mắt những cột sáng Hỗn Độn không ngừng bắn ra, oanh kích lên Tinh Thạch.
Pháp Lực dao động mãnh liệt, tạo ra từng đợt cuồng phong quét ra bốn phía chung quanh, chấn nhiếp cả tinh thần những người ở quanh đó, Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh trong lúc bất ngờ cũng phải loạng choạng một hồi, hai chân bất giác lui ra sau hơn mười trượng mới miễn cưỡng đứng vững được.
Liễu Minh nhìn qua Triệu Thiên Dĩnh rồi lại nhanh chân bước tới trước đứng chắn trước người nàng.
Triệu Thiên Dĩnh thấy hành động của Liễu Minh như vậy, đưa mắt nhìn vào lưng hắn, đôi môi nhỏ khẽ mở ra định nói gì đó nhưng lại thôi.
Liễu Minh hiển nhiên không nhìn thấy ánh mắt cũng như hành động của Triệu Thiên Dĩnh, ánh mắt hắn lúc này tử mang lưu chuyển, không ngừng nhìn lên không trung, sâu trong mắt có thể thấy được một nỗi sợ vô hình.
Từ sau khi Ma Thiên khôi phục một nửa ma thân đến bây giờ thì đây là lần đầu mà hắn thi triển toàn bộ thực lực của mình, cũng như phát huy hết uy năng của Hồn Thiên Bia.
Lúc này đây, con thú màu xanh trên Hồn Thiên Bia vẫn đang không ngừng bắn ra từng cột sáng Hỗn Độn, uy lực so với một kích toàn lực từ cây ma thương của Liễu Tung Dương chỉ có hơn chứ không có kém.
Mặt mũi Liễu Minh tự nhiên nhăn nhó lại!
Trước đó Liễu Minh từng nghĩ rằng với thực lực của mình, có thêm Pháp Bảo Sơn Hà Châu và cả thần thông Ma Hóa thì nếu đánh với Thông Huyền Tu Sĩ cho dù không thắng thì cũng dư sức bảo vệ mình.
Những trận đánh trước đó gần như đã chứng minh điều đó, rồi trận đánh ở U Nhung Thành, hắn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của hai Thông Huyền của Liễu gia.
Nhưng đến lúc này, mới biết là mình còn quá non nớt, hai người trước mắt hắn đây, Ma Thiên hay Thanh Linh với uy lực của họ lúc này hắn thật không có lực hoàn thủ.
Đặc biệt là Ma Thiên, hiện tại hắn chỉ có nửa Ma Thân mà đã lợi hại như thế, nếu một ngày hắn khôi phục Ma Thân thì tin chắc một kích của hắn, Liễu Minh cũng không có tư cách chống đỡ.
Triệu Thiên Dĩnh đứng sau lưng Liễu Minh, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía cái vòng xoáy cực lớn đang hiện ra một cái huyệt động đen ngòm, trong mắt nàng hiện lên một tia lo lắng.
Đôi mắt nàng lóe lên, kết giới Kim Hắc do hai Khôi Lỗi kia tạo ra vốn đã làm cho vòng xoáy kia yên tĩnh rồi, nhưng bây giờ nó lại phát sinh dị biến, hắc khí chung quanh đó tựa hồ cũng chấn động không ngừng.
Lúc này ánh mắt mọi người đều đang chăm chú vào Tinh Thạch trên kia, nên gần như không có ai phát hiện ra dị biến bên này.
Theo từng đạo hắc sắc Hỗn Độn điện mang oanh kích, thì bề mặt của Tinh Thạch càng có nhiều vết nứt, rõ ràng là sắp bị phá hủy.
Vào lúc này, ánh mắt Ma Thiên lóe lên, đưa cánh tay phải lên, trong tay lóe lên một đạo hắc quang, cánh tay trái cũng đưa ra, bất ngờ cánh tay phải hạ xuống chém đứt khủy tay trái.
Cánh tay bị đứt cháy lên một đoàn hỏa diễm màu đen, trong nháy mắt cánh tay đã biến thành một đoàn hắc khí nồng đậm, chú ngữ trong miệng Ma Thiên lại vang lên, đoàn hắc khí kia lóe lên sáp nhập vào đồ án quái thú trên Hồn Thiên Bia
Đầu thú màu xanh phát ra quang mang chói mắt, bất ngờ con thú chui ra khỏi Hồn Thiên Bia, hóa thành một con Vượn màu xanh, bốn chân chạy như điên trên không trung.
Thân hình con vượn màu xanh không lớn, cao chừng bốn trượng, tuy nhiên mặt mũi lại cực kỳ hung bạo, trong miệng đầy răng nanh màu trắng, hai mắt màu Huyết Hồng giống như đang nhìn thấy cừu gia, sau lưng thình lình xuất hiện một đôi cánh màu xanh hết sức rắn chắc.
Con Vượn vừa chui ra, trên người nó đã phát ra một cỗ khí tức cực kỳ cuồng bạo.
“Sâm La Oán Viên!”
Thanh Linh vừa thấy con Vượn này ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Phía xa Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh cũng biến sắc, vội vàng lùi ra sau vài bước.
Ma Thiên lạnh nhạt cười một tiếng, mười ngón tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, từng đạo hắc quang lóe lên chui vào trong người con Vượn, lúc này vẻ cuồng bạo trên mặt nó mới hơi thu liễm lại, dáng vẻ nhìn như đã có chút lý trí, đôi cánh sau lưng nó khẽ động, liền bay về phía Tinh thạch. ( không biết sao lại mười ngón, vong béo viết vậy ta để vậy, chắc hắn biến ra tay mới)
Ánh mắt Thanh Linh cũng lóe lên, hai tay đánh ra mấy đạo pháp quyết về phía hắc sắc điện Long lúc này đang quấn quanh Tinh Thạch, điện Long lập tức đình chỉ hành động, ngẩng lên nhìn yêu Viên màu xanh đang đánh tới.
Hắc sắc điện Long gầm lên một tiếng giận dữ, lập tức uốn mình lao về phía con Vượn.
Thanh Linh hình như rất kiêng kị con Vượn màu xanh này, thân hình khẽ động định tiến lên.
Bất quá lúc này một bóng đen lóe lên đã xuất hiện trước người nàng, chính là Ma Thiên
Ma Thiên Cười hặc hặc một tiếng, sau đó lại điều khiển Hồn Thiên Bia ngưng tụ ra một cái Hỗn Độn Lĩnh Vực hai màu trắng đen, đem hắn và Thanh Linh bao vào trong đó.
Cả người Thanh linh cảm giác như chìm vào trong vũng bùn, chung quanh đó Hỗn Độn quang mang như những sợi tơ quấn quanh người nàng.
Cả người Thanh Linh phát ra một vầng ánh sáng xanh, miễn cưỡng bay ra phía trước được một đoạn thì cả người giống như bị áp chặt khó lòng cử động.
Ngay lúc này con Vượn màu xanh và hắc sắc điện Long đã đụng vào nhau.
Thân hình hai con có phần chênh lệch, hai mắt hắc sắc điện Long lóe lên tinh quang, cái miệng há lớn phun ra một cột hắc sắc lôi điện đánh về phía con Vượn.
Trong họng con Vượn cũng phát ra một tiếng gầm, hai con mắt màu Huyết Hồng lóe lên quang mang chói lóa, bắn ra hai đạo cột sáng màu đỏ máu, cột sáng lóe lên biến thành một tầng quang tráo màu đỏ chắn trước người nó.
Mùi máu tanh bay tràn ngập xung quanh.
Ầm ầm!
Quang tráo màu đỏ máu nhìn mỏng manh vậy nhưng khi hắc sắc điện lôi đánh lên lại không chút nào tổn hại, một điểm rung động cũng gần như không có, giống như bọt biển đánh vào bờ đá, hắc sắc điện lôi thô to như vậy mà lại đơn giản biến mất không thấy gì nữa.
Một khắc sau, bóng xanh lóe lên đã xuất hiện bên cạnh điện Long, hai bàn tay đầy lông lá của nó đã chụp lấy người của điện Long.
Rống!
Con Vượn ngửa đầu hét một tiếng giận dữ, hai cánh tay vận sức, đem điện Long mạnh mẽ xé làm hai đoạn. Trong họng hắc sắc điện Long phát ra một trận gào rú, hai đoạn thân thể ầm ầm rơi xuống đất, kỳ lạ là thân thể không hề tiêu tán mà vẫn nằm im trên đất.
Ở đằng xa, Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh thấy con Vượn xanh đại triển thần uy không khỏi há mồm hốc miệng, thần sắc cực kỳ kinh hãi.
Ngược lại Thanh Linh và Ma Thiên hình như không chút động dung, dáng vẻ như chuyện này đã nằm trong tính toán rồi vậy.
Lúc này ánh sáng xanh trên người Thanh Linh phát ra càng chói mắt, từng đạo thanh quanh đánh ra không ngừng công kích lên Hỗn Độn Lĩnh Vực, muốn nhanh chóng thoát ra ngoài.
“Hắc hắc, không cần cố gắng cho mất công, bất luận kẻ nào một khi đã vào Lĩnh Vực này của ta, muốn thoát ra ngoài trừ phi có Pháp Lực mạnh hơn ta gấp hai ba lần thì mới có cơ hội.” Ma Thiên Cười nhạt nói.
Liễu Minh ở dưới đất hoàn toàn không bị Lĩnh Vực này ảnh hưởng, ánh mắt hắn lập lòe tử quang, chân mày nhíu lại, nhìn ra một điểm có phần không đúng.
Ma Thiên ở trong Lĩnh Vực của chính mình tạo ra nhưng cử động lại có chút khó khăn.
Thanh Linh nghe nói vậy nhưng cũng không có ý ngừng tay, thanh quang trên người càng trở nên nồng đậm, triệt để bao phủ cả người nàng vào bên trong, thanh quang từ trong bắn ra giống như những cái xúc tu, không ngừng công kích ra chung quanh.
Ma Thiên cũng chỉ cười một tiếng rồi quay đầu sang hướng khác.
Con Vượn xanh sau khi đánh chết hắc sắc điện Lonh đã bất ngờ xuất hiện bên cạnh Tinh Thạch, há miệng phun ra một màn sương mù màu xanh lá, bao bọc Tinh Thạch vào trong đó.
Tinh Thạch khi chạm vào sương mù xanh lá không ngờ lại bị hòa tan, có điều tốc độ rất chậm.
Trên mặt con Vượn hiện ra một tia không kiên nhẫn, con mắt thứ ba của nó bất ngờ phát sáng, từ đó bắn ra một chùm ánh sáng Hỗn Độn, sau khi ra ngoài chùm sáng lại nhanh chóng thu nhỏ, khi đến gần Tinh Thạch thì chỉ còn bằng một cây phi châm, hung hăng đâm vào Tinh Thạch
Tinh Thạch thình lình phát ra một hồi đùng đoàng, trên bề mặt xuất hiện một vết nứt, vết nứt này nhanh chóng to ra và lan dài ra hai bên.
Sau đó một tiếng “Cờ Rắc” giòn tan vang lên, tách ra hai mảnh bay ra hai bên, ở giữa chỉ còn lại một cái tiểu kính màu trắng đang lơ lửng giữa không trung.
Ánh mắt Ma Thiên trở nên nóng bỏng, trong miệng gầm lên một tiếng bén nhọn.
Cả người con Vượn thình lình run lên, một tay duỗi ra chụp lấy cái kính trắng, cái kính thật sự đã nằm trong tay con Vượn.
Lúc này sắc mặt Ma Thiên mới có chút buông lỏng, phất tay đánh ta một đạo pháp quyết, Hỗn Độn Lĩnh Vực ở chung quanh cũng theo đó mà tán đi.
Tay phải đưa ra, thu hồi Hồn Thiên Bia, thân hình khẽ động đã bay về phía trước.
Nhưng lúc này, ở đằng xa, ánh mắt Thanh Linh hiện lên một tia quỷ dị, cả người thanh quang đại phóng, ánh sáng xanh cuồn cuộn xoáy động, bất ngờ tự bạo thân thể.
Ma Thiên cách Thanh Linh không xa lắm, nên khi thân thể Thanh Linh bạo liệt tạo ra một cổ phong bạo mãnh liệt đẩy Ma Thiên bay ra xa.
“Tự bạo?”
Bay ra hơn mười trượng thân hình Ma Thiên mới ổn định lại, nhưng hình như không có bị tổn thương nào lớn, chỉ là trên mặt hiện ra thần sắc kinh ngạc nhìn ra chung quanh.
Lúc này ánh sáng xanh kia bất ngờ tụ hội lại, tạo thành một khối cầu màu xanh lao về phía Ma Thiên. Chớp mắt Ma Thiên đã bị nhốt trong khối cầu màu xanh đó.
Ma thiên biến sắc, hai tay liên tục bấm quyết, mười ngón như bánh xe, liên tục máy động ở trước ngực, từ đó phát ra từng đạo hắc mang chói mắt đánh lên quang cầu màu xanh, màn sáng xanh tuy rằng kịch liệt run động, bề mặt hiện ra vô số vết nứt nhưng cũng không có lập tức bị vỡ.
Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh cũng biến sắc, biến cố này quá mức bất ngờ, không ngờ bây giờ Ma Thiên lại bị vây khốn.
“Không phải, cỗ thân thể tự bạo vừa rồi hoàn toàn không phải là thân thể chân chính của Thanh Linh.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên tử quang, quan sát một lượt trong miệng lẩm bẩm nói.
Cũng ngay lúc này, hai đoạn thi thể của hắc sắc điện Long vốn đang nằm bất động thì bây giờ lại bắt đầu cựa quậy, hắc quang lóe lên biến thành hai luồng Lôi Vân.
Lôi Vân màu đen lóe lên biến thành một cái hắc sắc điện mang, một cái mơ hồ đã trói lấy con Vượn màu xanh, hắc sắc điện hồ nhanh chóng lan ra khắp nơi trên người con Vượn.
Con Vượn rên lên một tiếng đau đớn, hắc quang lóe lên cánh tay đang nắm cái kính bất ngờ bị chém đứt, một đoàn Lôi Vân còn lại lúc này đã lao tới quấn lấy cánh tay đứt kia.
Trong Lôi Vân vang lên tràng cười đắc ý của Thanh Linh, Lôi Vân tan đi bên trong hiện ra một viên Chân Đan.
Phía trên Chân Đan thình lình là một người tí hon, người đó không ai khác chính là Thanh Linh.