Dịch giả: duocsybinh
Biên: nila32
Hỏa Linh Vương đang bị dây sương mù màu tím trói buộc, thân hình không cách nào cử động được, sau một hồi hốt hoảng liền há miệng nhổ ra một mảnh hỏa diễm. Đoàn Hỏa Vân bay lên trên đầu Hỏa Linh Vương lập tạo thành một đạo cầu vồng lửa…
Một tiếng “Oanh” thật lớn vang lên!
Hư ảnh cự kiếm như một ngọn núi đánh xuống cầu vồng lửa, khiến cho kiếm khí bắn ra tung tóe. Cầu vồng lửa chỉ chèo chống được chừng nửa khắc liền bị chấn nát trong tiếng vỡ vụn, mang theo Hỏa Tinh bắn sáng cả một góc hạp cốc
Tàng Huyền thấy thế, ánh mắt lay động tinh quang lóe lên, trong miệng phun ra một chữ “Bạo”. Từ trên người Hỏa Linh Vương truyền ra mấy tiếng trầm đục, những sợi dây sương mù đang trói trên người gã cũng thình lình tiêu tán, tạo thành một mảnh sương tím mờ mịt.
Thân thể Hỏa Linh Vương không ngừng vang lên những âm thanh kỳ quái “ Tư Tư..”, Hỏa Diễm trên người ảm đạm đi không ít so với lúc đầu. Hai tay Hỏa Linh Vương cuồng vũ, trong miệng phát ra những tiếng gầm rống chói tai rồi thình lình phun ra một đoàn Huyết Diễm màu đen bất ngờ nhắm tới đám sương mù màu tím, ý đồ thiêu đốt mà sương mù kia.
Nhưng vào lúc này, kiếm ảnh màu lam đã hùng hổ đánh tới.
Tuy trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc nhưng Hỏa Linh Vương vẫn không chút hoang mang, nhanh chóng chạy trốn sang nơi khác. Nhưng đã muộn, kiếm ảnh đã tới đồng thời hóa thành vô số đạo Kiếm Quang chém xuống một cách điên cuồng.
Âm thanh bén nhọn vang lên!
Hỏa Linh Vương thấy Kiếm Quang đã tới mi tâm, không còn kế sách nào khác bèn tự bạo thân thể, biến thành từng đốm Hỏa Diễm bay ra tứ tán. Bất quá kiếm quang lại không ngừng tung hoành trong đoàn Hỏa Diễm, tiêu hủy một nửa trong số đó. Đợi tất cả kiếm quang tán hết, thân hình Hỏa Linh Vương lại bất ngờ hiện ra giữa biển lửa. Bất quá giờ phút này, thân thể gã thình lình xuất hiện vô số miệng vết thương. Miệng vết thương bất ngờ ứa ra Hỏa Diễm giống như đã bị trọng thương.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt nhíu lại, tiểu kiếm trên không lại phát ra một tiếng thanh minh, lập tức tản ra lam mang chói mắt. Bên kia Tàng Huyền thấy Hỏa Linh Vương xơ xác như thế, nội tâm trở nên vui vẻ, một tay bấm niệm pháp quyết, có lẽ muốn triển khai thủ đoạn nào đó, quyết tâm diệt Hỏa Linh Vương mới thôi. Bất quá vào lúc này, đôi mắt Hỏa Linh Vương phát ra hung quang. Gã chợt ngửa đầu thét dài một tiếng, hai tay cuồng vũ, nhưng mục tiêu lại không phải là Liễu Minh hay Tàng Huyền, mà là tinh trụ bị gãy đang nằm gần đó.
“Phanh” “Phanh” vài tiếng, cũng không biết Hỏa Linh Vương đánh hai quyền này có mục đích gì, nhưng ngay sau đó những tinh trụ vừa bị gã chấn nát bất ngờ xuất hiện những đám Hỏa Vân, đám Hỏa Vân này như nước chảy thành sông, không ngừng lao tới nhập vào trong người Hỏa Linh Vương.
“Không tốt, mau ra tay!”
Liễu Minh là người kinh nghiệm cỡ nào. Tuy không biết đối phương có dụng ý gì nhưng vừa thấy cảnh này nhưng lập tức cảm thấy không ổn, cho nên quyết không để Hỏa Linh Vương hoàn thành việc trước mắt, quay sang nói với Tàng Huyền một câu, sau đó pháp quyết tung ra như chớp khiến thanh tiểu kiếm trong tay lập tức cuồng trướng hóa thành một hư ảnh cự kiếm dài đến tám chín trượng Tàng Huyền ở bên cạnh thấy vậy sắc mặt cũng trầm xuống, rồi đưa tay nhằm về phía Hỏa Linh Vương điểm một cái vào hư không.
Phốc!
Không gian trên đầu Hỏa Linh Vương lần nữa chấn động, đầu quỷ màu tím lại hiện ra nhưng lần này nó không hóa thành sương mù, mà khuôn mặt đanh lại, rồi há to miệng lộ ra răng nanh bén nhọn, lao xuống ý đồ cắn vào đầu Hỏa Linh Vương.
Lại “Phốc” một tiếng.
Hỏa Linh Vương bị đầu quỷ cắn mất non nửa cái đầu. Tiếp theo một đạo cầu vòng chói mắt vang lên, một bờ vai và non nửa người gã lại bị chém rụng xuống. Hỏa Linh Vương đối mặt với công kích của hai người, không ngờ lại đứng yên không chút phản kháng. Nhưng chỉ một khắc sau, đầu vai bị chém bốc lên cuồn rồi một bờ vai cùng cái đầu khác lại mọc ra. Thương thế nghiêm trọng trước đó chưa đầy một khắc đã hoàn toàn biến mất, tiếp đến một luồng hỏa khí bức người phóng lên tận trời cao. Bất luận mặt quỷ hay là cự kiếm đều bị hỏa khí áp bức bắn ra xa.
Trong đó mặt quỷ ngay khi hỏa khí gào thét phóng lên thì nó cũng bị tán loạn. Cùng lúc Tang Huyền cũng hộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt đáng thương. Hiển nhiên quỷ đầu bị chấn nát đã khiến hắn bị phản phệ dẫn đến trọng thương.
Hỏa Linh Vương sau khi khôi phục thân thể thì hai tay vung lên, tiếp đến lại há miệng nuốt hết tất cả Hỏa Vân chung quanh vô bụng. Sau đó bụng gã phát ra những tiếng nổ râm ran, quanh thân bất ngờ hiện lên mười hai viên Tinh Hỏa to bằng hạt đậu, mặt ngoài Tinh Hỏa lấp lánh linh văn, từ đó phát ra linh khí cực kỳ tinh thuần.
“Pháp lực Hóa Tinh?”
Tàng Huyền vừa nhìn thấy cảnh này trong miệng đã nghẹn ngào nói một câu, vội đưa tay lau viết máu trên miệng sắc mặt không khỏi kinh hoảng.
Liễu Minh gặp tình hình này, trong nội tâm cũng không khỏi hoảng sợ.
Cái gọi là Hóa Tinh kỳ thật ra chính là vì tu vi tu luyện đến cực hạn nhất định, Linh Hải không thể dung nạp Chân Nguyên dạng lỏng thêm nữa mà tự ngưng kết thành viên chuyển sang một cảnh giới mới. Mà Hỏa Linh Vương tạo ra mười hai viên Hỏa Tinh so với pháp lực hóa tinh ghi trong điển tịch ghi lại hoàn toàn không khác nhau.
Mà tiến vào Hóa Tinh Kỳ, Chân Nguyên ngưng kết Pháp lực thành tinh càng nhiều, Pháp lực phát ra càng hùng hậu, tiềm lực tu hành sau này càng lớn.
Mà tính theo linh mạch thì, tu luyện giả sáu Linh Mạch lúc Hóa Tinh có thể ngưng kết ra mười tám hạt Pháp lực kết tinh, Cửu Linh Mạch có thể ngưng kết ra ba mươi sáu, mười hai Linh Mạch là bảy mươi hai, còn Thiên Linh Mạch trong truyền thuyết thì là một trăm lẻ tám hạt. Cho nên dù đều là Hóa Tinh kỳ thì thực lực mỗi người cũng cách nhau một trời một vực. Về phần người có ba Linh Mạch nếu tiến giai Hóa Tinh, tự nhiên cũng chỉ có thể ngưng kết ra mười tám hạt, bất quá dù ở Trung Thiên Đại Lục thì người ba linh mạch có thế kết tinh thì đã ít lại càng ít, nếu có thì người đó cũng là người có thiên đại cơ duyên hoặc là sở hữu linh thể nghịch thiên trong người.
Bất quá Hỏa Linh Vương trước mắt chỉ có mười hai viên hơn nữa không có tạo ra thiên tượng của Hóa Tinh Kỳ, thì rõ ràng là gã không kết tinh thành công mà chỉ là mượn nhờ một loạt bảo vật nào đó, kích phát tiềm lực bản thân miễn cưỡng duy trì cảnh giới Hóa Tinh Sơ Kỳ, có lẽ cũng không thể duy trì được quá lâu.
Trong đầu Liễu Minh nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng nhìn ra nhược điểm của Hỏa Linh Vương. Bấy giờ trong lòng mới nhẹ thở ra
Lúc này Hỏa Linh Vương hai mắt đầy hung quang nhìn chằm chằm Liễu Minh cùng Tàng Huyền đang ở giữa không trung, trong miệng thét dài một tiếng, mười hai viên Hỏa Tinh tức thì nhập vào trong người, sau đó hỏa quang đại thịnh phát ra ánh sáng chói mắt rồi bất ngờ biến mất trong không khí.
Liễu Minh thấy vậy trong lòng cả kinh, bất chấp việc đang thúc giục phi kiếm cũng ngừng lại, tay áo giơ lên từng điểm kim quang lóe lên thình lình xuất hiện một mảnh cát vàng nhanh chóng bao bọc lấy hắn
Tàng Huyền đằng kia đồng dạng cũng biến sắc, một tay bấm niệm pháp quyết, trước người cũng bất ngờ hiện ra một tấm Thổ thuẫn bảo vệ sau lưng hắn. Đối mặt với đối thủ có thực lực Hóa Tinh kỳ, hai người chỉ có thể tận lực cố thủ.
Trước người Liễu Minh không gian chấn động một cái, thân hình Hỏa Linh Vương bất ngờ hiện ra rồi lóe lên một cái lại xuất hiện ở trước người Tàng* Huyền, sau đó lại biến mất. Tuy di chuyển giống như làn sương thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng kỳ lạ là gã không hề ra tay với hai người Liễu Minh.
“Không đúng!”
Liễu Minh gặp tình hình này, tâm niệm xoay chuyển một hồi bỗng nhiên quát lên một tiếng. Đúng lúc này ở phía xa xa không gian chấn động, Hỏa Linh Vương lại hiện ra bất ngờ ở sau lưng hai tên đệ tử đang kịch chiến với mấy đầu Hỏa Linh. Trong hư không Hỏa Linh Vương đưa tay lên khẽ đảo một vòng, bất ngờ trong tay xuất hiện một ngọn hỏa đao dài gần hai trượng, cánh tay nhẹ nhàng quét ngang một đường.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Gã đệ tử thấp lùn đang toàn lực chống đỡ công kích hai đầu Hỏa Linh không chút hay biết chuyện gì sau lưng, chỉ thấy ánh lửa lóe lên hộ thể cương khí căn bản không có chút tác dụng, thân thể lập tức bị chém thành hai đoạn đồng thời bị hỏa diễm bao bọc lại rào rạt thiêu đốt cứ như vậy mà chết một cách hồ đồ.
Tên đệ tử mặt sẹo bên cạnh, nhìn thấy cảnh đó trong mắt hiện lên sự kinh hoảng tột độ, bất chấp hai đầu Hỏa Linh trước mặt, lập tức lấy ra một tấm phù lục màu xanh dán lên người, nhằm về phía Liễu Minh chạy tới.
Hiển nhiên hắn biết rõ, chỉ có về bên cạnh Liễu Minh thì mới có cơ hội sống sót.
Nhưng lúc này một đạo ánh sáng trắng lóe lên, “Phốc Phốc” hai tiếng vang lên thình lình cả quang cầu lẫn tên mặt sẹo đã bị cắt ra thành hai khúc, chỗ vết cắt hỏa diễm sáng lên biến thi thể thành tro tàn.
Liễu Minh gặp tình hình này, sắc mặt không khỏi tái xanh. Tàng Huyền cũng hoảng sợ đến cực điểm.
Bởi động tác của Hỏa Linh Vương thật sự quá nhanh, không để cho bọn họ có thời gian cứu viện chút nào.
Đến lúc này thì một cuộc tử chiến là không thể tránh khỏi rồi.
Hỏa Linh Vương lại thét dài một tiếng, sáu đầu Hỏa Linh bên cạnh cũng đồng thời tiêu tán hóa thành từng đám Hỏa Vân, sau đó nhao nhao chui vào trong người Hỏa Linh Vương.
Cứ mỗi một mảnh Hỏa Vân chui vào thì Hỏa Diễm trên người gã càng ngưng thực hơn một phần, khí tức mỗi lúc một cường đại hơn so với lúc đầu.
Liễu Minh hít một hơi thật sâu không chút chần chừ, hai tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết, cát vàng quanh thân điên cuồng khuấy động tạo thành một màng kim quang bao bọc hắn vào trong đó, đồng thời tiểu kiếm bay lên hóa thành một thanh cự kiếm tỏa ra kiếm khí lạnh người.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cánh tay điểm trong hư không một cái, cự kiếm khẽ run lên linh văn trên thân kiếm tán ra tạo thành một đạo cầu vồng màu lam dài hơn mười trượng, một tiếng kiếm minh vang lên đạo cầu vòng phá không lao tới đỉnh đầu Hỏa Linh Vương
Tang Huyền cũng không nói hai lời tay áo vung lên, một cái dù nhỏ màu xanh bay lên không ngừng xoay vòng, thình lình cuồng trướng biến thành một cái dù lớn hơn một trượng phát ra thanh quang nhàn nhạt, đem hắn bao bọc vào trong đó.
Không chút dừng tay, hắn lại há miệng phun ra sáu chuôi dao màu tím, thanh đao ra khỏi miệng thì không ngừng lớn lên đến khi mỗi thanh dài đến bốn năm trượng mới ngừng lại, sáu thanh đao xếp thành hàng ngang không ngừng phát ra tiếng “Ông Ông…”
“Đi “
Tàng Huyền quát lên một tiếng, sáu chuôi đao nhoáng lên hóa thành sáu đạo tử mang đâm thẳng tới Hỏa Linh Vương.