Dịch giả: hoangphu
Biên: hungprods
Một tiếng nổ lớn như đất rung núi chuyển, vòng tròn màu xanh và con Giao Long đỏ như máu đâm mạnh vào nhau!
Ánh sáng xanh chợt lóe, vòng tròn màu xanh thoáng cái đã chém ngọt từ đỉnh đầu Huyết Giao tới tận giữa thân hình, trông như nó không thể ngăn cản được chút nào.
Nhưng ngay sau đó, toàn thân Huyết Giao nổ tung, hóa thành biển máu cuồn cuộn vây trọn vòng tròn màu xanh vào trong.
Ngay cả khi vòng tròn chuyển động nhanh chóng, phát ra hàn quang màu xanh mênh mông chém tan hầu hết huyết vụ xung quanh, vậy mà lại càng có nhiều huyết khí phát ra mùi tanh cuồn cuộn cuốn tới.
Huyết vụ và hàn quang màu xanh kịch liệt quần thảo, làm cho thể tích của vòng tròn màu xanh nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã rút nhỏ lại chỉ còn cỡ chậu rửa mặt mà thôi.
Gã đại hán đầu trọc thấy vậy, trong lòng lập tức vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, Liễu Minh ở bên kia lại hừ một tiếng, một tay bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, điểm một cái về phía vòng tròn màu xanh.
“Oanh” một tiếng, vòng tròn màu xanh bỗng nhiên giống như tấm gương vỡ vụn ra, thả ra gần trăm đạo kiếm khí vô cùng nhỏ.
Dưới sự điên cuồng chém giết của kiếm khí, toàn bộ biển máu đều bị xuyên thủng như tổ ong. Hơn nữa vài đạo kiếm khí trong đó lại chợt lóe lên, phóng thẳng đến chỗ Cổ Giác.
Vài đạo kiếm khí này còn chưa thật sự chém tới, một cỗ hàn khí sắc bén đã phóng tới trước khiến cho lông tóc toàn thân gã đại hán đều dựng đứng lên.
Cổ giác kinh hãi, đang định thi pháp ngăn cản, nhưng hai mắt chợt tối sầm lại, hai chân loạng choạng, thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống tại chỗ. Lúc này Pháp lực trong cơ thể gã đã không còn sót lại chút nào, gương mặt đột nhiên tái xanh đi.
“Phanh” “Phanh” vài tiếng.
Một luồng gió đen cuốn qua, trong nháy mắt đã mạnh mẽ thổi bay mấy đạo kiếm khí kia đi.
Tiếp đó, không trung trên đỉnh đầu Cổ Giác chợt dao động, thân hình lão giả béo mập chợt lóe lên hiện ra, thản nhiên tuyên bố:
“Cuộc tỷ thí này, Bạch Thông Thiên chiến thắng.”
Vừa dứt lời, thân hình lão lại nhoáng lên một cái xuất hiện sau lưng Cổ Giác, “Ba” “Ba”… nhanh chóng vỗ vài chưởng lên người gã.
Sắc mặt gã đại hán vốn đang tái nhợt dị thường, lập tức đã có chút hồng hào lên.
Lúc này, huyết vụ trên bệ đá sau khi bị kiếm quang màu xanh điên cuồng chém một trận, rút cuộc đã toàn bộ tán loạn biến mất. Mà kiếm quang màu xanh cũng chỉ còn lại có mười mấy đạo mà thôi, sau khi phát ra một tiếng cao vút liền vỡ vụn ra, chỉ còn lại một thanh đoản kiếm rơi từ trên cao xuống.
Vẻ mặt Liễu Minh không chút thay đổi giơ tay khẽ vẫy, Linh Khí liền biến thành một đường sáng màu xanh bay thật nhanh quay về, lóe lên chui vào trong tay áo không thấy đâu nữa.
“Ngươi làm như thế nào? Ta đã tự thử qua một kích toàn lực của Huyết Sát Quỷ Cốt Kiếm, Linh Khí bình thường sau khi kích phát hai ba tầng cấm chế tuyệt đối không thể ngăn cản.” Mặc dù gã đại hán đầu trọc khó khăn lắm mới đứng vững được thân hình, nhưng vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Liễu Minh mà hỏi.
“Ta đây cũng không rõ lắm. Có lẽ do phút cuối Pháp lực của Cổ sư huynh không đủ, một kích cuối cùng vẫn chưa phát huy ra uy lực chân chính a.” Liễu Minh chần chừ trả lời như vậy.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu như thật sự so sánh Pháp lực trong cơ thể nhiều hay ít, quả thực hắn thua xa đối phương. Nếu không phải toàn bộ công kích lúc trước hắn đều tiết kiệm hết sức lượng Pháp lực phát ra, người hao hết Pháp lực trước tiên nhất định là hắn.
Chỉ có điều Pháp lực của hắn tinh thuần hơn xa so với đệ tử bình thường. Cho nên dù sử dụng một lượng Pháp lực ít hơn, nhưng uy lực những pháp thuật mà hắn thi triển ra thoạt nhìn cũng không giảm, khiến cho người khác không thể nào nhận ra chân tướng.
Mà một kích cuối cùng hắn dùng Linh Khí biến hóa ra vòng tròn màu xanh mới thực sự vận dụng toàn bộ Pháp lực, không hề giữ lại chút nào.
Cũng giống như Cổ Giác vừa nói vậy, nếu đổi một người khác đánh ra một kích cuối cùng, kẻ thất bại tuyệt đối không phải là gã đại hán đầu trọc!
Dù sao một gã đệ tử Linh Đồ hậu kỳ bình thường, nếu thúc giục ba tầng cấm chế của đoản kiếm, có thể phóng ra sáu bảy mươi đạo kiếm khí đã là không tệ rồi. Cũng chỉ có Liễu Minh mới có thể thoáng chốc thả ra trên trăm đạo.
Điều này cho thấy mức độ tinh thuần của Pháp lực trong cơ thể hắn gần như đã có thể khiến cho uy lực của Linh Khí tăng thêm gần một nửa.
“Hừ, uy lực một kích cuối cùng nhiều hay ít, chính ta còn không rõ hay sao?” Cổ Giác hừ một tiếng, đang muốn nói tiếp thì nhất thời không biết nói thế nào.
Lúc này, sắc mặt lão giả béo liền trầm xuống nói:
“Được rồi, nếu tỷ thí đã xong, các ngươi đều đi xuống đi. Chẳng lẽ còn cần lão phu tiễn các ngươi hay sao?”
Cổ Giác và Liễu Minh nghe vậy liền rùng mình, vội vàng khom người hô “Không dám”. Sau đó cả hai lập tức rời khỏi lôi đài trung tâm, tự động đi về dưới lá cờ của mình.
Nhưng Liễu Minh vừa mới đi được nửa đường, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói hờ hững:
“Tối nay canh ba, đến rừng cây cách nơi này ba dặm chờ ta.”
Giọng nói này đúng là của lão giả béo “Nguyễn sư thúc” truyền âm. Trong lòng Liễu Minh thầm rùng mình, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút khác thường nào, tiếp tục đi đến dưới lá cờ của mình khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này, trên ngọc đài, mọi người lặng ngắt như tờ.
“Kết quả trận chiến vừa rồi chư vị sư đệ thấy thế nào?”
Sau một lúc lâu, Chưởng môn Man Quỷ Tông mới từ từ mở miệng, hỏi ý kiến các vị Linh Sư khác.
“Thực sự đáng tiếc. Bất kể là Bạch sư điệt hay là Cổ sư điệt, thực lực đều rất mạnh, có thể nói là đều vượt ra ngoài dự đoán của chúng ta. Hai người bọn chúng chỉ sợ đều có năng lực tranh đoạt năm thứ hạng đầu… Không, là ba thứ hạng đầu!” Họ nữ tử Lâm thở dài một tiếng nói.
Giờ phút này trong lòng nàng hết sức buồn bực.
Nếu biết trước Liễu Minh có Linh Thể bí ẩn như Thiên Tuệ Linh Thể, lúc trước cho dù nàng phải liều mạng đắc tội Khuê Như Tuyền, cũng sẽ tranh giành hắn làm đệ tử của mình rồi.
Nếu vậy thì hiện tại trong mười đệ tử đứng đầu, chi của mình chẳng phải có thể chiếm hai vị trí rồi sao!
Đương nhiên hiện giờ đã muộn, Khuê Như Tuyền tuyệt đối sẽ không giao Liễu Minh cho chi Quỷ Vũ của nàng.
“Đúng vậy, đặc biệt là Cổ sư điệt! Chậc chậc, vậy mà hắn có thể luyện thành bí thuật Khống Cốt Đại Pháp! Trương sư đệ, hình như hắn là đệ tử của chi Huyền Phù các ngươi thì phải?! Chẳng lẽ trước kia ngươi không hề phát hiện ra gã đệ tử này có thiên phú như thế sao?” Nét mặt Sở Kỳ cũng thoáng hiện chút cổ quái, quay sang hỏi đạo sĩ trung niên ‘Trương sư thúc’ kia một câu.
“Trước đây Cổ giác chỉ là đệ tử có ba Linh Mạch, vẫn chưa thể xếp vào trong hàng đệ tử thân truyền của chi chúng ta. Bản thân ta cũng thực sự không biết chuyện hắn đã lặng lẽ tu thành Khống Cốt Đại Pháp. Nếu biết chuyện này sớm một chút, làm sao mà ta lại không chú trọng bồi dưỡng. Cho dù hắn không cách nào trở thành Linh Sư, nhưng chỉ dựa vào thiên phú có thể luyện thành môn đại pháp này, cũng tuyệt đối có giá trị để bổn chi không tiếc tài nguyên mà bồi dưỡng. Tuy nhiên hiện giờ vẫn chưa muộn, chỉ cần người này có thể tu luyện môn đại pháp này tới cảnh giới nhất định, như vậy mấy món đồ mà bổn tông luôn luôn phong ấn cuối cùng có thể tìm được người sử dụng rồi.” ‘Trương sư thúc’ cười khổ một tiếng, nhưng lập tức lại có vài phần hưng phấn trả lời.
“Đúng vậy, từ sau khi Lục Âm tổ sư lập tông tới nay, người có thể luyện thành Khống Cốt Đại Pháp chỉ có không quá ba bốn người mà thôi. Mà mấy món đồ kia cũng chỉ có người tu luyện môn đại pháp này mới có thể sử dụng thành thạo. Trương sư đệ, hiện tại cho dù Cổ Giác này không có duyên bước vào danh sách mười đại đệ tử, khi trở về cũng nhất định phải bồi dưỡng thật tốt. Nói không chừng, sau này hắn cũng là một trong những chiến lực quan trọng của bổn tông.” Chưởng môn Man Quỷ Tông nghiêm túc nói.
“Chưởng môn sư huynh yên tâm, thi đấu lần này vừa kết thúc, ta sẽ lập tức thu hắn làm đệ tử, nhất định bồi dưỡng hắn tu luyện thành công Khống Cốt Đại Pháp.” Trương sư thúc đáp không cần suy nghĩ.
“Tốt lắm! Khuê sư đệ, trận chiến này biểu hiện của Bạch sư điệt cũng hết sức kinh người. Hắn chẳng những ngưng kết Thuật Ấn Phong Nhận, thậm chí ngay cả Thuật Hỏa Đạn cũng tu luyện đến cảnh giới Đại viên mãn. Xem ra đích thật là Thiên Tuệ Linh Thể trong truyền thuyết rồi, hơn nữa còn là cấp bậc không thấp, Linh Thể từ bách tuệ trở lên. Tuy nhiên thanh đoản kiếm trong tay hắn cuối cùng biến hóa thành vòng tròn màu xanh công kích, làm sao mà ta lại cảm thấy hơi quen mắt nhỉ! Vật ấy có phải là Linh Khí mà ngươi ban cho hắn không?” Chưởng môn Man Quỷ Tông lại quay sang hỏi Khuê Như Tuyền một câu.
“Ta cũng không ngờ tiểu tử Thông Thiên này lại còn ngưng kết ra Thuật Ấn Hỏa Đạn. Về chuyện kiện Linh Khí này cũng không phải là ta ban cho. Nếu ta không đoán sai, kiện Linh Khí này hẳn là Linh Khí Thanh Nguyệt Kiếm của Dư đạo hữu bên Thiên Nguyệt Tông. Thời điểm Dư đạo hữu vẫn lạc trong miệng con Xích Giao thông linh kia, tiểu tử này vừa vặn ở gần đó.” Khuê Như Tuyền cố gắng kìm nén hưng phấn vì Liễu Minh đã giành chiến thắng, vội vàng trả lời, đồng thời trong lòng cũng có vài phần oán thầm Liễu Minh, vậy mà hắn còn che giấu nhiều chuyện như vậy.
“Ta hiểu rồi, xem ra cơ duyên của hắn thật không nhỏ a. Lai lịch của Thanh Nguyệt Kiếm này ta cũng biết đôi chút. Ban đầu nó cũng không phải là vật của Thiên Nguyệt Tông, hiện tại bị đệ tử bổn tông nhặt được, vậy tất nhiên nó là vật của bổn tông rồi. Nếu như Thiên Nguyệt Tông phái người đến dò hỏi chuyện này, ngươi cứ việc đuổi chúng về là được.” Chưởng môn Man Quỷ Tông có chút hiểu ra, lại lập tức cười ha hả trả lời.
“Vậy tiểu đệ thay mặt tiểu tử kia đa tạ lời ấy của Chưởng Môn sư huynh.” Khuê Như Tuyền nghe vậy, lập tức trở nên vui vẻ.
Theo lý mà nói, loại Linh Khí nhặt được này đúng là vật vô chủ, ai nhặt được là của người đó. Nhưng nếu Thiên Nguyệt tông thật sự muốn truy xét đến Liễu Minh, dĩ nhiên sẽ xuất hiện một số rắc rối.
Dù sao đây cũng là một kiện Linh Khí trung phẩm có chút danh tiếng, bản thân Thiên Nguyệt Tông lại là một tông môn mạnh trong một quốc gia, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng hiện tại có Chưởng môn Man Quỷ Tông nói như vậy, tất nhiên là lấy tư cách tông môn chống đỡ tất cả phiền toái liên quan đến Thanh Nguyệt Kiếm. Sau này Liễu Minh sẽ tránh được rất nhiều điều lo âu.
Hiển nhiên cũng bởi vì biểu hiện của Liễu Minh đã khiến cho vị Chưởng môn sư huynh này khá xem trọng.
“Lần thi đấu này ta cũng không ngờ sẽ xuất hiện nhiều đệ tử ẩn giấu thực lực sâu như vậy. Vốn ta còn hơi bận tâm về chuyện đời tiếp theo của bổn tông không bằng các tông môn khác, nhưng hiện tại cũng đã yên tâm không ít rồi.” Chưởng môn Man Quỷ Tông cười tủm tỉm nói với những người khác.
“Đây là do Tổ sư gia phù hộ, mới khiến cho bổn tông thoáng chốc đã xuất hiện nhiều đệ tử xuất sắc như vậy.”
“Nói không chừng không bao lâu sau, bổn tông sẽ hưng vượng một lần nữa.”
Những Linh Sư khác cũng có chút hưng phấn mà sôi nổi nghị luận.
Lần thi đấu Đại Giác này, biểu hiện xuất sắc của đám đệ tử quả thực vượt quá dự liệu của bọn họ, hơn những lần thi đấu trước kia rất nhiều.
“Tuy nhiên, chúng ta cũng không nên vui mừng quá sớm. Ta nghe nói Thiên Nguyệt Tông và mấy tông môn khác, dường như cũng xuất hiện một vài đệ tử thiên tài. Đặc biệt là Thiên Nguyệt Tông, thời gian gần đây mới phát hiện ra một đệ tử có Thông Linh Kiếm Thể. Kiếm Tu vốn là tồn tại cực kỳ khó chơi, nếu lại có thêm sự phối hợp của loại Kiếm Thể này mà nói, chỉ cần suy nghĩ một chút là biết sẽ lợi hại đến nhường nào rồi. Chỉ sợ rằng thành tựu sau này của gã đệ tử Thiên Nguyệt Tông kia tuyệt đối không thua kém đệ tử có Thiên Linh Mạch trong truyền thuyết. Trong hàng đệ tử mới nhập môn của Phong Hỏa Môn, nghe nói cũng xuất hiện một gã thiên tài yêu nghiệt đồng thời có được hai loại Linh Mạch Thủy Hỏa, hơn nữa đều có tư chất chín Linh Mạch. Về phần Huyết Hà Điện và Cửu Khiếu Sơn, tuy còn chưa có tin đồn gì truyền ra, nhưng chắc chắn cũng không thiếu đệ tử thiên tài. Cho nên, vì lần thí luyện sinh tử tới đây, trong một năm tới cần phải đốc thúc mười đại đệ tử trong thi đấu Đại Giác lần này nhiều hơn, không thể để bổn tông tiếp tục xếp hạng chót trong thí luyện sinh tử nữa.” Nét tươi cười trên mặt Chưởng môn Man Quỷ Tông chợt tắt.