Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, nhatchimai
Đứng ngay dưới sơn cốc, hai mắt Liễu Minh nhíu lại. Hắn có chút ấn tượng với người này, hình như đã thấy qua khi còn ở lối vào bí cảnh.
“Y là trưởng lão Thông Huyền của gia tộc Cao Hách, Cao Hách Yểm, là người lĩnh đội của bọn họ lần này.” Thanh âm Triệu Thiên Dĩnh chợt vang lên bên tai Liễu Minh.
Nghe vậy, trong lòng Liễu Minh khẽ động, nhẹ gật đầu.
Giữa không trung, đạo độn quang màu đỏ dường như biết không thể trốn được, bèn đứng lại, hiện ra thân ảnh một nam tử trung niên mặc áo bào đỏ, đường nét trên gương mặt sâu sắc, tay cầm một cây cờ lớn đỏ rực, sắc mặt hơi tái, hình như đang bị thương. Người này Liễu Minh chưa từng gặp bao giờ. Đôi mi Triệu Thiên Dĩnh bên kia cũng cau lại, khẽ lắc đầu, đương nhiên cũng không biết y.
“Cao Hách Yểm, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?” Tên Ma Nhân áo đỏ trầm giọng nói.
“Liệt huynh cần gì phải cố chấp như thế? Ngươi chỉ cần giao bản đồ ra đây, ta sẽ để ngươi rời đi.” Cao Hách Yểm mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói.
“Mảnh bản đồ này là do các tiền bối Liệt gia chúng ta phải hao phí bao nhiêu tâm huyết mới có được, các ngươi thân là người của gia tộc Cao Hách, một trong tứ đại gia tộc lại định lừa gạt chúng ta ư?” Ma Nhân áo đỏ giận dữ nói.
“Nếu đã vậy thì hãy giao cả tính mạng ngươi ra đi!” Cao Hách Yểm hừ lạnh một tiếng, hắc quang trên người sáng lên, bao phủ toàn thân hình y.
Ánh mắt Liễu Minh loé lên, bởi hắc quang trên người Cao Hách Yểm làm cho hắn cảm thấy vô cùng bất thường.
Lúc này, hai tay Cao Hách Yểm chặp lại làm một, màn sương đen trên người cuộn lên, hóa thành bảy tám đầu mãng xà đen thui dài chừng mười trượng, đánh về phía tên Ma Nhân áo đỏ. Ma Nhân áo đỏ thấy vậy thì sắc mặt lạnh đi, dường như có phần cố kỵ với đám mãng xà này. Y cố gắng huy động cây cờ lớn trong tay, đánh ra vô số đóa hỏa diễm đỏ rực, tạo thành một bức tường lửa chắn trước mặt.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Đám mãng xà không chút nào sợ hãi, trực tiếp lao vào bức tường lửa, chia ra cắn xé. Chỉ trong chốc lát, bức tường đỏ rực kia đã đổ xuống.
“Khinh người quá đáng!”
Tên Ma Nhân áo đỏ biến sắc, miệng mau chóng phun một ngụm máu tươi vào thân cây cờ. Hào quang quanh thân cờ lập tức sáng rực lên, mặt ngoài hiện ra một đồ án giao long hai màu cực kỳ sống động. Sau đó, y tiếp tục đọc lẩm bẩm từng câu chú ngữ, từ lòng bàn tay liền bay ra hai tia sáng đỏ, sát nhập vào hai mắt của đầu rồng trong đồ án. Đôi mắt đó liền sáng lên, đồng thời một tiếng long ngâm cực kỳ hùng tráng liền phóng lên trời. Ngay sau đó, một đầu giao long liền bay vút ra, mang theo một cỗ linh áp cực kỳ kinh khủng.
Liễu Minh biến sắc, không ngờ linh áp mà Xích Kim Giao Long tản ra đã đạt tới cấp Thông Huyền. Bên trong bí cảnh Ma Uyên có sự áp chế cực lớn với những kẻ ở cấp Thông Huyền, những đại năng Thông Huyền đều bị áp chế nên chỉ có thể phát huy ra lực lượng cỡ Thiên Tượng đỉnh phong mà thôi. Nhưng nay lại thấy đầu Xích Kim Giao Long này lại có linh áp dường như đã đạt tới cấp Thông Huyền, vậy nên có thể nói đây là một bí thuật cực kỳ lợi hại, nếu dùng bên ngoài không biết còn kinh khủng tới mức nào.
Lúc này, Xích Kim Giao Long chợt vẫy đuôi, hóa thành một bóng đỏ bay ra, há miệng cắn xuống cổ mãng xà. Chỉ thấy cái đầu cực đại của nó vừa bị cắn một cái đã đứt đôi. Cao Hách Yểm nhướng mày, lập tức vung cả hai tay lên, mấy đầu mãng xà còn lại liền phóng to ra, thân thể quấy lấy nhau rồi hóa thành một đầu giao long lớn cỡ Xích Kim Giao Long. Trên người đầu giao long này tản mát ra từng vòng sáng đen, bắn về phía Xích Kim Giao Long. Trong lúc nhất thời, hai đầu giao long cực lớn lao vào cắn xé lẫn nhau, tạo ra những âm thanh đinh tai nhức óc. Thế nhưng nhìn qua thì có vẻ như đầu Xích Kim Giao Long mạnh hơn một chút, đang chèn ép cho đầu giao long kia phải lùi về sau liên tục.
“Ly Hỏa Giao Long Kỳ! Ta nhớ ra rồi, người áo đỏ này chính là một đại năng Thông Huyền của Liệt gia tại Xích Châu, tên là Liệt Cốc. Y có một thân ma công thuộc tính Hỏa cực kỳ mạnh mẽ.” Đôi mắt đẹp của Triệu Thiên Dĩnh loé lên, chậm rãi nói.
“Người này có lợi hại hơn nữa cũng vô ích, hôm nay chỉ sợ dữ nhiều lành ít.” Liễu Minh nhẹ nhàng nói.
Triệu Thiên Dĩnh khẽ giật mình, một khắc sau, nàng chợt nhìn ra phía xa.
Chỉ thấy xa xa nơi chân trời chợt hiện ra mấy đạo độn quang, bay tới phía này, trong phút chốc đã gần tới nơi, hiện ra thân ảnh bốn Ma Nhân cấp Thiên Tượng của gia tộc Cao Hách. Nam tử áo đỏ thấy vậy thì cực kỳ khẩn trương, y dốc sức liều mạng thúc giục cây cờ lớn, điều khiển Xích Kim Giao Long tấn công, đẩy lùi Cao Hách Yểm ra phía sau, định cầm chân đối phương rồi cướp đường chạy. Thế nhưng tuy rằng đầu giao long màu đen có phần yếu hơn, nhưng vẫn cố gắng cuốn lấy đầu hỏa giao kia.
“Ta đã cho ngươi chạy thoát mấy vạn dặm, nếu để ngươi chạy tiếp thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Nơi đây phong cảnh không tệ, nếu chọn làm nơi an nghỉ của ngươi cũng coi như tốt rồi.” Cao Hách Yểm cười lạnh một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Đầu giao long màu đen đột nhiên vỡ tan ra, hóa thành một đám mây đen kịt. Tiếp đó, thân hình Cao Hách Yểm khẽ động liền bay vào trong đám mây. Ngay lập tức, từ trong đám mây truyền ra những tiếng đọc chú ngữ cực kỳ khó hiểu.
Chỉ thấy đám mây mau chóng cuộn trào, từ đó hiện ra từng tia chớp màu đen như ẩn như hiện.
Trong sơn cốc, Liễu Minh biến sắc, kim quang nơi ngực hắn loé lên, hiện ra một phù văn lôi điện kim sắc, chính là Thuật Ấn của Thiên Lôi Thuật. Dường như cảm ứng được lực lượng giống mình, Thiên Lôi Thuật mới tự động hiện ra. Thấy vậy, Liễu Minh nhìn kỹ lôi điện màu đen trên không một cái rồi phất tay, Thuật Ấn Thiên Lôi Thuật liền mau chóng biến mất.
Đằng kia, nam tử áo đỏ biến sắc, Cao Hách Yểm trốn vào trong đám mây đen, hình như đang thi triển bí thuật gì đấy. Vậy nên có lẽ y nên mau chóng thu hồi hỏa giao, thừa cơ chạy thật xa. Nhưng nam tử áo đỏ lại không làm thế. Bởi y chợt có một dự cảm mãnh liệt rằng nếu thu hồi cây cờ trong tay, y nhất định sẽ bị đánh chết tại chỗ. Vậy nên nam tử áo đỏ liền phun ra một chiếc hồ lô màu đỏ được che kín bởi Linh văn. Hồ lô nghiêng một cái, từ đó liền phun ra một làn sóng lửa, tạo thành một màn sáng rực rỡ, bảo vệ toàn thân y.
Sau khi hai bàn tay y như xa luân đánh ra từng đạo pháp quyết kéo Hỏa giao đỏ lừ vụt bay về, chúng bay múa xung quanh đỉnh đầu. Ngay khi nam tử khoác hồng bào thi triển xong xuôi, lôi điện đen sì tụ lại với mật độ kinh khủng. Lôi quang màu đen lóe lên, lôi điện hắc sắc thô nhám xồ xuống, chúng lóe lên rồi biến mất khi bổ vào đầu của hỏa giao xích kim. Con hỏa giao xích kim rền rĩ một tiếng, lôi điện vừa qua, nửa đầu hỏa giao biến mất tăm tích. Sau khi rền rĩ, thân hình hỏa giao xích kim hóa thành đạo xích quang, thân ảnh mờ đi, bay trở về đại kỳ đỏ thẫm. Giờ phút này, đồ án giao long trên đại kỳ ảm đạm vô quang, hiển nhiên linh tính đã chẳng còn lại mấy.
Sắc mặt gã nam tử đại biến, dù biết trước bí thuật Cao Hách Yểm thi triển không phải chuyện đùa nhưng không ngờ được hỏa giao mà y dùng phân nửa pháp lực tạo thành vẫn không đỡ nổi một kích.
Ầm!
Nam tử hồng bào còn chưa kịp phản ứng thì đạo lôi điện hắc sắc thứ hai thô hơn to hơn đã bổ xuống. Tiếng ầm ầm vang lên, bình chướng bằng Ma bảo hồ lô đỏ lòm bị xé toạc, lôi điện đánh thẳng vào đại kỳ trong tay y. Từ cây đại kỳ vọng ra tiếng xé lụa, ánh sáng màu đỏ tản mát tắt ngấm. Trên cây đại kỳ hiện vệt rách dài vài thước như xé thành hai mảnh.
Ầm! Đạo lôi điện thứ hai còn chưa hoàn toàn biến mất thì đạo thứ ba đã bổ xuống rồi.
Gã nam tử không kịp thét lên tiếng nào đã bị bao phủ bên trong điện mang hắc sắc. Khi điện mang tan đi, gã nam tử chỉ còn lại nửa thân dưới, nửa trên đã biến mất vô tung, hiển nhiên nguyên thần và Kim đan đã biến thành hư vô.
Giữa không trung, đám mây màu đen khẽ cuộn lên, tia chớp màu đen tiêu tán. Mây đen vừa thu lại, thân ảnh Cao Hách Yểm hiện ra, khuôn mặt hơi trắng bệch, hiển nhiên thi triển bí thuật này làm hắn tiêu hao thật lớn.
“Đây là Phạm Thánh Huyền Minh công tiếng tăm lừng lẫy của gia tộc Cao Hách, người tu luyện công pháp này sẽ dùng ma bảo cực nhỏ trong đấu pháp, ma khí Phạm Thánh thiên biến vạn hóa, lôi điện hắc sắc vừa mới rồi là hắn thai nghén ra Huyền Minh thần lôi, uy lực có thể sánh với Cửu thiên thần lôi trong lôi pháp.” Thanh âm Triệu Thiên Dĩnh vang trong tai Liễu Minh.
Liễu Minh gật nhẹ, miệng lẩm bẩm thi triển đồ đằng Xa Hoạn tới mức cực hạn. Gia tộc Cao Hách am hiểu bí thuật truy tung, nếu hắn bị đối phương phát hiện thì với hai người bọn hắn không thể nào địch nổi năm tên đối phương.
Giữa không trung, Cao Hách Yểm nhìn nửa thân hình tàn phế của gã nam tử khoác hồng bào, khẽ cười lạnh lẽo, tay vẫy một cái, hắc quang bay ra cuốn vào cái túi màu hồng bên hông gã nọ rồi bay vào bàn tay hắn. Đúng lúc này, một chiếc chìa khóa màu đen từ thi thể nam tử khoác hồng bào bắn ra, đúng là Ma Uyên chi thược. Ma Uyên chi thược lóe lên, hóa thành ảo ảnh màu đen nhanh chóng biến mất nơi xa.
Cao Hách Yểm thấy vậy thì mừng rỡ, trảo vươn ra, mảng lớn hắc quang hiện ra ngưng tụ thành một bàn tay màu đen lớn, chụp vào Ma Uyên giới chỉ như chớp. Động tác Cao Hách Yểm cực nhanh thế mà vẫn chụp phải khoảng không, Ma Uyên chi thược mờ đi, như thể thuấn di vậy, nó hiện cách đó mấy trăm trượng, tránh được hắc thủ vồ tới.
Mấy tên Thiên Tượng thuộc gia tộc Cao Hách đứng ở đằng xa vừa vặn cản lại, bọn hắn phản ứng không chậm, nhao nhao phát ra quang mang các loại màu sắc chặn lại, nhưng Ma Uyên chi thược cứ như là vật sống, nó liên tiếp chớp động thuấn di, xuyên ra một loạt trảo chặn đường, lại lóe lên mấy cái nữa thì biến mất vô ảnh vô tung. Mấy tên Ma nhân Thiên Tượng hậm hực thu tay, thân ảnh động đậy, nhao nhao bay tới bên cạnh Cao Hách Yểm.
“Yểm trưởng lão, sao cái Ma Uyên chi thược bỗng nhiên lại bỏ chạy, hơn nữa độn tốc kinh người thế, chẳng lẽ có kẻ âm thầm thao túng?” Một lão giả cao lớn mặc áo bào đen lên tiếng.
Người này chính là Ma Nhân Thiên Tượng đã đến sơn mạch Đông Lô sớm nhất sau khi Liễu Minh đánh chết cái gã tên là Cao Hách Dạ. Tuy thế hiện tại không thấy lão giả lùn hồi ấy đi cùng gã.
“Chẳng có ai thao túng đâu, dựa theo những gì ghi lại trong tộc thì khi chủ nhân trước của Ma Uyên chi thược chết, nó sẽ tự chủ động tìm kẻ thừa kế hữu duyên tiếp theo. Nhưng nếu ra tay đủ nhanh thì không phải không thể ngăn nó lại. Mới rồi nhất thời chủ quan, thật đáng tiếc.” Cao Hách Yểm lắc đầu, nuối tiếc.
Trong sơn cốc, Liễu Minh nghe thấy Cao Hách Yểm nói vậy thì trầm ngâm.
“Kẻ này nói không sai, ngoại trừ chủ nhân Ma Uyên chi thược chủ động nhường lại chìa khóa ra, sau khi người chủ chết, nó sẽ tự động ly thể, nhưng ta nhìn phương hướng nó phi độn thì đúng là đi vào trong nội Uyên.” Thanh âm Ma Thiên vọng trong tai Liễu Minh.
Liễu Minh nhướng mày, không đáp lại. Giữa không trung, Cao Hách Yểm thở dài, mắt nhìn chiếc túi thì khuôn mặt lóe lên tia vui mừng.